A Phiêu Cô Nương

Chương 13



23

Lục cô nương, Lục cô nương...

A Phân...

Trong lòng ta "lộp bộp" một tiếng, những ký ức lẽ ra đã mục nát trong mộ phần bỗng nhiên vùng vẫy dữ dội. Đúng rồi, ta mang họ Lục, trong nhà chỉ có một mình ta, hóa ra Lục cô nương không phải là người đứng thứ sáu trong nhà.

Tiểu Hôi nghe lão thái thái nói vậy, lập tức mừng rỡ khôn xiết:

"Bà lão thật sự quen biết nàng sao?"

Vương lão thái cảm thấy bị nghi ngờ, rất bất mãn mà hất mặt đi, trực tiếp lớn tiếng nói:

"Ta và Tiểu Lục sinh cùng một năm, năm mười tuổi, chúng ta đã kết làm lão đồng trong miếu này! Thổ Địa gia đều đã đồng ý rồi!"

Bà ta vừa nói vừa cầm gậy trong tay chỉ vào tượng Thổ Địa gia. Trong lúc mơ hồ, trước mắt ta hiện lên hình ảnh hai nha đầu trước tượng thần ném quẻ âm dương, nếu thần minh đồng ý, sau này các nàng sẽ kết làm lão đồng, tức là tỷ muội khác họ.

Tiểu Hôi vội vàng hỏi:

"Vậy người nhà của nàng thì sao?"

Vương lão thái lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, ta thậm chí không phân biệt được bà say thật hay đang giả say, chỉ nghe bà ta kể lể những chuyện xưa đã bị phong ấn:

"Ai, Tiểu Lục của chúng ta bơi giỏi lắm, nhưng không hiểu sao lại c.h.ế.t đuối ở dưới sông.”

"Mẹ nàng chỉ có một mình nàng là con, đau lòng đến mức muốn c.h.ế.t thay, nhưng tai ương ập đến, ai có thể nói rõ được.”

"Sau này mẹ nàng nghĩ không thông, liền đập miếu Hà Thần, bà trách Hà Thần vô tình, mang đi đứa con duy nhất của mình đi.”

"Nói cũng lạ, sau đó, con sông đó hạn hán ba năm, lại ngập lụt ba năm, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Dân làng liền trút giận lên hai mẹ con họ, trách họ đắc tội với Hà Thần. Mộ của Tiểu Lục bị san bằng mấy lần, sau đó mẹ nàng cũng bị buộc phải rời xa quê hương.”

"Chuyện này, trong thôn đều thấy xui xẻo, không quang minh nên không ai nhắc đến nữa.”

"May mà ngươi hỏi bà già này, đổi lại là người khác, đều không có mặt mũi mà nói, hừ, đám súc sinh này!"

Dường như ta đang nghe chuyện của người khác vậy, ký ức rõ ràng sắp hiện ra nhưng vẫn luôn bị kéo về.

Hóa ra mẹ của ta từng vì ta mà đập miếu thần, trách nào Thần nữ sông Liễu mỗi lần gặp ta đều đặc biệt khó chịu. Xem ra, sở dĩ ta không thể đi đầu thai cũng là vì bị Hà Thần ghi hận.

Tiểu Hôi thừa thắng xông lên, tiếp tục hỏi:

"Vậy nàng tên là Lục gì?"

Nhưng Vương lão thái lại ngẩn người.

"Tên, tên là gì nhỉ?"

Vương lão thái đầy vẻ hối hận, một mực vỗ đùi tiếc nuối nói:

"Ai nha, Tiểu Lục à, ngươi đã c.h.ế.t bao nhiêu năm rồi, sao cũng không vào trong mộng thăm ta, giờ thì hay rồi, ta cũng không nhớ ngươi tên gì nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từng tiếng Tiểu Lục, gọi đến mức bà rơi lệ đầy mặt. Lúc này, hồn phách của ta dường như cảm nhận được lời gọi của bạn cũ, lại mất khống chế mà hiện ra hình người. May mà thân thể nặn bằng tro hương có thể trang điểm thật đẹp, không cần phải khó coi như lúc chết.

Ta khoan thai bước về phía bà, nhẹ nhàng gọi:

"A Phân, sao ngươi lại già như vậy?"

