Hắn quay sang nhìn ta, khuôn mặt quen thuộc kia rõ ràng đang cười nhưng ta lại đột nhiên nhớ tới lão quỷ áo đen dữ tợn trong giấc mơ thuở thiếu thời.
"A! Ngươi... ngươi... ngươi!"
Ta liên tục lùi lại sau, nhưng rất nhanh ba hồn bảy vía dường như đều bị đông cứng, toàn thân không thể nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn đi về phía mình.
Hắn nói quả nhiên không sai, một tán thần trong dân gian như ta, hễ gặp phải con quỷ nào lớn tuổi hơn đều có thể bị một cái m.ô.n.g đè chết, huống chi là một lão quỷ chín trăm năm!
Có lẽ là hắn cố ý cởi bỏ ngụy trang, cũng có lẽ là ta đã có thần vị, lúc này, ta lại có thể nhìn ra hắn không phải là thân thể hương hỏa. Nhìn hắn đi đến trước mặt, ta quả thật có thể ngửi thấy vài phần lạnh lẽo của quỷ khí!
Ngay khi ta chuẩn bị nhận mệnh, để hắn đặt m.ô.n.g đè chết, hắn lại đột nhiên mắng:
"Ngươi là đồ nhát gan!”
"Sau này đừng có nói là bước ra từ miếu của ta!"
Chân ta run như cầy sấy:
"Đại... đại gia, rốt cuộc ngài là thần hay là quỷ vậy?"
Hắn không nói gì, chỉ cười cười, trong mắt toàn là dịu dàng trong suốt. Đột nhiên, hắn vươn tay chọc chọc vào ấn đường của ta như thường ngày, khác biệt là lần này đầu ngón tay hắn ấm đến phát sốt.
Dần dần, có một tầng ánh sáng vàng từ trong cơ thể hắn hiện ra rồi từ từ chảy về phía đầu ngón tay hắn, cuối cùng rót vào ấn đường của ta. Nhưng theo thứ ánh vàng dần dần ảm đạm, tóc hắn lại biến thành màu trắng.
Không hiểu sao, ta đột nhiên nhớ tới vị Trạng Nguyên lang quỳ trong từ đường chín trăm năm trước, quả thật đau lòng vô cùng.
Cuối cùng, hắn khẽ nói:
"Chín trăm năm rồi, ai nấy đều tranh cãi những đạo lý đó, chỉ có ngươi nói bọn họ đối xử với ta không tốt."
Hắn quay đầu lại cười:
"Chín trăm năm tu vi này của ta cũng đủ để ngươi xài hào phóng một thời gian rồi, nhưng mà khuyên ngươi tốt nhất nên tiết kiệm một chút, đừng có làm người tốt một cách mù quáng.”
"Sau này bớt nghe người ngoài nói bậy. Thiên đạo nào dễ dàng bị cảm hóa như vậy, tuy ta được Vô Gian Luyện Ngục tha thứ nhưng cũng rốt cuộc là một con quỷ.”
"Chỉ là tổ tông ngươi vẫn luôn cúng bái ta, ta miễn cưỡng cũng coi như là một quỷ thần."
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng vàng trên người hắn đã biến mất, chỉ còn lại một bộ dáng gầy gò. Dường như trước trận đại hỏa kia, m.á.u và nước mắt của hắn đã sớm chảy đến khô cạn rồi.
Ta ngây ngốc tại chỗ, không biết phải làm sao.
"Vậy... vậy ngài phải làm sao đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ thật ta nằm mơ cũng muốn có được trăm năm đạo hạnh, nhưng khi ta thật sự có được lại chưa từng cảm thấy khó chịu đến vậy. Mà sau khi tiêu tan đi mấy trăm năm tu vi, một thân hắn nhẹ nhõm, tiêu sái:
"Nên làm cái gì thì làm cái đó."
Ta vội vàng nắm chặt lấy tay áo hắn:
"Ở lại đây, có được không?"
Hắn rũ mắt nhìn ta, ánh mắt dịu dàng lắc đầu:
"Chín trăm năm rồi, ta cũng nên nghĩ thông suốt."
"Ngài muốn đi đâu?"
Hắn nhìn về phía xa xa, dứt khoát nói:
"Bước vào vòng luân hồi."
Vừa dứt lời, phía đông liền truyền đến tiếng gà gáy. Trời đã sáng, nhìn lại hắn, chỉ còn thấy một bóng lưng.
Ta trơ mắt nhìn tàn ảnh của hắn biến mất trong sắc núi mờ mịt, những lời muốn nói cũng chẳng còn cơ hội thốt ra nữa rồi.
39.
Ta dẫm lên ánh bình minh trở về miếu, một mình ngắm nhìn tượng thần Thổ Địa gia đứng lặng hồi lâu.
Tiểu Hôi bận rộn trước sau, trời còn chưa sáng, nàng đã vẩy nước quét dọn sạch sẽ, trước kia những việc này đều là ta làm. Nàng nhìn ta, lại nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng nói:
"Ngươi đi đâu thế? Thổ Địa gia đâu? Khách đến dâng hương hôm nay nhiều lắm, có việc để chúng ta bận rộn rồi!"
"Hắn đi rồi, đi đầu thai."
Tiểu Hôi ngẩn ra nhưng lại rất nhanh hoàn hồn, nàng dứt khoát nói:
"Vậy sau này ngươi làm chủ, mau thu dọn, chúng ta sẽ làm cho cái miếu nhỏ rách nát này lớn mạnh hơn nữa!"
Ta bật cười, gật đầu với nàng.
Ta ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên cửa lớn, vươn ngón tay chỉ, biến【Miếu Thổ Địa】 trên đó thành 【Miếu Trạng Nguyên】.
Đạo hạnh chín trăm năm này quả nhiên không tầm thường, vươn ngón tay một cái đã có thể biến hình đổi vật, nếu đổi lại là trước kia, ta phải tự mình trèo lên gỡ tấm biển xuống.
Trong lòng không khỏi oán thầm:
Hắn thật là keo kiệt, rõ ràng lợi hại như vậy mà lúc trước lại không nỡ bỏ chút tu vi để cứu ta.
Nếu cứu ta, để ta lại cúng bái hắn một đời, hắn cũng sẽ thành chính thần rồi.