A Sương

Chương 8



Đêm đó, Lục hoàng tử lại không mời mà đến.

Lần trước hắn xuất hiện trong phòng ta là vào... lần trước.

Ta liếc nhìn hắn một cái, nhạt nhẽo buông một câu: "Lục hoàng tử vạn an."

Ta thậm chí còn chẳng buồn xuống giường.

Lục hoàng tử cũng không giận, thuận thế ngồi xuống mép giường ta: "Nàng nói xem, chúng ta như thế này, có giống như đang hẹn hò bí mật không?"

Hẹn hò bí mật cái đầu ngươi ấy! Giống như ngươi đơn phương xông vào khuê phòng của mỹ nữ tuyệt sắc thì có!

Thôi vậy, nói ngươi cũng không hiểu được đâu.

Ngươi không hiểu thế nào là mỹ nữ tuyệt sắc, cũng không hiểu ta. Bởi vì ta chính là mỹ nữ tuyệt sắc.

"Sương Thượng cung, ta đôi khi thật sự rất tò mò, nàng là người như thế nào. Mẫu hậu thích nàng, Quý phi thích nàng, Thục tần thích nàng, đến cả nhị ca cũng tìm cách tiếp cận nàng."

"Ngài theo dõi ta?" Ta giật mình, lộ vẻ kinh hãi.

Thật tình mà nói, mấy năm nay ta và Lục hoàng tử cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, hắn làm vậy, có hơi quá đáng rồi đấy?

"Tứ ca nói, nếu nàng là nam nhi, ắt hẳn sẽ có chí lớn đoạt thiên hạ. Ta lại có cùng suy nghĩ với hắn. Nữ nhân kỳ lạ như nàng, nếu là nam nhi, nhất định sẽ là một bậc kiêu hùng."

Ta hoàn toàn bị mạch não của hai huynh đệ họ làm cho choáng váng. 

Ta chỉ là một kẻ an nhàn trong hậu cung, từ bao giờ đã có ý định đoạt thiên hạ vậy? Từ bao giờ chứ?

"Đáng tiếc, nàng chỉ là một nữ tử khuê các." Lục hoàng tử kéo tay ta, xòe lòng bàn tay ta ra.

Thật lòng thì ta rất muốn giãy giụa, nhưng nhỡ đâu hắn cho ta món đồ tốt nào thì sao?

Và món đồ hắn đưa cho ta là - lệnh bài ám vệ.

Lệnh bài ám vệ ư? Lục hoàng tử đưa cho ta thứ này để làm gì?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta cứng đờ cả người, trực tiếp quỳ xuống: "Lục hoàng tử điện hạ, ngài có ý gì vậy?"

"Ta biết lòng nàng ôm ấp hoài bão lớn lao. Từ xưa đã có câu 'nữ nhi cũng chẳng kém cạnh nam nhi'.” 

“Nàng tuy là phận nữ, nhưng lại mang trong mình kỳ tài. Sao không về dưới trướng của ta, để ta dụng võ, cùng nhau kiến tạo nên một thời thịnh thế huy hoàng?" Lục hoàng tử nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Lục hoàng tử điện hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, thực sự không hề có những hùng tâm tráng chí đó. Tấm lòng của điện hạ, nô tỳ xin ghi nhớ, nhưng tấm lệnh bài này, nô tỳ vạn lần không dám nhận."

Trời ơi! Lục hoàng tử này bị điên rồi à?

Ta chợt thấy mừng vì mình là nữ nhân, chỉ có hai chân. 

Nếu là nam nhân, gặp phải cảnh này, cái "chân thứ ba" chắc cũng phải mềm nhũn ra mất.

Thấy ta kiên quyết từ chối, Lục hoàng tử không nói thêm lời nào, thu hồi lệnh bài, mặt mày đen sầm rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta thở phào nhẹ nhõm, tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào. 

Có lẽ vì quá sợ hãi, ruột gan ta như muốn cuộn tròn lại. 

Bỗng dưng, ta lại cảm thấy bụng đói cồn cào. 

Trong phòng còn sót lại chút ngũ cốc, kê, ta quyết định nấu một nồi cháo bát bảo để ăn, trấn an tinh thần.

Nghĩ là làm, ta liền nổi lửa, bỏ ngũ cốc vào nồi. Hứng chí lên, ta bắt đầu ngâm nga thơ.

"Nấu đậu đốt cành đậu, đậu trong nồi khóc than. Vốn cùng một gốc rễ, sao nỡ vội hại nhau?"

Đang lúc ta vui vẻ chờ cháo bát bảo chín, một bóng đen vụt qua chân tường, biến mất trong màn đêm.

Sáng sớm hôm sau, ta đã bị triệu đến cung Phượng Nghi.

“Hôm qua hoàng thượng để Quý phi thị tẩm, cả đêm bổn cung không tài nào chợp mắt được. Ngươi đã dùng cách gì khiến nàng ta trở nên xinh đẹp đến vậy? Sao không dùng cách đó cho bổn cung thử xem? Ngươi quên ai là người đã nâng đỡ ngươi đến vị trí ngày hôm nay rồi sao?"

Hoàng hậu tức giận đến mức liên tục vuốt n.g.ự.c trấn tĩnh.

Ta lén liếc nhìn Hoàng hậu vài lần, thấy có gì đó không ổn, liền mạnh dạn quan sát kỹ hơn.

"Ngươi nhìn cái gì?" Hoàng hậu trừng mắt.

"Hoàng hậu nương nương, người có thường xuyên cảm thấy tức n.g.ự.c khó thở, những lúc nóng giận thì càng khó thở hơn không ạ?"

"Đúng vậy."

"Người có thường xuyên thở dốc, thở gấp, ho liên tục không?"

"Đúng vậy, là bệnh cũ rồi. Cứ đến mùa xuân thu là lại tái phát nặng hơn. Đã mời rất nhiều thái y nhưng đều vô dụng, bệnh tình ngày càng nặng thêm."

Đây chính là bệnh hen suyễn do tức giận quá độ mà ra.

"Hoàng hậu nương nương, người đã mắc phải căn bệnh nan y. Nhẹ thì hao tổn tinh khí mà c.h.ế.t dần, nặng thì có thể đột tử."

"Bổn cung... Bổn cung còn có thể cứu được không?"

"Xin hãy cho nô tỳ ba ngày. Sau ba ngày, nô tỳ sẽ có câu trả lời."

Kể từ hôm đó, sau khi ta "hù dọa" Hoàng hậu rằng nàng ta mắc bệnh nan y, nàng ta trở nên ủ rũ suốt cả ngày.

Đến cả khi Quý phi đến thỉnh an và khoe khoang nhan sắc, nàng ta cũng chẳng còn tâm trạng để đối phó.

“Phải làm sao đây? Hoàng hậu dạo này không còn đối đầu với ta nữa. Nàng ta thật sự sắp c.h.ế.t rồi sao?" Quý phi lo lắng hỏi.

"Chắc chắn rồi."

Chắc chắn cái đầu ngươi ấy, chỉ là bệnh hen suyễn thôi mà, uống ít thuốc bắc là khỏe thôi. 

Chẳng qua là thái y thời đại này không biết dùng thuốc gì thôi.

Nếu ta không nói thế, Hoàng hậu còn làm phiền ta cả ngày lẫn đêm ấy chứ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com