A Tầm

Chương 11



Ta nhìn mà lòng mềm xuống:

 

“Được!”

 

Ta không đi gặp Mạnh Huyền Chu, mà để người đưa hắn vào viện của ta.

 

Nhìn thấy cách ta bày trí giống hệt Mạnh gia, thân hình Mạnh Huyền Chu khẽ chao đảo:

 

“Chàng… chàng từ trước đến nay đều biết ta muốn gì, từ việc nhỏ như một giàn nho, đến lớn như một cái viện, không cần ta mở miệng, chàng luôn sớm chuẩn bị sẵn sàng cho ta.”

 

“Ta chưa bao giờ phải dè dặt lấy lòng ai, cũng không cần giả ngoan hiền để lấy lòng ai, lại càng không cần vì ai mà nhún nhường thỏa hiệp. Chàng cho ta, đều là thể diện lớn nhất và sự chu toàn tốt nhất.”

 

“Chàng từng phải nương nhờ người khác, sống trong cảnh sớm nắng chiều mưa, chàng biết cái khó của ta, chàng hiểu lòng ta mong cầu. Thứ chàng cho ta, còn nhiều hơn những gì ngươi nhìn thấy.”

 

“A Chu, ngươi cũng từng cho ta tốt đẹp. Nhưng những tốt đẹp ấy đều đã có giá sẵn. Ta phải nghênh hợp tâm ý ngươi, làm vui cảm xúc của ngươi, lấy lòng tính khí của ngươi.”

 

“Ngươi cao hứng, buông tay một cái, ta mới có được nâng đỡ cùng thể diện. Sau này, khi có Tống Nam Chi, ta không làm được như nàng ta để ngươi hài lòng nghênh hợp, ngươi liền thu lại hết thảy tốt đẹp cùng nâng đỡ.”

 

“Nhưng A Tầm là một con người sống sờ sờ, nàng ấy phải có cảm xúc và sở thích của chính mình.”

 

“A Chu, đến hôm nay, ta vẫn cảm ơn Mạnh gia đã cho ta che chở, cảm ơn ngươi từng trong nghịch cảnh mà vươn tay kéo ta một cái. Vì điều đó, cho dù ngươi đã làm ta tổn thương, phụ ta, suýt nữa lấy mạng ta, ta cũng không hận ngươi.”

 

“Nhưng ta cũng không còn yêu ngươi, không còn để tâm đến ngươi, thậm chí chẳng coi ngươi là bằng hữu hay cố nhân. Chúng ta, ngay từ ngày ta trả lại đồ vật cho ngươi, đã sớm kết thúc rồi.”

 

“Ngươi muốn tốt cho ta, thì đi đi. Ầm ĩ đến mức đầy trời phong vũ, ta còn đứng được ở Giang gia thế nào? Người ta lại nhìn phu quân ta ra sao?”

 

“Ngươi biết đấy, mạng A Tầm là nhũ mẫu liều mạng cứu ra. A Tầm vô luận thế nào cũng phải kiên cường mà sống.”

 

“Từ khi đã đồng ý gả đến Lạc Xuyên, thì bất kể phu quân sinh lão bệnh tử, ta liền một lòng muốn cùng chàng đầu bạc răng long, sống cho thật tốt. Cầu xin ngươi, buông tha ta đi.”

 

Gió Lạc Xuyên lớn, thổi khiến Mạnh Huyền Chu lảo đảo muốn ngã.

 

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, nhìn ta thật lâu, lại chẳng nói ra được một câu.

 

Cuối cùng, hắn chịu thua:

 

“Ta làm không được, làm không được rộng lượng mà để nàng cùng nam nhân khác riêng tư gặp mặt. Ta làm không được, làm không được không có chút nghi kỵ với quá khứ của nàng.”

 

“Ta càng làm không được, giống hắn dám liều c.h.ế.t, quyết một trận sống còn, cầm quyền thế vương của Lạc Xuyên mà bức bách, muốn cho ngoại tộc của nàng một lời giải thích triệt để.”

 

“Hắn làm được đến cùng, ta không cam, nhưng đành phải phục.”

 

“A Tầm, ta nguyện nàng hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc.”

 

Mạnh Huyền Chu ra đi trong bộ dạng chật vật, gió tây bắc thổi đầy miệng, trong cơn ho còn xen nước mắt, từng tiếng dồn dập hơn từng tiếng.

