A Tầm

Chương 12



“So với A Tầm, loại tiện nhân như ngươi ngay cả tư cách xách giày cho nàng cũng không xứng!”

 

Tống Nam Chi lại cười:

 

“So không bằng thì sao? Cuối cùng bị đuổi đi vẫn là nàng ta, không phải ta. Thế tử ngươi trở về phủ một mình, rốt cuộc cũng cầu mà không được. Ha ha ha! Đã muốn cái này lại muốn cái kia, ngươi đáng đời!”

 

Mạnh Huyền Chu nổi giận, bóp lấy cổ Tống Nam Chi:

 

“Tiện nhân! Hôm nay ta nhất định bẻ gãy tứ chi ngươi, ném vào ổ ăn mày, cho ngươi sống không bằng c.h.ế.t!”

 

Đồng tử Tống Nam Chi run rẩy:

 

“Ta từng có con của ngươi, sao ngươi có thể tuyệt tình đến thế?”

 

Mạnh Huyền Chu nghiến răng:

 

“Chính điều đó là thứ ta ghê tởm nhất, là nguyên nhân ta muốn ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”

 

Ngón tay hắn siết chặt, như muốn bóp nát nỗi nhục nhã và oán hận, bóp đến mức gương mặt Tống Nam Chi trắng bệch, không thở nổi.

 

Nàng ta nói hết lời ngon tiếng ngọt, đến khi hết cách, bèn run rẩy rút cây trâm cài tóc, hung hăng đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Mạnh Huyền Chu.

 

Mạnh Huyền Chu đau thấu tim, nhưng vẫn không buông tay. 

 

Đến phút cuối, hắn nghiến răng, quật mạnh nàng ta xuống nền gạch lạnh, ôm lấy n.g.ự.c đau nhói mà chậm rãi ngã quỵ xuống.

 

Trơ mắt nhìn Tống Nam Chi phun m.á.u từng ngụm lớn, cuối cùng c.h.ế.t không nhắm mắt.

 

Hắn bệnh phong hàn chưa khỏi, lại thêm đường xa mệt mỏi, cú đ.â.m bất ngờ ấy suýt lấy mạng hắn.

 

Hắn thở không ra hơi, càng lúc càng khó thở. 

 

Bắt đầu dựa vào khung cửa ôm n.g.ự.c mà nức nở, khóc càng lúc càng lớn, sau cùng biến thành gào khóc thảm thiết.

 

Hắn chỉ cảm thấy bản thân đã mất đi A Tầm, cả trái tim đều bị cây trâm ấy moi sạch.

 

18

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ba năm sau, nỗi oan của Yến gia được rửa sạch, ta cùng Giang Tễ Hoài nắm tay vào kinh, tận mắt nhìn kẻ khởi đầu là Ninh vương bị c.h.é.m đầu thị chúng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cuộc tranh giành hoàng quyền, liên lụy đến phụ thân ta, khiến cả hơn ba mươi nhân khẩu Yến gia bị đồ sát, thật quá nực cười.

 

May mắn thay, mây mù tan, phụ thân ta cuối cùng cũng được giải oan.

 

Con đường bình phàm, nhưng trong đó biết bao gian khổ, Giang Tễ Hoài là người rõ nhất.

 

Dọc đường đi, dẫm tuyết đạp sương, bước nào cũng gian nan, nhưng may thay, chúng ta chưa từng buông lỏng bàn tay nắm chặt.

 

Khi rời kinh, trên tường thành xa xa có người đứng trong gió tuyết tiễn đưa.

 

Ta biết, đó là Mạnh Huyền Chu.

 

Khắp kinh thành đều rõ, ba năm trước hắn bị nha hoàn trong phủ dùng trâm đ.â.m thấu phổi, thân thể tổn thương.

 

Nay như búp bê sứ, chỉ cần động tác hơi mạnh, liền thở gấp không ngừng, phải vội vã gọi đại phu châm cứu.

 

Sống chẳng khác nào phế nhân, ngày ngày dựa vào xe lăn mà qua ngày.

 

Dù thế, thân thể vẫn ngày một suy sụp, đêm ngày ho khan khó thở, chẳng thể yên ổn.

 

Người đời sau lưng chế giễu hắn mù mắt, nhận cá tầm làm châu báu, cuối cùng hại mình sống dở c.h.ế.t dở, không c.h.ế.t được cho thanh thản, nửa đời còn lại như người c.h.ế.t sống dằn vặt.

 

Hầu gia thấy độc tử đã tàn phế, bèn liên tiếp nạp thiếp, ba năm sinh liền hai đứa. 

 

Mạnh phu nhân thì chỉ lo tranh cao thấp với đám thiếp thất, sớm chẳng còn để tâm đến thân thể Mạnh Huyền Chu.

 

Cô độc quạnh quẽ, cả đời bi thương, đó chính là ác quả của Mạnh Huyền Chu.

 

Mà ta…

 

Vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Tễ Hoài, chưa từng buông ra!

 

Đường đi gian nan, phong ba mịt mù, cuối cùng ta cũng chờ được mây tan trăng sáng.

 

- Hoàn văn  -