Ánh nhìn chợt dừng trên chiếc rương, đôi mắt hắn co lại:
“Chưa xong à? Hôm nay trả rồi, mai lại đòi ta mua mới à? Học ai mấy kiểu dằn dỗi, mấy thê thiếp ấy hả!”
“Nàng thật là…”
Hắn nghẹn lời, rồi nhìn thấy bắp chân ta được bọc dày:
“Nàng bị thương? Là lúc nào?”
Hoá ra hắn ngay cả việc ta bị thương cũng không biết.
Thu Sương bực dọc đáp:
“Còn có thể là lúc nào, chính là ngày săn thu đó.”
“Nhờ phúc thế tử, cô nương từ trên ngựa rơi xuống suýt mất một chân.”
Mạnh Huyền Chu hoàn toàn im bặt.
Ta nghĩ, sau mười năm thanh mai trúc mã, hắn cuối cùng sẽ vì làm ta bị thương mà thấy chút xấu hổ.
Nếu hắn lại mềm lòng, như xưa quấn quýt, đem ân tình quá khứ ra níu kéo, ta biết phải làm sao?
Không ngờ, hắn chỉ nhìn ta thật sâu một lần rồi lạnh lùng hỏi:
“Vậy là vì kỹ năng nàng không bằng người ta, ta vô tình làm nàng bị thương, nàng lại mang thù lên đầu Chi Chi?”
Ta sững người, nhìn hắn không tin nổi.
Ta chỉ là cô nhi, sao có mặt mũi để Hoàng hậu vì ta mà ra tay chống đỡ, trả thù cho ta chứ!
Hắn thấy ta mặt tái nhợt, tưởng đã chạm đúng chỗ yếu, càng tỏ vẻ chính đáng:
“Nàng ấy bị phạt quỳ mưa, nhiễm phong hàn đến giờ vẫn chưa ra khỏi giường.”
“Ta biết Hoàng hậu ban cho nàng một lô thuốc, cho là một lời xin lỗi đi, đưa viên dưỡng huyết cho Chi Chi là được.”
Có lẽ ta đã quá nhường nhịn.
Có lẽ xuất thân thấp kém, việc lúc nào cũng nịnh nọt làm ta quá hèn, khiến Mạnh Huyền Chu ép ta rơi vào tình thế mà hắn coi nhẹ.
Ta khẽ cười, lặng lẽ rút hộp thuốc từ dưới gối.
Mạnh Huyền Chu thở phào trong lòng:
“Từ nay ngoan chút. Ta không cấm nàng gây lộn, nhưng phải có chừng mực; sau này nàng làm chủ nhân Mạnh phủ mà còn hành động vô chừng thì sẽ hại cả Mạnh gia. Ta cũng có điều không thể tránh được…”
Giọng hắn run, yếu dần.
Ta chẳng chần chừ, trước mặt hắn nuốt hết viên thuốc vào trong.
Đối diện với vẻ sửng sốt và giận dữ của hắn, ta ung dung nói:
“Giờ thì không còn nữa!”
Hắn liền tức tối bẽn lẽn:
“Sao nàng cứ phải đối đầu với Chi Chi?”
Ta cười:
“Nếu ta không bị thương, làm sao Hoàng hậu lại cho ta viên thuốc này? Ta vừa cần, vừa không muốn chịu nhịn nữa để tỏ ra hào hiệp mà đem nó cho người khác.”
“Viên thuốc này không phải của Mạnh gia, cũng không phải của ngài cho; là Hoàng hậu đơn độc ban cho ta. Đơn độc là của ta, ta không nhường nữa, từ nay sẽ không nhường nữa.”
Mặt Mạnh Huyền Chu cứng ra.
Tống Nam Chi mang theo sắc mặt tái nhợt lao vào:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sao đâu, chỉ một viên thuốc thôi, để cho A Tầm cô nương đi.”
“Chi Chi da dày thịt bở, đã trải qua bao gian khổ, chỉ là một trận cảm, uống thêm hai chén thuốc, sẽ qua thôi.”
