A Tầm

Chương 2



Ai nấy đều ngầm thừa nhận, đó là người thế tử đã thu nạp, được hắn coi trọng, sau này nhất định sẽ thành quý thiếp.

 

Để chọc tức ta, sự nuông chiều hắn dành cho nàng ta cũng không thèm giấu diếm.

 

Đã hẹn cùng ta tập b.ắ.n cung, hắn lại tay kề tay dạy nàng ta luyện chữ.

 

Đã hứa ăn cơm với ta, hắn lại cùng nàng dạo khắp kinh thành.

 

Son phấn châu báu mỗi tháng đưa vào, cũng để Tống Nam Chi chọn trước, rồi mới đến lượt viện ta.

 

Ngay cả con ngựa hắn nuôi riêng cho ta, cũng biến thành chiến mã dành cho Tống Nam Chi.

 

Mạnh phu nhân nhìn ta cười nhạt:

 

“Tình nghĩa như nước chảy, sao mà giữ cho bền.”

 

Tình nghĩa như nước chảy? 

 

Tống Nam Chi, ta há chẳng phải cũng thế.

 

Ta hiểu, tất cả đều là bà ta ngấm ngầm cho phép, thậm chí là tính toán.

 

Bà ta không thể để một con gái tội thần làm dâu, bôi nhọ môn đình, cản trở tiền đồ của con trai bà ta.

 

Vậy nên bà ta chống lưng cho Tống Nam Chi, để ta biết điều mà rút lui, sớm tìm chỗ dựa khác, rẽ sang con đường chẳng liên quan đến Mạnh Huyền Chu.

 

Ta hiểu rồi, khắc ghi thân phận cô nhi sống nhờ người khác, đừng mơ mộng hão huyền.

 

Chủ nhân cho ta gì cũng là ân huệ, ta không có tư cách tranh, giành, hay chất vấn.

 

Vì thế, Tống Nam Chi thích chiếc xích đu trong viện, chỉ cần Mạnh Huyền Chu liếc ta một cái, ta liền nhường ra.

 

Tống Nam Chi nhắc tới bút mực, nha hoàn chỉ cần lộ vẻ khó xử, đứng chắn trước mặt ta, ta cũng để nàng ta mang đi.

 

Ngay cả khi tới lễ cập kê, nàng ta chỉ vào viên ngọc trai Mạnh Huyền Chu tặng ta, cất lời:

 

“Ngọc trai trong hộp của Thanh Tầm cô nương thật đẹp, ta chưa từng được tặng vật gì quý giá như thế.”

 

Ta liền tự tay dâng tặng, chúc nàng toại nguyện.

 

Mạnh Huyền Chu hiếm khi dịu mặt, khen ta cũng biết điều.

 

Cho đến ngày săn thu của hoàng gia, bệ hạ đưa ra một cây trâm ngọc phỉ thúy san hô làm giải thưởng đầu…

 

3

 

Ai đoạt được cây trâm ấy, có thể thỉnh cầu thánh thượng ban một ân thưởng.

 

Ta liền gánh lấy ánh mắt khác thường của mọi người, cầu xin bệ hạ cho ta tham dự.

 

Năm ấy, phụ thân ta giữ chức tướng thủ thành, sau khi thành vỡ, bị quân địch c.h.ặ.t đ.ầ.u bêu giữa chợ, cả Yến gia bị tàn sát, chỉ còn mình ta được nhũ mẫu cứu ra, rồi trao chiếc khăn tay của tổ mẫu ta cho tổ mẫu Mạnh gia.

 

Sau đó, phụ thân bị người ta vu cáo là đào ngũ, mới khiến vạn dân trong thành rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

 

Loạn đến lúc kịch liệt nhất, ngay cả ta, một đứa trẻ năm tuổi, cũng bị người ta dâng sớ xin c.h.é.m đầu bêu chúng.

 

Lão phu nhân họ Mạnh lấy mạng bảo chứng, ta mới được ẩn náu trong Mạnh gia cho đến nay.

 

Bệ hạ không trừng phạt, nhưng cũng chẳng điều tra, cứ để lửng lơ như thế suốt mười năm.

 

Ta muốn lấy mạng mình cược một lần, đổi lấy ân thưởng này, cầu xin bệ hạ tra xét đến cùng, trả lại sự trong sạch cho phụ thân và Yến gia.

 

Bệ hạ nghe theo hoàng hậu và công chúa khuyên giải, đã chuẩn y.

 

Nhưng Mạnh Huyền Chu lại chặn ta trước ngựa, giận dữ chất vấn:

 

“Nàng rõ ràng biết Chi Chi thích cây trâm ấy, ta đã hứa tặng nàng ấy làm quà sinh thần, sao nàng nhất định phải tranh giành?”

