A Phiêu Cô Nương

Chương 17



33

Chắc là có người đến dâng hương, thần Thổ Địa lười biếng ngồi lại trên tượng thần, ta thì đứng bên cạnh lư hương chờ sai khiến.

Sau một lúc lâu, quả nhiên có một đám người ăn mặc bóng bẩy từ bên ngoài đi vào, ngôi miếu rách nát này chưa từng thấy thế trận nào lớn đến như vậy, nhất thời bị chen chúc đến không còn một chỗ trống. Nhưng đám người này vừa vào cửa đã giống như khách du lịch nhìn ngó tứ phía, còn có người không ngừng chụp ảnh, mắt Thổ Địa gia cũng sắp bị chói đến mù.

Chỉ thấy người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đứng đắn, nói chuyện không tầm thường, đang hăng hái giới thiệu ngôi miếu này với những người khác:

"Miếu thờ Thổ Địa trong làng ta ấy à, tính ra đã có lịch sử ngót nghét chín trăm năm rồi. Thế kỷ trước còn có cả học giả đến khảo sát, chỉ tiếc là sau đó chiến tranh nổ ra, việc khảo sát đành phải dừng lại."

Hắn vừa dứt lời, ta đã thấy Vương Nhất vội vã chen từ trong đám đông ra, tên nhóc cũng biết điều, vừa đến đã vội dâng hương.

Chỉ là gã trung niên kia có vẻ như thấy hắn chướng mắt, cứ như vậy trừng mắt nhìn. Những người khác ngoài mặt thì cung kính, thật ra trong lòng đều không kiên nhẫn. Ánh mắt của bọn họ như muốn nói:

Cái miếu rách nát này, có gì mà phải bái lạy!

Đột nhiên, hai cánh cửa lớn "rầm" một tiếng đóng sập lại.

Bọn họ còn tưởng là gió thổi, có người muốn mở cửa ra, lại phát hiện chốt cửa sao mà kéo không ra, người bên ngoài cũng đẩy không nổi.

Trong chốc lát, miếu thờ âm u, gần như không có lấy một tia sáng, lúc này mọi người mới hoảng sợ, mặt mày từng người tối đen như đất, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Chỉ có Vương Nhất cung kính bái lạy:

"Thổ Địa gia bớt giận, chúng con vô ý mạo phạm, lần này đến là muốn cúng một vị thần vị cho Lục cô nương. Bà nội con nói bà ấy là vì cứu người mà chết, là người tốt."

A?

Ta nghe không lầm đấy chứ?

A Phân muốn cúng thần vị cho ta!

Vậy sau này chẳng phải ta có thể mở tiệc riêng hay sao? Cuối cùng cũng không cần phải "ăn nhờ ở đậu" hương khói của Thổ Địa gia nữa rồi! Quả nhiên vẫn là chị em dựa vào nhau là nhất.

Ta ngóng trông nhìn lên người đàn ông trên thần vị: Mau đồng ý mau đồng ý! Ta muốn lớn mạnh hơn nữa! Huy hoàng hơn nữa!

Thổ Địa gia lạnh lùng liếc ta một cái, không nói gì, nhưng ngay giây tiếp theo, cánh cửa lớn đã tự động mở ra. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này dọa sợ, nhao nhao xúm lại tranh nhau dâng hương dập đầu.

Lúc này, Tiểu Hôi lên tiếng bẩm báo:

"Đại nhân, người kia tên là Vương Thiên Thuận, mẹ hắn tên là Liêu Tiểu Phân, là bạn tri kỷ cùng với Lục cô nương là bạn tri kỷ."

Thổ Địa gia buồn bã nói:

"Không cần nói nữa, bổn quân đều biết, hai người bọn họ từ nhỏ đã mặc chung một cái quần."

