Đến đêm, để mừng ta làm nên việc lớn, Tiểu Hôi đặc biệt thay ta lo liệu bày tiệc, muốn chiêu đãi quỷ thần tinh quái bốn phương. Vì vậy, Cát Tường và Tuyết Nương đã sớm quét dọn miếu thờ sạch sẽ. Mà ban ngày các nơi đưa tới cúng phẩm chất đầy ba bên bàn thờ, hoa quả thịt tế, còn có các loại bánh trái, tiệc này còn hơn cả mừng Thổ Địa gia cưới vợ.
Giữa trưa, khách khứa lần lượt đến, điều khiến ta bất ngờ là thần nữ Liễu Hà cũng đến. Thần nữ mặc váy tay áo rộng màu xanh biếc, mặt nguyệt mày ngài, tư thái phiêu dật tựa như mây trôi trên núi. Chúng quỷ thần thấy nàng, ai nấy đều si mê, tinh quái càng không dám ngồi cùng bàn với nàng.
Ta vốn chỉ là cô hồn dã quỷ, những năm này tuy có nhờ ánh sáng của Thổ Địa gia nhưng kết giao cũng chỉ là một số quỷ quái không đáng kể. Ta và nàng chỉ gặp nhau vài lần, không có giao tình, e là nàng nể mặt Thổ Địa gia nên mới đến.
Nhưng không ngờ, nàng vừa vào cửa đã đi thẳng đến trước mặt ta, nói bằng ngữ khí ôn hòa:
"Lục cô nương, cha bảo ta đến báo cho ngươi một tiếng, chuyện mẹ ngươi đập miếu Hà Thần, ông ấy không truy cứu nữa, ân oán giữa hai nhà chúng ta cứ thế mà xong. Diêm Vương cũng biết bà ấy thương con gái, đã tha tội cho bà ấy rồi. Nay bà cũng đã đến dưới trướng Cửu Thiên Vệ Phòng Thánh Mẫu làm việc, trở thành Cứu Sinh Ngọc Nữ, ngươi không cần phải lo lắng."
Chưa từng thấy cảnh tượng lớn như vậy, ta nghe mà ngơ ngác, căn bản không phản ứng kịp. Tiểu Hôi dùng khuỷu tay chọc ta, ta trực tiếp nâng ly rượu uống cạn:
"Thần, thần nữ, ta kính ngươi một ly!"
Lại nghe thần nữ cười nói:
"Ta tên là Thanh Miểu, cha ta đến giang hải thoát xác tu hành rồi, sau này ta sẽ thay thế ông ấy nhậm chức Hà Thần. Chúng ta cũng coi như là hàng xóm, không cần khách sáo."
Ta vừa nghe, nghĩ đến cả nhà Hà Thần đều không có tính tình tốt, liền vội vàng thỉnh cầu:
"Vậy xin ngươi sau này đừng làm khó dân làng, con sông này rất quan trọng đối với thu hoạch của họ."
Thanh Miểu lộ vẻ lúng túng, sau đó lại tò mò hỏi:
"Bọn họ lúc trước đối xử với các ngươi như vậy, ngươi không oán hận sao?"
Ta đành phải thành thật nói:
"Oán thì oán, nhưng thần tiên nổi giận chỉ cần phẩy tay một cái là có thể cắt đứt đường sống của người phàm, khi ấy bọn họ chẳng qua cũng chỉ vì muốn tự bảo vệ mình. Nếu năm xưa người c.h.ế.t không phải ta, kẻ đập miếu không phải là mẹ ta, mà ta chỉ là một dân thường bình thường, chưa chắc ta đã không làm như vậy."
Thanh Miểu nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cũng gật đầu, hai ta coi như đã đạt được đồng thuận.
37
Trên tiệc, chúng quỷ thần tinh quái cụng ly nâng chén, ta và Thổ địa gia với tư cách là chủ nhân của ngôi miếu này nghênh đón đưa tiễn, vô cùng náo nhiệt.
"A Phiêu, ngươi và Thổ địa gia thật giống một đôi phu thê."
Tiểu Hôi trốn sau tai ta, lén lút nói. Nghe vậy, ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thấy hắn đang nâng ly vui vẻ nói chuyện trời đất cùng chúng khách khứa vô cùng đắc ý.
May mà hắn không nghe thấy.
