A Sương

Chương 9



"Không được! Bổn cung và nàng ta đấu đá nhau bao nhiêu năm nay, ta tuyệt đối không cho nàng ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy!" Quý phi đập bàn đứng dậy, kéo tay ta chạy thẳng đến cung Phượng Nghi.

Hoàng hậu nằm trên giường, trông vô cùng ốm yếu.

Quý phi và ta đứng bên cạnh, trừng mắt nhìn nàng ta.

"Quý phi, ngươi lại đến đây làm gì?" Hoàng hậu tỏ vẻ không muốn quan tâm.

"Ngươi không được chết! Ngươi c.h.ế.t rồi ta đấu đá với ai? Mau ngồi dậy cho ta!" Quý phi làm bộ muốn tiến lên lay người Hoàng hậu.

"Ngươi mà lay kiểu đó, ta c.h.ế.t còn nhanh hơn đấy!" Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi, rồi lại ho sù sụ.

Quý phi vội vàng buông tay, nửa ngồi trên giường, nhìn chằm chằm Hoàng hậu một lúc, rồi đột nhiên òa khóc nức nở.

Ta đứng bên cạnh, nhìn cảnh tỷ muội thắm thiết bất thường của hai người họ, ngượng ngùng đến mức muốn đào luôn cái lỗ dưới sàn nhà mà chui xuống.

"Ta còn chưa c.h.ế.t mà!" Hoàng hậu tức giận bật cười.

"Chắc chắn là hồi quang phản chiếu rồi! Hu hu hu!" Quý phi càng khóc to hơn.

Thật lòng mà nói, ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ngồi xuống cùng Hoàng hậu và Quý phi đánh bài địa chủ.

Đúng vậy, chính là trò chơi địa chủ mà các vị đang nghĩ tới. 

Ta đã mất cả một canh giờ mới dạy cho hai người họ chơi được trò này.

"Sương Thượng cung, phương thuốc mà ngươi nói có thực sự giúp ta khỏi bệnh không?"

Hoàng hậu lo lắng hỏi trong lúc chơi bài. "Ta gọi địa chủ."

"Tất nhiên rồi thưa nương nương, nô tỳ không dám lừa dối người." 

Ta đáp lại.

"Không cướp lượt." Bài của ta không tốt lắm, thôi bỏ qua.

"Hai người có thể tập trung chơi bài được không? Ta cướp lượt!" Quý phi bực bội nói.

"Ngươi thì chuyên tâm lắm chắc?" Hoàng hậu mỉa mai đáp lại. "Ta cũng cướp!"

Tối hôm đó, Quý phi thua sạch số trang sức trên đầu, tức giận đùng đùng trở về cung.

Ngũ hoàng tử thân trần lưng trần chịu tội, bị tước bỏ thân phận hoàng tử, được cho làm nghĩa tử của người đệ đệ không con của Hoàng thượng.

Lúc ta biết tin này, ta đang ở Thái Y Viện bốc thuốc cho Hoàng hậu.

"Tùng nhung, tế tân, ngũ vị khương, tử uyển, đông hoa táo... theo đơn thuốc này bốc nửa tháng thuốc, lát nữa mang đến cung Phượng Nghi."

"Sương Thượng cung, đơn thuốc này quả thực là chưa từng nghe thấy ở trong cung, liệu có thể cho lão phu nghiên cứu kỹ càng được không?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Tùy ý, tùy ý." Ta khoát tay, tỏ vẻ hào phóng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hen suyễn thôi mà, dễ chữa.

Lúc ta đang ở ngự trù phòng, chuẩn bị ít sò điệp nấu canh cho Hoàng hậu, Lục hoàng tử thong thả bước tới.

"Hôm đó, nàng đã biết Ngũ hoàng tử đang nghe lén ở chân tường?" Hắn ta hạ thấp giọng, lại bắt đầu nói những lời ta chẳng hiểu gì.

"Cái gì?"

"'Nấu đậu đốt cành đậu, đậu trong nồi khóc than. Vốn cùng một gốc rễ, sao nỡ vội hại nhau?' Bài thơ này là do nàng sáng tác?"

"Coi... coi như là vậy đi." Xin lỗi nha, thời đại này không có Tào đại thi sĩ, ta đành mạo danh vậy.

"Vậy là nàng đã sớm biết Ngũ hoàng tử có ý định hành thích ta vào đêm Trung thu?"

Ta: ???

Khi không biết nói gì, cứ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương là được.

"Hôm đó, ta quả là quá ngu ngốc. Ta đã thực sự tin rằng việc nàng từ chối lệnh bài và trả lại quyền hành là vì tâm tính nhút nhát của một tiểu nữ. Không ngờ, đó lại là đại trí tuệ được ẩn giấu dưới vẻ ngoài ngây ngô." Lục hoàng tử thở dài, rồi ôm chặt lấy ta.

"Thì ra, nàng đã sớm biết Ngũ hoàng tử đang nghe lén ở chân tường, việc trả lại lệnh bài cũng là để ta không tiếp tục nói nữa, tránh gây ra sự nghi ngờ cho phụ hoàng.” 

“Nàng vì ta, đã tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, không tiếc mạo hiểm dùng bài 'thất bộ thi' để Ngũ hoàng tử kịp thời dừng bước. Ta đã hiểu được tình ý của nàng dành cho ta. Nhưng ta sinh ra trong hoàng tộc, ơn cứu mạng thì dễ báo đáp, còn tình ý này, nàng bảo ta báo đáp như thế nào đây?"

Ta: ???

Ngươi có hơi tự luyến quá rồi đó!

Hóa ra, mẫu thân của Ngũ hoàng tử năm xưa bị phát hiện bỏ độc vào thức ăn của Hoàng hậu, nên đã bị ban cho cái chết.

Ngũ hoàng tử ôm mối hận thù suốt nhiều năm. 

Hắn đã dày công nuôi dưỡng ám vệ, chính là để vào đêm Trung thu, hắn có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con trai của Hoàng hậu, khiến nàng ta nếm trải nỗi đau mất con thấu tận tim gan, báo thù cho mẫu thân mình.

Nào ngờ, hắn theo dõi Lục hoàng tử đến phòng của ta, nghe được bài "thất bộ thi" của ta, lại ngỡ rằng Lục hoàng tử đã biết hết mọi chuyện, cố tình chờ hắn đến để ra tay.

Ngũ hoàng tử vô cùng xấu hổ.

Ta coi hắn là kẻ thù, hắn lại coi ta là huynh đệ.

Xấu hổ và mâu thuẫn giằng xé, Ngũ hoàng tử đã quyết định cởi trần, quỳ gối chịu tội, tự thú mọi chuyện với Hoàng đế.

Hoàng đế vốn định xử nhẹ, nhưng hắn lại chủ động yêu cầu phế bỏ thân phận hoàng tử, giải tán ám vệ, sau này chỉ muốn làm một vị thế tử tiêu dao, sống cuộc đời an nhàn.

Ta sững sờ, thậm chí quên cả việc Lục hoàng tử đang ôm mình trong lòng.

Tiểu Bội không đúng lúc mở cửa bước vào. 

Chứng kiến cảnh này, nàng ta ngây người kinh ngạc, rồi vội vàng lùi ra khỏi ngự trù phòng, không quên đóng cửa lại cho ta và Lục hoàng tử.

“Không phải, nghe ta biện minh đã... à không! Nghe ta giải thích... Tiểu Bội!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com