Vương lão thái nghe tiếng thì ngoái đầu nhìn lại, bà nhìn ta, trước là vẻ mặt mờ mịt, dừng lại một lúc lâu sau, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại vừa kinh ngạc vừa vui mừng:

"Ai nha! Tiểu Lục! Ngươi đến thăm ta rồi sao?"

Ta vừa muốn tiến lại gần, bên ngoài miếu lại truyền đến tiếng bước chân.

Ta và Tiểu Hôi vội ẩn thân trở về, Vương lão thái thái hụt hẫng, không cẩn thận ngã nhào xuống đất, trong miệng vẫn lẩm bẩm những chuyện hồi còn trẻ, còn Vương Nhất và bảo mẫu chỉ coi như bà lại lên cơn say.

24.

Thì ra ta mang họ Lục, năm mười bảy tuổi vì cứu người mà chết, nhưng người được cứu lại giấu nhẹm sự thật. Mẹ ta không biết chuyện, đã đập miếu Hà Thần khiến Hà Thần nổi giận, sau đó dân làng gặp tai ương, bọn họ lại đổ lỗi cho ta.

Tiểu Hôi và Cát Tường cùng Tuyết Nương vốn hăng hái giúp ta tìm hiểu thân thế, nhưng theo sự thật được phơi bày, các nàng đều im lặng không nói.

Ta biết các nàng đang thương xót ta, nhưng ta đã c.h.ế.t quá lâu rồi, sớm đã không còn biết mùi vị đáng thương là gì. Tiểu Hôi vẫn khăng khăng muốn ta làm thần sứ, nàng thường nói với ta, làm thần sứ là tốt rồi, luân hồi của người phàm có gì hay, đi tới đi lui đều là chịu khổ.

Nhưng đối với cách làm của Hà Thần, nàng lại vô cùng khó chịu:

"Hà Thần sông Liễu vốn là một con Minh Long, có qua lại với U Minh địa phủ, chắc chắn là hắn đã lo liệu quan hệ khiến ngươi không thể nhập luân hồi đầu thai, thật đáng ghét.”

"Hà Thần này cũng thật nhỏ mọn, lại đi so đo với người phàm."

Cát Tường không dám lớn tiếng bàn tán, nhưng cũng ngấm ngầm thay ta bất bình. Nhưng ta lại thấy, làm người còn khó hơn làm quỷ, ai có thể đảm bảo kiếp sau ta nhất định sẽ sống tốt hơn kiếp trước chứ?

Vì thế, ta cũng không hận Hà Thần.

Ta lặng lẽ ngồi trước lư hương, học theo dáng vẻ của thần Thổ Địa, kẹp hương "hít mây nhả khói", trong lòng nghĩ đến người mẹ không biết đã đi đâu của ta.

Năm xưa bà một thân một mình chạy ra ngoài thì phải sống thế nào đây, giờ đây không biết còn trên đời không? Nếu bà c.h.ế.t nơi đất khách quê người, hồn phách cũng đã sớm đầu thai chuyển thế rồi, mẹ con chúng ta lại không còn duyên gặp mặt nữa.

Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc.

"Lục Luyến Chi!"

Đột nhiên, Tiểu Hôi hét lớn một tiếng, ta không khỏi sững sờ, nhìn quanh bốn phía:

"Đâu? Lục Luyến Chi ở đâu?"

Tiểu Hôi lại nhìn ta với vẻ mặt thất vọng, lẩm bẩm:

"Đều không có phản ứng, xem ra ngươi không phải là Lục Luyến Chi, vậy ngươi rốt cuộc gọi là Lục gì?"

Ta hung hăng liếc nàng một cái, hóa ra tên nhóc này đang thử ta.

"Lục Luyến Chi là một đứa trẻ mồ côi, là do người khác nhận nuôi. Nhưng rõ ràng ta có một người mẹ có thể vì ta mà đập miếu thần, sao ta có thể là nàng được!"

Nghĩ đến vợ chồng nhà họ Lý còn có thể dìm c.h.ế.t con gái ruột của mình dưới sông, con ruột còn như vậy, nếu không phải con ruột còn không biết sẽ phải chịu sự đối đãi tệ hại đến thế nào!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com