Nghĩ đến chuyện trước đó hắn nói muốn tặng ta một món quà lớn, nhưng nhìn xem yến tiệc đã đến một nửa, ta vẫn không thấy hắn lấy lấy ra thứ gì tốt.
"Hắn nói muốn tặng ta đại lễ, ngươi nghe thấy chứ?"
Ta nghiêng người thì thầm với Tiểu Hôi, Tiểu Hôi cũng gật đầu.
"Chín trăm năm rồi, hắn chắc chắn đã tích lũy không ít bảo bối!"
Chúng ta đang nói chuyện, hắn lại đột nhiên kéo tay ta, dẫn ta đi khắp nơi mời rượu. Bạn bè của ta chỉ có mấy người, đêm nay đến đây đa số là quỷ thần tinh quái đều bị hắn đánh cho phục.
"Sau này miếu này do Lục cô nương làm chủ, ai cũng không được bắt nạt nàng, nghe rõ chưa?"
Hắn say khướt nhưng ngữ khí vẫn uy nghiêm, dọa chúng khách khứa tưởng đây là Hồng Môn yến, nhao nhao cúi đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Không dám, không dám!"
"Sau này Lục cô nương có chuyện gì cứ việc phân phó, tuyệt đối đừng khách sáo!"
Đầu óc ta ong ong, lão gia này lại lên cơn gì vậy? Nói chuyện chẳng rõ ràng, không biết còn tưởng ta là Thổ địa phu nhân nữa! Ghét c.h.ế.t đi được.
Hắn đột nhiên cúi người, dán vào tai ta thì thầm:
"Tiểu quỷ, vội vàng cái gì, bản quân từ trước đến nay không thất hứa."
Trong lòng ta hoảng hốt, khôgn thôi cố ý lảng sang chuyện khác:
"Ta không còn là tiểu quỷ gì nữa! Có người lập bài vị đúc tượng cho ta, sau này ta cũng là một tiểu thần!"
Hắn nghe xong phì cười:
"Chỉ có ngươi là tán thần, đến quỷ nào có lai lịch lớn một chút cũng có thể đè c.h.ế.t ngươi."
Bị hắn trêu chọc như vậy, ta ngược lại không sợ:
"Chẳng phải còn có ngài sao! Có ngài che chở, ta là tán thần chỉ cần an tâm tu hành là được."
Hắn chỉ cười cười không nói, sau đó lại tiếp tục kéo ta đi mời một vòng rượu, giới thiệu hết một lượt với những người có mặt trong buổi tiệc.
Gần đến lúc gà gáy, hương trong lư đã cháy hết, yến hội mới tan.
Hứng thú của khách khứa cũng tiêu tan, ai về nhà nấy, trong miếu khôi phục lại sự yên tĩnh như thường, nhưng không thấy bóng dáng Thổ địa gia.
38
Ta ra cửa tìm một vòng, cuối cùng gặp hắn ở trên sườn núi hướng ra sông Liễu Hà. Lúc này trăng đang ngả dần về phía tây, ánh trăng lạnh lẽo bị vài tia nắng ban mai trên trời làm ấm lên một chút.
Hắn chắp tay sau lưng, nhìn về phía Liễu Hà dưới núi, cũng không biết đang nghĩ gì.
"Ngày đó ta đã đứng ở đây nhìn ngươi chìm xuống từng chút một."
Nhưng còn chưa đợi ta đến gần, hắn đã mở miệng nói. Ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng lặp đi lặp lại suy nghĩ về lời hắn nói, cuối cùng đưa ra kết luận: Lúc ta chết, hắn chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Vì sao?"
Ta vẫn luôn nghĩ hắn khác với những vị thần khác, sẽ không vì chuyện không liên quan mà thờ ơ.
Hắn thở dài:
"Nếu ta cứu ngươi, sao hôm nay ngươi có thể phong thần? Cơ duyên này thiếu một phân một hào cũng không được."
Tuy nói vậy nhưng hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn ta c.h.ế.t chứ!
Ta vô cùng phẫn nộ:
"Hừ, rõ ràng là ngài luyến tiếc tu vi của mình! Sau này ta làm thần tiên sẽ không thèm nhỏ mọn như các người!"
Mà hắn lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười đó làm kinh động cả ngọn núi, chim chóc đều bay ra khỏi tổ.
"Từ trước đến nay ta chưa từng nói ta là thần tiên gì cả."