A Phiêu Cô Nương

Chương 16



Ta nắm chặt bàn tay khô cằn của bà, không ngừng xin lỗi:

"Xin lỗi, con cứ tưởng mẹ không nhớ con, cho nên nhiều chuyện con cũng đã quên."

Bà mỉm cười lắc đầu, sau đó cầm nửa chiếc lược song nguyệt, khó khăn chống đỡ người dậy, ta hiểu ý, quỳ một gối trước giường bà. Tay bà run rẩy dữ dội nhưng vẫn gài nửa chiếc lược gỗ vào búi tóc của ta một cách vững vàng, y như sáu mươi năm trước bà cài cho ta lần đầu tiên.

Thuở ấy, buổi sáng bà vừa cài cho ta đôi lược song nguyệt này, buổi chiều ta đã c.h.ế.t đuối dưới sông. Một chiếc theo ta vào quan tài, cho nên sau khi ta thành quỷ, trên đầu vẫn luôn mang nó. Chiếc còn lại, hẳn là khi ta giãy giụa trước lúc c.h.ế.t đã rơi xuống sông.

Không biết sau này bà đã đến nơi ta c.h.ế.t đuối bao nhiêu lần mới ra tìm được chiếc lược này.

"Năm xưa ta phải đi, con cũng không còn nhà, ta bèn để nó ở trong miếu, cầu xin thần minh nhận nuôi con.”

"Ta bảo người lấy về, nghĩ sau này mang vào trong quan tài, hai mẹ con chúng talại được ở bên nhau."

Bà nói xong hai câu này, hơi thở đã trở nên khó nhọc.

"Ta rất nhớ con, vẫn luôn nhớ con, nhưng đã quá lâu khiến ta quên cả chính mình."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, tưởng tượng như hồi nhỏ mà nũng nịu với bà, để bà đưa ta về nhà nhưng điều đó là tuyệt đối không thể.

Ta c.h.ế.t rồi, bà cũng sắp rời đi.

Trong sáu mươi năm âm dương cách biệt, nỗi nhớ đã hóa thành chấp niệm, đến nay trùng phùng lại phải vội vã vĩnh biệt.

"Đừng sợ, A Chi đừng sợ, có mẹ ở đây, đừng sợ..."

Bà dịu dàng xoa tay ta, bàn tay không còn chút ấm áp, trong tiếng nỉ non, bà đã trút hơi thở cuối cùng.



31.

Ta trơ mắt nhìn hồn của mẹ mình lìa khỏi xác, bà đã chín mươi chín tuổi, già đến không còn ra hình dáng. Bà ngắm nghía ta, cố gắng muốn ngồi thẳng dậy:

"A Chi của ta vẫn xinh đẹp như vậy."

Ta mỉm cười:

“Thổ Địa gia đối với con rất tốt."

Một khi đã thành quỷ, thất tình lục dục dần dần nguội lạnh như tim đèn đã cạn. Dù cho lúc còn sống hai mẹ con tình thâm, nhưng đã bước qua quỷ môn quan thì đều là chuyện của quá khứ, duyên phận của chúng ta cũng đành phải đứt đoạn.

Bà thở dài:

"Đáng tiếc ta không thể tự mình đi tạ ơn ngài ấy được nữa."

Ta nhớ trước kia ta luôn không tin trên đời này có quỷ thần, mỗi lần theo bà đến miếu làm việc, ta đều oán trách không thôi. Thậm chí còn thừa lúc bà không chú ý mà tô vẽ tượng thần Thổ Địa thành mèo hoa.

Những nét vẽ trên tường miếu Thổ Địa, cùng với những chữ 【Lục Luyến Chi】 được khắc dưới bàn thờ đều là do ta khi còn bé làm ra. Bây giờ nghĩ lại, quả thật nhờ có Thổ Địa thần khoan dung độ lượng, mặc cho ta làm càn.

"Là ngài ấy bảo con đến gặp người lần cuối."

Vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên xông vào một đám người, có nam có nữ, chừng mười mấy người, nghe bọn họ khóc lóc kêu gào:

"Viện trưởng!"

Bà nhìn bọn họ bằng ánh mắt từ ái, cười mỉm giải thích:

"Bọn họ đều là cô nhi, rất hiếu thuận."

Ta nhớ lại thân thế của mình, bèn trêu đùa:

"Vậy bọn họ giống con, bọn họ phải gọi con là chị rồi."

Bà lại lắc đầu:

"Con và bọn họ không giống nhau, ngươi là đứa bé tốt nhất của ta, không gì có thể thay thế được."

Nói xong, bà nở nụ cười, ta cũng cười, y như sáu mươi năm về trước.

Bên ngoài, Ngưu Đầu Mã Diện thấy thời thần đã đến, bèn xuyên qua cửa mà vào. Ngưu Đầu khí thế lẫm liệt quát:

"Lục Bạch Lê, cả đời ngươi hành thiện tích đức, sau khi c.h.ế.t lẽ ra nên thăng thiên nhưng trên người ngươi lại gánh một vụ án, ta đến đây áp giải ngươi về âm ty chịu hình phạt!"

Ta vội hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chẳng lẽ là chuyện sáu mươi năm trước đập miếu Hà Thần?"

"Phải."

Ta thẳng thắn nói: "Chuyện này do ta mà ra, ta đi với các ngươi."

Ngưu Đầu Mã Diện liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngữ khí ôn hòa nói:

"Lục Luyến Chi, mọi chuyện trên đời đều có nguyên nhân, nếu có thể truy nguyên thay thế, chẳng phải đều loạn cả rồi sao?"