 

Ra khỏi phủ, hắn lên ngựa, trong đêm chạy thẳng về kinh thành.

 

Kinh thành cùng quá khứ, đều theo bụi đất dưới vó ngựa hắn tung lên, tan biến nơi tận cùng con đường.

 

Đêm ấy, ta đẩy cửa thư phòng Giang Tễ Hoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chàng là thân thể yếu, hay có ẩn bệnh?”

 

Chàng ngơ ngác cả gương mặt.

 

Ta liền cười:

 

“Nếu đã thế, vì sao thành thân hai tháng rồi, chàng vẫn không chịu dọn về viện chính?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đôi tai chàng ửng đỏ, trong mắt ánh lên một vầng trăng, sáng rực.

 

“Ta… ta sợ nàng chưa chuẩn bị tốt. Vậy… vậy đêm nay ta dọn qua đó được chăng?”

 

17

 

Mạnh Huyền Chu gấp gáp trở về kinh thành, hắn thậm chí còn chưa kịp thay y phục đã xông thẳng vào viện của Tống Nam Chi, vội vã muốn lấy lại cái rương đồ vật từng bị A Tầm trả về.

 

Nàng không để lại cho hắn bất cứ thứ gì, tất cả niềm tưởng niệm duy nhất đều nằm trong quá khứ, trong cái rương lễ vật ấy.

 

Thế nhưng, ngoài cửa hắn lại nghe thấy tiếng cười của Tống Nam Chi cùng nha hoàn:

 

“Đi một Yến Thanh Tầm, lại đến một tiểu thư Hộ bộ. Mạnh phu nhân đúng là hồ đồ rồi, chẳng biết bản lĩnh của ta Tống Nam Chi.”

 

“Tiểu thư cao môn quý nữ cần mặt mũi, hôm nay ta quỳ xuống khóc một trận trước mặt nàng ta, mặt mũi nàng ta mất sạch, còn dám tái giá với thế tử sao?”

 

“Giờ thì cả kinh thành đều biết trong viện thế tử nuôi một người được hắn cưng chiều trong lòng bàn tay là ta đây, ai còn chịu đưa con gái bảo bối vào hầu phủ nữa chứ.”

 

“Chủ mẫu xuất thân từ tiểu hộ, một tay ta cũng đủ bóp c.h.ế.t. Cứ nhìn Yến Thanh Tầm năm đó, bị ta bức bách từng bước cho đến khi phải cuốn gói rời khỏi kinh thành là rõ.”

 

“Nói ra mới buồn cười, ta vốn là kẻ đứng đầu chốn thanh lâu, chẳng biết đã bao lần giả làm xử nữ trước mặt các quý nhân, duy chỉ có Mạnh Huyền Chu tin là thật. Một khi đã nếm mùi, loại người dễ nắm bắt như hắn, ta sao dễ dàng nhường cho người khác?”

 

“Chờ khi ta thành bình thê, trở thành chủ mẫu, ta sẽ thoát hẳn khỏi tiện tịch, con cháu ta đời đời đều là quý nhân cao cao tại thượng.”

 

“Một đứa con đổi lấy một vị trí chủ mẫu, quá lời rồi còn gì.”

 

Rầm!

 

Cánh cửa bị đá văng ra.

 

Nụ cười trên môi Tống Nam Chi vụt tắt.

 

Mạnh Huyền Chu giận dữ ngút trời, xông lên tung một cước nặng nề vào n.g.ự.c nàng ta:

 

“Tiện nhân! Là ngươi tính kế, là ngươi xua đuổi A Tầm, ta phải g.i.ế.c ngươi!”

 

Tống Nam Chi ôm n.g.ự.c, rơi lệ mảnh mai, vẫn bày ra tư thái quyến rũ, lấy chuyện quá khứ, lấy đứa con đã c.h.ế.t, một lần rồi một lần cầu xin hắn thương xót.

 

Nhưng Mạnh Huyền Chu lại càng cười, nụ cười càng thêm lạnh:

 

“Kỹ nữ tiện tì cũng dám vọng tưởng sinh con cho ta? Chỉ có ngươi c.h.ế.t, mới gột rửa được đoạn ô nhục này. Chỉ có ngươi c.h.ế.t, A Tầm mới có thể tha thứ cho ta.”