Ta vừa nghe mới biết, hóa ra gã trung niên lúc nào cũng vênh váo tự đắc kia chính là con trai của A Phân, quả nhiên là phong thái của một vị đại lãnh đạo. Nhưng nghĩ đến chuyện A Phân cầu nguyện trước đó, ta nhân cơ hội cầu xin Thổ Địa thần giúp đỡ:

"Đại nhân, cháu trai của A Phân vẫn chưa tìm được đối tượng, ngài cũng biết đấy, bà ấy từ nhỏ đã mặc chung một cái quần với ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn đỏ mặt tía tai nói:

"Hôm nay cầu đối tượng, ngày mai lại cầu cháu trai béo múp míp! Lão tử đâu phải là con ba ba trong hồ ước nguyện! Chuyện này không quản được!"

Ta vô cùng bất đắc dĩ:

"Ta đã tính cho cả hai bà cháu họ, rõ ràng đều là mệnh cách bình thường nhưng lại ảm đạm không ánh sáng, cũng không phải là đụng chạm đến vị thần tiên nào."

Thổ Địa thần lại một lần nữa vươn tay chọc chọc vào ấn đường của ta, ta giật mình một cái nhưng lại cảm thấy tai nghe mắt sáng.

Hắn lạnh giọng nói:

"Vậy bây giờ ngươi nhìn thử con trai của bà ta đi."

Vương Thiên Thuận đang tiến hành một bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết, cử chỉ giơ tay nhấc chân của hắn mang khí thế của người lãnh đạo vô cùng, ta cẩn thận nhìn kỹ, hồi lâu mới nhìn ra manh mối:

"Hắn thế mà là Thiên Sát Cô Tinh!"

Thì ra vấn đề của nhà họ Vương lại nằm ở chính Vương Thiên Thuận.

Mệnh của hắn ta phạm “Kiếp cô, Nhị sát, Đồng thần” – khắc vợ, hại con, vô duyên với người thân và giờ quả nhiên đã ứng nghiệm: Cha mất sớm, ly hôn vợ, còn A Phân thì bệnh tật triền miên, cháu trai Vương Nhất thì tình duyên lận đận.

A Phân nói đúng, mọi sai lầm đều là do đứa con trai này, chẳng liên quan đến ai khác. Chỉ tiếc rằng mệnh cách là thứ chẳng theo lẽ thường, bản thân hắn ta thì thuận buồm xuôi gió, còn người thân thì thay hắn chịu khổ.

Vòng xoáy này quả thật người ngoài không thể hóa giải, chỉ có thể trông mong nhà họ Vương tích đức hành thiện, nhờ thiên đạo cảm hóa mà thôi.

34.

Vương Thiên Thuận thao thao bất tuyệt, từ trong "bài phát biểu" đầy nhiệt huyết của hắn, ta đại khái nghe ra được mục đích thật sự của hắn:

Mượn cớ quyên góp bài vị cho ta, rầm rộ tuyên dương sự tích anh hùng xả thân cứu người của ta, lại kết hợp với lịch sử văn hóa của ngôi miếu cổ, xây dựng nên điểm tham quan danh thắng đầu tiên của thôn Lê Hoa, nhân tiện thúc đẩy kinh tế du lịch địa phương.

Quả là một nhân tài.

"Nhưng mà nhìn thế nào thì đây cũng chỉ là một ngôi miếu nhỏ, không đủ đặc sắc."

Trong đám người truyền ra tiếng chất vấn. Vương Thiên Thuận hừ một tiếng, dáng vẻ tự tin:

"Vừa rồi ta đã nói, ngôi miếu này đã có lịch sử gần ngàn năm, ở cả thành phố chúng ta cũng đã là có một không hai."

Lúc này, có một gã gầy đeo kính hơi lúng túng lên tiếng:

"Ta, ta biết chỗ này, Vương Cục trưởng nói vị học giả kia từng viết một bài luận về lịch sử của ngôi miếu này, bên trong đã điều tra chi tiết về lai lịch của ngôi miếu."

Vương Thiên Thuận lập tức vui vẻ:

"Mọi người xem đi, ta nói gì cơ chứ, Tiểu Chu là sinh viên giỏi khảo cổ học, đưa hắn đến chắc chắn không sai!"

Mọi người đều im lặng, cẩn thận lắng nghe gã đeo kính kể.

Ta có chút căng thẳng, bèn lén nhìn Thổ Địa Thần một cái, nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com