"Hơn nữa, có người tổn hao trăm năm âm đức bảo đảm cho ngươi nguyên thần không tan, nay ngươi lại giải được mối nghi hoặc về thân thế, cơ duyên đã gần. Nếu ngươi muốn đầu thai cũng có thể đi cùng chúng ta. Chỉ là đến chỗ Thành Hoàng gia, ngài ấy sẽ tự có sắp xếp."

Ta vừa muốn mở miệng, mẹ đã ngăn ta lại, bà ưỡn thẳng lưng, cười ha hả:

"Một người làm một người chịu, muốn thẩm vấn thì thẩm vấn đi."

Bà lại quay đầu nói với ta:

"A Chi, con về trước đi, nói lời từ biệt với Thổ Địa gia, cứ nói sau này Lục gia không còn ai cúng bái ngài ấy nữa, cũng xin ngài ấy bảo trọng."

Nhưng ta đã quyết tâm:

"Con đã thề, bất luận là người hay quỷ, đều phải vĩnh viễn cúng bái ngài ấy, không thể nuốt lời."

Mẹ ta nghe xong thì rất kinh ngạc, bà còn muốn nói gì đó nhưng thời gian không đợi người, Ngưu Đầu Mã Diện đã thúc giục.

Ta ôm bà từ biệt:

"Đi thôi, mẹ, con sẽ tự chăm sóc bản thân.”

"Kiếp sau nếu người còn nhớ đến con thì cứ đến miếu, con sẽ luôn canh giữ ở nơi đó."

32

Khi tiếng gà gáy cất lên, ta vừa vặn trở lại thôn Lê Hoa.

Ký ức lúc sinh thời như tái hiện mới ngày hôm qua, ta từng chạy nhảy trên những cánh đồng, xuyên qua trong rừng sâu. Lúc còn sống, ta thường nghĩ lớn lên sẽ rời khỏi nơi này, chạy ra bên ngoài núi. Nhưng giờ đây làm quỷ đã nhiều năm, ta lại chẳng muốn đi đâu cả.

Miếu Thổ Địa rõ ràng vẫn như cũ, nhưng chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, ta nhớ lại càng nhiều chuyện, liền cảm thấy ngôi miếu này cũng khác hẳn.

Thổ Địa gia không chỉ nhìn ta lớn lên mà còn từng cứu mạng ta.

Khoảng năm ta lên năm tuổi, ta từng bị bóng đè quấn thân, ngày đêm mơ thấy một lão quỷ áo đen nhe răng trợn mắt muốn đánh ta, làm ta sợ hãi sốt cao không hại, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, cảnh tượng kinh khủng lúc đó đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.

Sau đó mẹ dẫn ta đến miếu cầu thần, ta uống nước bùa, quả nhiên khỏi hẳn. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, mẹ đều nói ta bị thứ bẩn thỉu quấn lấy, may mà nhờ thần Thổ Địa cứu giúp. Nhưng năm tháng còn nhỏ, ta luôn khinh thường chuyện này.

Khi ta trở lại miếu, việc đầu tiên là nói với Thổ Địa gia về chuyện này, đặc biệt cảm ơn đại ân đại đức của hắn. Thổ Địa gia cười như tắm mình trong gió xuân:

"Tiểu quỷ, cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi, chẳng qua bản quân cứu ngươi cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần để ý."

"Đại nhân, ta tên Lục Luyến Chi, sau này đừng gọi ta là tiểu quỷ nữa."

Hắn nửa nằm trên chiếc bàn thờ cũ kỹ lung lay sắp đổ, ngoảnh đầu nhìn ta nói:

"Lục Luyến Chi là một tiểu quỷ, có gì không đúng sao?"

Ta nghĩ một lát, ừm, dường như cũng không có gì sai. Nhưng ta lại đột nhiên nhớ đến chuyện sáu mươi năm trước. Ngày tiết Mang Chủng, mẫu thân theo lệ thường cắt bó lúa đầu tiên trong ruộng, bảo ta mang đến làm cống phẩm trong miếu. Ta đi ngang qua bờ sông thì thấy Tiểu Phú Quý rơi xuống nước, mà miếu Thổ Địa lại ở không xa bên kia sông.

Ta không khỏi có chút khó hiểu, cố ý làm ra vẻ đáng thương nói:

"Đại nhân, ngày đó ngài không ở nhà sao? Sao không đi vớt ta một phen, ta c.h.ế.t thật là thảm quá."

Hắn lại ngáp một cái, âm dương quái khí nói:

"Nếu ngươi đã không muốn chết, vì sao không đi đầu thai?"

"Đầu thai rồi, cuối cùng vẫn phải chết, hà tất phải làm vậy?"

Thần Thổ Địa nhìn ta, nhìn thật lâu, cuối cùng hắn đột nhiên cười lớn:

"Tiểu quỷ, xem ra ngươi thật sự đã nghĩ thông suốt!"

Nhưng nghĩ thông suốt thì có ích lợi gì chứ, hắn vẫn không hề mở miệng nói cho ta làm thần sứ, ta vẫn chỉ là một con quỷ không được vào biên chế.

Chúng ta đang nói chuyện, Tiểu Hôi phụ trách canh gác đột nhiên bay xuống, nói bên ngoài đến mấy chiếc xe, một đám người đang hướng về phía miếu mà đến.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com