Nàng ta kéo tay áo Mạnh Huyền Chu, yếu ớt nhưng cứng đầu thì thầm:
“Có thế tử ở bên, ta đã có thứ thuốc tốt nhất trên đời rồi.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Cái lạnh quanh người Mạnh Huyền Chu tan đi, hắn cười tươi đáp:
“Vậy thì đem rương báu của nàng ta cho nàng nghịch, chơi đã rồi vứt đi. Người mà chịu nhường được, là đồ không quý lắm, đừng tiếc.”
Rồi quay sang nhìn ta:
“Nếu chơi quá tay, còn chịu nổi không? Lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn nông cạn, lại làm ra cái dáng phu nhân của ta, nàng xứng sao?”
Quả thật đúng như hắn mong, đời này ta sẽ chẳng bao giờ là phu nhân của hắn nữa.
6
Ngày hôm sau, công chúa Vĩnh An đến thăm ta.
Theo tập tục, khăn hỷ trùm đầu của tân nương phải do chính tay tân nương tự thêu.
Dù chỉ khâu thêm vài mũi cũng để cầu chút điềm lành.
Kim tuyến bạc, ngọc trai châu báu cùng khăn trùm đỏ, nàng mang cả một hòm đến.
“Những thứ khác, Lễ bộ đã chuẩn bị xong. Vài hôm nữa, khi Lễ bộ hoàn tất trình tự, thánh chỉ sẽ được ban xuống. A Tầm, ngươi thật sự không hối hận?”
“Công chúa đã hứa với thần nữ thì phải làm cho trọn, thần nữ dẫu trăm c.h.ế.t cũng không hối.”
Lời còn chưa dứt, Mạnh Huyền Chu đã đẩy cửa bước vào.
Thấy trong tay ta đang nâng chiếc khăn trùm đỏ, đồng tử hắn co rút lại:
“Nàng muốn xuất giá?”
Nhưng ý nghĩ thoáng qua, hắn lại nói:
“Lời ta buông trong cơn giận hôm qua, lại khiến nàng sợ đến mức phải cầu công chúa đứng ra làm chủ, gấp gáp đến vậy, nhất định phải bức hôn với ta? Lời Chi Chi nói, ta còn không tin, không ngờ nàng thực sự hồ đồ đến thế.”
“Nàng có biết, chỉ vài ngày nữa công chúa sẽ phải gả đến Lạc Xuyên xa xôi, lúc này trăm việc bề bộn, sao có thể vì mấy chuyện nhỏ nhoi mà quấy rầy điện hạ?”
“Đừng hồ đồ nữa, Chi Chi muốn đến trường đua ngựa học b.ắ.n cung, ta đến đón nàng cùng đi.”
Ánh mắt Mạnh Huyền Chu tràn đầy giận dữ, dường như coi việc dẫn ta đi trường đua ngựa cũng là ân huệ to lớn.
Không biết từ khi nào, hắn đã coi rẻ ta đến mức ấy.
Công chúa Vĩnh An tức giận, định mở lời, nhưng bị ta khẽ níu áo, ta lắc đầu với nàng:
“Ngày gả đi gần kề, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện, thế tử nói không sai, sau này ta sẽ không quấy rầy nữa.”
Công chúa Vĩnh An nuốt lại lời, song vẫn giận dữ hướng Mạnh Huyền Chu:
“Ngươi muốn cưới thì A Tầm nhất định phải gả sao? Chẳng lẽ trong thiên hạ này, nam nhân đã c.h.ế.t sạch cả rồi, nàng không thể không lấy ngươi?”
Mạnh Huyền Chu nghe xong khóe môi nhếch lên, cười tự đắc:
“A Tầm với thần là thanh mai trúc mã, theo thần vào ra mười năm, chẳng gả cho thần thì thử hỏi trong kinh còn ai muốn nàng?”
Ta không có ngoại tộc hiển quý nâng đỡ, không có gia thế thể diện hay thân phận đủ để lấy ra khoe.
Cho dù trong sạch, cũng bởi mười năm theo sát bên hắn mà đã đánh mất hết.
Hắn mới dám chắc, ngoài hắn, ta không còn đường sống.
Thế nên hắn ngang nhiên khinh rẻ, công khai ép ta nhượng bộ, dù biết ta chịu ấm ức vì hắn còn nợ nần, hắn cũng cho là lẽ thường.