A Tầm

Chương 1: 1



1

 

“A Tầm, đã về rồi à?” 

 

Mạnh Huyền Chu đẩy cửa xông vào, làn gió lạnh làm ngọn đèn dầu chao đảo một trận. 

 

“Nàng từ khi nào học được mấy chiêu trò không đứng đắn ấy? Lén lút chui vào hoàng cung tố tội, nành có biết không, vì nàng, Chi Chi đã bị hoàng hậu phạt quỳ ngoài đình viện.”

 

Mạnh Huyền Chu nét mày nhuốm sương lạnh, những lời trách mắng như chập chờn tắt bật theo nhịp đèn dầu. 

 

Hắn hoàn toàn quên rằng, tự xưng là quý công tử, nhất định phải giữ lễ nghi, không nên đột nhập khuê phòng của ta giữa đêm khuya.

 

Vì Tống Nam Chi, hắn luôn có thể lộ ra bộ mặt thất thố như vậy. 

 

Hỏi han, mắng nhiếc, thậm chí không nương tay b.ắ.n ta ngã ngựa, vứt ta giữa khe suối hoang vắng không màng sinh tử, suýt nữa thì bị sói ăn thịt.

 

Nhưng rõ ràng, kẻ bị hắn xem nhẹ như vậy, từng là người hắn đặt ở nơi đầu ngón tay. 

 

Mối tình thanh mai trúc mã mười năm, khi yêu thương hết mực, trong mắt hắn chưa từng có ai khác.

 

Ta giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, hắn chẳng màng lời răn nữ nhân phải đoan trang, trực tiếp dạy ta từng bước. 

 

Ngay cả chiến mã của ta, cũng là do hắn lựa chọn kỹ lưỡng rồi tự tay nuôi dưỡng. 

 

Những đồ trang sức và y phục thịnh hành ở kinh thành, hắn luôn gửi đến sân ta từ sớm. 

 

Bánh trái điểm tâm ta ưa thích, trên bàn trà chưa từng thiếu.

 

Dẫu trong những lời đàm tiếu nói ta là hậu duệ tội thần, ngay cả mẫu thân hắn cũng không vừa mắt ta, nhưng sự ưu ái và che chở của hắn không hề giảm bớt. 

 

Khi hắn yêu chiều nhất, hắn còn đòi lấy bảo vật gia truyền trên cổ tay tỷ tỷ hắn mà đưa cho ta đeo.

 

Người ngoài chê cười hắn, chưa cưới đã lo tới bảo vật gia truyền của lão thái thái. 

 

Hắn nghiêm chính đáp: 

 

“Nếu không phải đợi tới lễ cập kê mới cưới, ta năm tuổi đã cưới A Tầm vào nhà rồi. Đeo bảo vật gia truyền Mạnh gia, sẽ chẳng sợ ai cướp mất trái tim ta.”

 

Nhưng trước tháng cập kê của ta, hắn nhõng nhẽo đòi tự tay tìm một viên ngọc trai đính lên phượng quan cho ngày đại hôn. 

 

Hắn mang về viên ngọc, cũng mang về cho ta cô nương bán mình để lo mai táng phụ thân, Tống Nam Chi.

 

2

 

Hắn nói nàng ta là cô nhi không nơi nương tựa, thực sự đáng thương, chỉ cho nàng ta một chỗ dung thân mà thôi, bảo ta đừng để bụng.

 

Khi nói những lời này, dấu vết đỏ ám muội hằn trên cổ hắn vẫn còn lờ mờ hiện ra.

 

Ta khổ sở đến mức khăn tay sắp bị bóp nát. 

 

Hắn lại coi ta như kẻ ngốc, bất chấp tất cả mà để Tống Nam Chi ở lại trong viện ta hầu hạ, còn nhờ ta chiếu cố thêm một hai phần.

 

Thế nhưng một nha hoàn tự xưng là khổ mệnh ấy, ngay cả việc hầu hạ cũng không biết.

 

Nước trà nóng hắt cả lên tay ta, nàng ta lại quỳ ngay xuống đất, luống cuống nhặt mảnh sứ vỡ làm đôi tay rớm máu.

 

Khi được Mạnh Huyền Chu bế dậy, nàng ta cắn môi, hai hàng lệ chực trào, ủy khuất nói với hắn:

 

“Là Chi Chi ngu dốt, ngay cả hầu hạ cũng không làm tốt.”

 

Nàng ta sinh ra yếu ớt, như một đóa bách hợp trắng tinh không vướng bụi trần.

 

Khi đôi mắt hạnh ngấn lệ, như thể có thể khóc tan cả lòng người.

 

Chính là trong dòng lệ ấy, Mạnh Huyền Chu không màng quy củ và đạo nghĩa, ép chủ nhân bằng d.a.o, đoạt người về từ tay kẻ mua, đưa nàng ta về kinh thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vì vậy mà cánh tay hắn trúng một nhát d.a.o, đến nay vết sẹo vẫn còn.

 

Đó chính là “chiến tích hiển hách” của Tống Nam Chi. 

