A Phiêu Cô Nương

Chương 12



21.

Người mà Cát Tường nói là lão thái thái nhà họ Vương. Nghe nói, chính bà là người đã dời tấm bia của ta vào miếu Thổ Địa. Nhưng ta lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Vương lão thái thái là một nhân vật ghê gớm. Bà sinh con xong thì thân thể yếu đuối, lại thêm cảnh trung niên mất chồng. Một mình bà vất vả lắm mới nuôi con trai khôn lớn, giờ đây con trai làm quan lớn trong huyện, coi như là khổ tận cam lai. Nghe Cát Tường nói, lão thái thái này còn có tửu lượng không nhỏ.

"Tháng trước Vương lão thái uống rượu, tự ngã gãy chân. Đứa con trai làm quan của bà liền đưa bà về thôn tĩnh dưỡng, còn thuê cả bảo mẫu nữa."

"Bà ta say rượu thì thích nói lung tung, mọi người đều coi là bà lên cơn say. Đã vậy, chúng ta cứ hỏi thẳng bà ta, dù bà ta nói gì cũng chẳng ai tin."

Quỷ kế của Cát Tường còn nhiều hơn cả một con quỷ như ta. Chúng ta định tìm một đêm lẻn vào nhà cũ Vương gia, nhưng không ngờ Vương lão thái thái lại tự mình đến.

Trưa hôm ấy, Vương lão thái thái tóc đã bạc phơ ngồi trên xe lăn, người đẩy đằng sau là một thanh niên trẻ tuổi, phía trước là một phụ nữ trung niên che ô.

Vương lão thái thái nhìn có vẻ dữ tợn, người tuy già nhưng đôi mắt như chim ưng, sắc bén vô cùng, nhìn là biết không dễ chọc vào.

"Đó chẳng phải là tiểu tử nhà họ Vương sao? Người đến cầu duyên lần trước."

Ta liếc mắt đã nhận ra người trẻ tuổi kia.

"Hắn tên Vương Nhất, là cháu đích tôn của Vương lão thái, bình thường ở trong thành, đến ngày lễ ngày Tết mới về.”

"Vương Nhất này rất hiếu thảo, tướng mạo cũng không tệ, chỉ là không hiểu sao mãi vẫn chưa tìm được đối tượng."

Cát Tường lẩm bẩm trong góc.

Nói rồi, ba người từ từ đến trước miếu, Vương Nhất đẩy bà lão vào cửa, còn ân cần quạt mát cho lão thái thái, quả thực hiếu thảo.

Chúng ta đều trốn sau tượng Thổ Địa, lặng lẽ nhìn bọn họ bận rộn. Chỉ thấy trong tay bảo mẫu xách một cái giỏ tre đựng đầy đồ cúng tế các loại, Vương lão thái thuần thục lấy ra giấy tiền và hương từ trong giỏ, đưa cho cháu trai Vương Nhất, lại lấy ra mấy đĩa bánh và bình rượu, nói bảo mẫu bày lên bàn thờ.

Ta nhìn những thứ đó đều rất sạch sẽ, kiểu dáng cũng rất giản dị, hẳn là do bà lão tự tay làm.

Ta cẩn thận quan sát bà ta, phát hiện Vương lão thái thái này tuy đã cao tuổi nhưng trên người lại toát ra sự thanh nhã mới mẻ, không có khí tức mục nát. Nhưng trong mệnh cách của bà ta lại luôn mang theo một bóng ma rất kỳ quái.

Lúc này, Vương Nhất trước tiên châm đèn dầu, lại dùng ngọn lửa châm ba nén hương, cuối cùng đưa vào tay Vương lão thái, so với lần trước tự mình đến thì điềm đạm hơn nhiều.

Vương lão thái ngồi trên xe lăn, tay cầm ba nén hương bái ba bái, trong miệng lẩm bẩm:

"Thổ Địa gia, A Phân đến bái kiến ngài."

"Ta già rồi, chân cũng gãy rồi, không biết còn đến được mấy lần."

"Xin ngài phù hộ cho cháu trai ta, để nó sớm thành gia lập thất."

Vương lão thái nói đông một câu, tây một câu, nói một hồi lâu mới để cháu trai Vương Nhất cắm hương vào lư hương.

Hôm nay Thổ Địa gia không có nhà, ta cũng không khách khí, trực tiếp hít lấy ngọn khói hương đầu tiên.

22

"Vương Nhất kia cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, sao lại sốt ruột kết hôn đến thế? Kết hôn có gì hay chứ!"