 

Tống Nam Chi cắn môi, đứng bên cạnh, ủy khuất lệ rơi lưng tròng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đã nhường nàng ta muôn vạn lần, để nàng ta quen với vị ngọt, nên việc gì nàng ta cũng muốn tranh, muốn đoạt.

 

Nàng ta níu tay áo Mạnh Huyền Chu, khuyên nhủ:

 

“Trước kia A Tầm cô nương đã nhường cho ta đủ nhiều rồi, cây trâm này cứ để cho nàng ấy đi. Dù ta chưa từng nhận được món quà sinh thần quý giá như vậy, nhưng không sao, có thế tử bầu bạn là đủ, Chi Chi đã mãn nguyện rồi.”

 

Sự xót thương dâng lên nơi chân mày hắn, lạnh lùng hỏi ta:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ta đã hứa trước, nàng thật sự muốn tranh giành?”

 

Ta chẳng màng nỗi đau đang dấy lên, định giải thích: 

 

“Ta không muốn…”

 

“Cô nương, cô nương sao vậy!”

 

Chưa kịp nói xong, nha hoàn bên Tống Nam Chi đã hoảng hốt hô to:

 

“Thế tử, Nam Chi cô nương đã ngất xỉu rồi!”

 

Mạnh Huyền Chu hất tay ta đang níu áo hắn ra, hung hăng cảnh cáo ta một ánh mắt, rồi bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

 

Trong gió lạnh rít gào, ta chỉ còn nắm lấy một bàn tay trống rỗng.

 

Điều ta muốn nói chính là, ta không cần trâm, chỉ cần lời hứa của hoàng đế, rửa sạch oan khuất cho Yến gia.

 

Nhưng cũng chẳng sao, ta vẫn còn biết cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, ta có thể dựa vào chính mình.

 

Con sói con từng bị đánh dấu ấy, cuối cùng ta cũng đuổi sát, chặn nó nơi khe suối.

 

Khi mũi tên xuyên vào chân sau nó, thân thể thương tích đầy mình của ta suýt nữa rơi lệ.

 

Mười năm rồi, tộc nhân thảm tử, phụ thân phơi thây không người thu liệm, cùng những khinh khi nhục mạ đổ lên đầu ta, tất cả đều phải có kết quả.

 

Nhưng bàn tay ta còn chưa chạm vào con sói con, đã có một mũi tên bất ngờ b.ắ.n gãy chân ngựa ta.

 

Tuấn mã hí dài, dựng vó hất ta ngã xuống đất.

 

Mạnh Huyền Chu ghì chặt cương, lưng dựa bóng chiều xơ xác, đôi mắt lạnh lẽo nhìn ta, từng bước đi tới.

 

“Ta đã nói rồi, nàng không nên tranh với Chi Chi. Nàng cũng là cô nhi, sao lại chẳng hiểu nỗi khổ của nàng ấy? Ta còn chẳng chê nàng là con gái tội thần, bao dung nàng mười năm, cớ sao nàng ấy chỉ cầu một lần, nàng lại không chịu nhường?”

 

Con gái tội thần?

 

Thì ra hắn vẫn nghĩ vậy.

 

Khó trách, mỗi lần ta thổ lộ nỗi oan khuất của Yến gia, hắn đều lảng tránh.

 

Khó trách, khi ta cầu hắn nếu có ngày, hãy vì Yến gia mà xin công đạo, hắn tuy gật đầu, nhưng lại luôn hời hợt qua loa.

 

Hắn chưa từng tin ta, cũng chưa từng tin Yến gia.

 

Dường như chính khoảnh khắc ấy, mũi tên đã phũ phàng xé nát mười năm si mê của ta.

 

“Đã muốn tranh, thì hãy dùng thực lực nói chuyện. Đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, đổi lại kẻ khác cũng vậy thôi.”

 

Hắn xách con sói con lên, nhếch môi cười lạnh:

 

“Rất rõ ràng, nàng đã bị loại rồi.”

 

Ta gắng gượng muốn đứng dậy đoạt lại, nhưng lưỡi đ.a.o trên lưng ngựa hắn khẽ lật, liền cắt phăng một lọn tóc đen nơi thái dương ta:

 

“Trên chiến trường không có tình phụ tử. Nàng mà động thêm một bước, thì đừng trách đ.a.o ta không nể tình.”

 

Tựa hồ sợ ta không tin, lưỡi đ.a.o hắn dí xuống vai ta, bén nhọn xé da thịt, m.á.u đỏ thẫm tràn ướt cả vai áo.

 

“Vậy là, mười năm tình nghĩa, cuối cùng ngài cùng ta lại vung đ.a.o tương hướng?”