 

Nàng ta vuốt mái tóc cài chu hoa đáng giá ngàn vàng, khoe khoang với ta:

 

“Chuyện thế tử anh hùng cứu mỹ nhân, sẽ như vết sẹo trên tay chàng, đời đời không thể phai nhạt. Còn lần đầu hoan hảo ta dâng cho chàng, cũng là kỷ niệm vĩnh viễn khó quên. A Tầm cô nương, ngươi có tin không, mười năm của ngươi chẳng bằng một giọt lệ trong mắt ta.”

 

“Đêm đó, ta đã khóc dữ dội trong lòng thế tử. Chàng hôn lấy nước mắt ta mà thề rằng sẽ không bao giờ để ta phải chịu ấm ức. Thế tử còn nói, A Tầm cô nương đã quen chịu đựng rồi, không ngại thêm một lần này nữa, nên chỉ có thể để ngươi chịu ủy khuất.”

 

Niềm đắc ý của Tống Nam Chi, cùng gương mặt lạnh lùng của Mạnh Huyền Chu, chồng chéo trước mắt ta.

 

Hắn vừa xót xa bôi thuốc cho ta, vừa trầm giọng khuyên nhủ:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Nàng ấy xuất thân thấp kém, quy củ lễ nghi kém xa, nhưng suy cho cùng cũng là kẻ đáng thương, nàng đừng chấp nhặt làm gì.”

 

Ấy chính là cảnh cáo ta, đừng làm khó “Chi Chi” của hắn nữa.

 

Giọt lệ của Tống Nam Chi rơi xuống ngay tim ta, xé toang một lỗ thủng trong n.g.ự.c, gió lạnh không ngừng lùa vào.

 

Thấy ta không đáp, sợ ta hạ độc thủ với nàng ta, hắn liền để nàng ta đi chăm hoa cỏ trong viện.

 

Nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ có vườn cúc thu và cây quế trong sân, những thứ chính tay hắn trồng cho ta, lại c.h.ế.t rũ rượi.

 

Ta chỉ khẽ nói một câu: hoa cỏ vô tội, sao lại trút giận vào chúng.

 

Vậy mà Tống Nam Chi liền ra vẻ tủi hờn đến tột cùng, “ùm” một tiếng nhảy xuống hồ sen.

 

Mạnh Huyền Chu ở ngoài cửa, gần như chỉ trong nháy mắt, đã theo nàng ta nhảy xuống hồ.

 

Toàn thân Tống Nam Chi ướt sũng, tấm thân mềm mại ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, dính chặt vào lồng n.g.ự.c Mạnh Huyền Chu, vừa khóc vừa run rẩy như hoa lê trong mưa:

 

“Cỏ cây quý giá, nhưng tấm lòng của thế tử càng quý giá hơn. Chi Chi ngu muội, tội khó thoát, chỉ có thể lấy cái c.h.ế.t tạ tội, hoàn toàn không oán ai.”

 

Nàng ta thật biết cách tỏ ra lương thiện, bị bức đến mức nhảy hồ, mà vẫn còn cầu xin cho ta.

 

So về xuất thân, Chi Chi chỉ là con gái một nhà nghèo hèn.

 

Còn ta, đường đường là con gái tội thần, chẳng biết còn thấp kém hơn nàng ta bao nhiêu.

 

Chỉ nhờ được lão phu nhân thương yêu, cộng thêm mười năm tình nghĩa với thế tử, mà dám coi mình như nửa chủ nhân, độc ác bức người vào đường c.h.ế.t.

 

Trong mắt bọn hạ nhân trong viện, đều là như thế.

 

Mạnh Huyền Chu nghiêm mặt hỏi ta, chẳng lẽ một mạng người còn không bằng vài khóm hoa cỏ?

 

Nhìn đám cúc thu bị nhổ tận gốc, cây quế bị san phẳng, ta nghẹn ngào chẳng biết trả lời sao. 

 

Những đóa hoa khi được hắn tự tay trồng, hắn từng nói: từng cành từng lá, đều là tình ý của hắn dành cho ta.

 

Dù hoa cỏ đáng giá vạn vàng, cũng chẳng bằng đôi mắt chan chứa tình sâu của kẻ trồng hoa.

 

Ta không cách nào giải thích rằng, ta chưa bao giờ làm khó Tống Nam Chi.

 

Là vì ta mồ côi, dễ bị bắt nạt.

 

Còn nàng ta có Mạnh Huyền Chu chống lưng, nên mới ỷ thế làm càn.

 

Mạnh Huyền Chu đã có thành kiến với ta, ta nói gì, làm gì cũng đều sai.

 

Lá rụng cành tàn, có lẽ chính là khởi đầu của đoạn tình cạn nghĩa.

 

Về sau, lòng Mạnh Huyền Chu nghiêng hẳn về phía Tống Nam Chi, tất nhiên chuyện gì cũng bênh vực nàng ta.

 

Nàng ta vẫn chỉ là nha hoàn, nhưng được ở trong viện của tiểu thư, được hạ nhân gọi là Nam Chi cô nương.