Ta đã ăn hương khói của người ta, tất nhiên phải tốn chút công sức giúp người ta làm việc, nhưng ta đâu phải là Nguyệt Lão, chuyện này khó mà làm được.

Tiểu Hôi trên mái nhà vỗ vỗ cánh, sau đó ngáp một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Trong thế giới loài người các ngươi, đàn ông cứ kết hôn là có người nấu cơm giặt giũ sinh con, lời biết bao. Ta mà là đàn ông, ta cũng muốn kết hôn."

Ừm, nói cũng có lý.

Hơn nữa, Vương Nhất này còn là độc đinh của nhà họ Vương, cho dù hắn không vội thì người nhà cũng đứng ngồi không yên.

Đạo hạnh của ta tuy cạn nhưng cũng mạnh hơn so với ma quỷ bình thường, thay hắn xem quẻ vẫn không phải việc gì khó. Nhưng ta tính tới tính lui cũng không tính ra Vương Nhất có tật xấu gì. Mệnh cách của hắn tuy bình thường nhưng cũng không phạm sát, xem ra hắn tìm đối tượng chỉ là vấn đề thời gian.

Vương lão thái lải nhải bái xong, lại phân phó cháu trai lấy tiền giấy ra đốt:

"Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của con trai ta, cháu lớn này của ta tốt lắm, xin các vị lão gia đừng làm khó nó."

Bà vừa đốt giấy vừa lẩm bẩm.

"Bà ta nói vậy là có ý gì?"

Cát Tường gãi đầu, đoán chừng:

"Con trai bà ta trước kia làm ở ban kế hoạch hóa gia đình, nghe nói dân làng ai cũng sợ hắn, sau này thăng quan phát tài, giờ ở thành phố làm lãnh đạo lớn rồi."

Về việc này, ta bán tín bán nghi, chuyện thiện ác báo ứng ở nhân gian cũng không đơn giản như vậy. Có lẽ chỉ là lão thái thái cảm thấy con trai mình bất nhân mới cảm thấy trong lòng có lỗi.

Vương lão thái thái thắp hương xong, đốt giấy xong, theo lệ lại uống rượu, trong bình rượu ngoài đổ ra ba ly tế thần, còn lại đều là bà ta uống.

Cháu trai Vương Nhất thấy khuyên cũng vô dụng, bèn ra ngoài tìm chỗ hút thuốc, bảo mẫu thấy lão thái thái say mèm, vội vàng về xe lấy nước, thấy thời cơ đến, Tiểu Hôi bay xuống, hóa thành một người phụ nữ bình thường.

"Bà lão, người có biết Lục cô nương ở thôn Lê Hoa không? Nhà nàng ở đâu ạ?"

Tiểu Hôi tươi cười, hỏi một cách ngọt ngào. Vương lão thái thái đã có vài phần say, nửa tỉnh nửa mê, bà ngẩng đôi mắt mơ màng nhìn người phụ nữ trước mặt:

"Ngươi, ngươi là ai?"

Tiểu Hôi cười nói:

"Ta từ thành phố đến, nghe nói trong thôn có một người gọi là Lục cô nương, mấy chục năm trước vì cứu người mà c.h.ế.t đuối, người có biết nhà nàng còn có người nào không?"

Ta lặng lẽ nhìn họ, trong lòng có chút căng thẳng.

"Nhà ai cơ?"

Vương lão thái thái hơi lãng tai, lại lớn tiếng hỏi.

Tiểu Hôi ghé vào tai bà: "Nhà Lục cô nương ạ."

Vương lão thái thái bỗng nhiên hoàn hồn, bà run rẩy đưa tay ra vẽ hai cái:

"Ồ! Nhà họ Lục à! Chết rồi, dọn đi rồi."

"Không phải nhà họ Lục, là Lục cô nương, mọi người đều gọi nàng là Lục cô nương!"

Tiểu Hôi có chút nóng ruột. Ta cũng nghi ngờ bà lão này đã lẫn, trách sao mọi người đều coi bà là bà điên.

"Ta biết, ta biết."

Vương lão thái lại khoát tay, cười như một tiểu cô nương, hòa nhã khác thường:

"Ta ấy mà, là người nói ngọng, luôn gọi chữ Lục của nàng thành 'Lưu', mọi người đều cười ta, sau này dứt khoát gọi là Tiểu Lục, dân làng liền đều gọi nàng là Lục cô nương."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com