Âm thanh thô trầm của Hắc Vô Thường phá vỡ cục diện, giờ khắc của điện Diêm Vương tuyệt đối không thể sai được.
Trương Song Phú kia không nói gì, hướng về phía ta dập đầu mấy cái rồi chật vật đứng dậy. Ta lãnh đạm khép cửa miếu lại, đến nước này rồi, dập mấy cái đến đầu rách nát thì có gì đáng để ý!
"Thiện ác nhân quả cuối cùng cũng có một kết thúc, ngươi làm việc thiện của ngươi, hắn tạo nghiệt của hắn."
"Ngươi còn lời gì muốn nói với hắn không?"
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Bạch Vô Thường. Ta nhìn Thổ Địa gia, thấy hắn mỉm cười, môi mấp máy, không phát ra tiếng.
Ta mở miệng:
"Cút."
"Ồ."
Sau đó bên ngoài vang lên tiếng xiềng xích loảng xoảng. Mà ta cúi đầu nhìn bia mộ vẫn còn tản ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, trong lòng trăm mối cảm xúc.
"Tiểu Phú Quý."
Cách qua ván, ta lên tiếng gọi. Tiếng xích bên ngoài liền khựng lại.
Ta nhẹ giọng dặn dò một câu: "Đừng đến bờ sông nữa."
Nói xong, ba bóng người kia liền theo tiếng khóc than biến mất trong màn đêm.
19.
Cát Tường và Tuyết Nương trước đến miếu Thổ Địa mời chúng ta uống rượu mừng như đã hẹn, thần Thổ Địa hiếm khi hào phóng, tặng họ hai lá bùa trừ tà, gặp chuyện có thể cứu mạng, ngày thường cũng có thể khiến lá gan chuột của họ lớn hơn, không cần phải lúc nào cũng lo sợ.
Tiểu Hôi thì tặng họ hai chiếc lá phong già trăm năm, đều là bảo vật riêng của nàng. Lá cây có thần tính, bệnh thì gặm hai miếng là khỏi, ngày thường dùng để đắp chăn, thanh khiết lại an thần.
Quanh thân ta không có vật gì, chỉ có chiếc hộp sơn đỏ trống rỗng. Sau khi được Thổ Địa Thần đồng ý, ta liền tặng chiếc hộp đó cho Tuyết Nương, nàng vừa khéo thiếu một cái hộp đựng đồ trang điểm.
Ta lấy hết dũng khí hỏi Thổ Địa gia, rốt cuộc Lục Luyến Chi là người thế nào? Thần Thổ Địa uống cạn cả một vò rượu cao lương, hai má trắng nõn ửng đỏ. Hắn nheo mắt nhìn ta, thở dài một tiếng:
"Nàng ta à, là một cô nhi. Vừa mới sinh ra ba ngày đã bị bỏ vào chậu tắm, xuôi theo dòng sông trôi dạt, được người ta mang về nuôi lớn."
Thì ra là một người đáng thương. Lại nghe hắn tỏ vẻ chán ghét mà nói:
"Bướng bỉnh lắm, ba ngày không đánh thì muốn trèo lên nóc nhà lật ngói."
Ta không khỏi nhớ đến những "tác phẩm" trong miếu, Lục Luyến Chi này quả nhiên không đơn giản. Nhưng chỉ bằng vài ba câu nói, căn bản không đoán ra được quan hệ giữa hai người. Ta mượn hơi men, tiếp tục truy hỏi:
"Vậy... vậy đồ của nàng ta sao lại ở trong miếu?"
Nghe vậy, dường như suy nghĩ của Thổ Địa gia bị kéo xa, đôi mắt phượng hẹp dài kia tràn đầy sự mờ mịt của năm tháng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bản tọa nhìn nàng lớn lên, đồ của nàng không thể đặt ở trong miếu sao?"
Nói rồi hắn còn bày ra vẻ mặt lão tử thích đấy thì sao nào.
Thôi thôi, đã như vậy, cứ để nàng làm chính thất, ta làm nhỏ hơn chút vậy!
Lại nghe hắn tiếp tục nói:
"Nói theo lẽ thường, nàng cũng nên cúng bái bản tọa, chỉ tiếc là..."
Tiếc cái gì? Đợi nửa ngày, hắn cũng không mở miệng nữa, chỉ một mình ôm vò rượu ngẩn người, không biết đang nghĩ gì. Ta đành phải chuyển chủ đề:
"Vậy đồ trong hộp kia bị ai lấy đi rồi?"
Hắn khựng lại, quay đầu nhìn ta, trong ánh mắt có vài phần mờ mịt. Im lặng hồi lâu, hắn bóp tay tính toán, sau đó vẻ mặt nghiêm túc phân phó ta:
"Phải rồi, tháng sau đến tiết Mang Chủng, ngươi vào trong thành một chuyến, đi lấy thứ đó về."
"Nhưng đó là ngày giỗ của ta mà."
Ta khó khăn lắm mới biết mình c.h.ế.t như thế nào, c.h.ế.t vào ngày nào, còn muốn ăn mừng một chút chứ. Dù sao người sống thì ăn sinh nhật, làm quỷ thì đương nhiên phải ăn giỗ rồi!
Nhưng hắn lại không chút nể tình mà vạch trần ta:
"Lại không ai cúng bái ngươi, ăn giỗ cái quỷ gì!"
Phì!
Chỉ có ngươi là ghê gớm, ngươi là nhất, có khối người cúng bái ngươi!
20.
"A Phiêu cô nương, ta cùng Tuyết Nương đã đi khắp thôn. Các nữ tử cùng tuổi với cô nương, lại đứng hàng thứ sáu trong nhà, tổng cộng có mười ba người. Nhưng mà thân thế của họ đều rõ ràng, người c.h.ế.t cũng có mộ có bia, nhìn thế nào cũng không thấy cô nương là một trong số họ."
Nhân lúc thần Thổ Địa say rượu ngủ gật, Cát Tường lén lút báo cáo tin tức mà hắn thăm dò được. Tuyết Nương cũng ở một bên đưa ra chủ ý giúp”
"Sao cô nương không trực tiếp đi hỏi Thần Quân? Ngài ấy lập miếu ở đây mấy trăm năm, không có việc gì không biết, không có người nào là không quen."
Quả thật, hắn đã sớm biết ta c.h.ế.t như thế nào, chắc chắn cũng biết ta họ gì tên gì, nhà ở đâu. Nhưng Tiểu Hôi lại nghiêm túc nói:
"Không được, chuyện của Trương Song Phú, Thần Quân đã phá lệ rồi, nếu lại để ngài ấy ra tay làm rối loạn nhân quả của chính nàng, nàng còn làm thần sứ thế nào được nữa?"
Đúng vậy, gian lận chỉ làm hại người hại mình. Lúc trước Tiểu Phú Quý đến gặp ta, nhưng vì có âm sai ở đó nên ta cũng không thể mở miệng hỏi về thân thế của mình. Mà chúng ta là quỷ quái, lại không thể trực tiếp hiện hình đi hỏi người sống.
Ngoài ra, điều càng thêm kỳ quái là cả một thôn Lệ Hoa rộng lớn, mấy chục năm nay lại chẳng có ai nhắc đến chuyện của ta, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì khác?
Đang lúc ta còn đang tự mình phiền não thì ánh mắt Cát Tường bỗng nhiên lóe sáng: