Nhìn chiếc khăn trùm đỏ trong tay ta cùng nét bi thương không sao che giấu, hắn lại thở dài như bất đắc dĩ:
“Hôn sự không gấp, khăn trùm cứ từ từ thêu, cũng chẳng phải là ta không cưới nàng. Chi Chi muốn ra ngoài đi dạo, nàng ngoan một chút, ở chung với nàng ấy cho tốt, đừng gây sự với ta nữa.”
Hắn như quên hết chuyện không vui ngày hôm qua, đưa tay muốn kéo ta:
“Tuấn mã Chiếu Dạ nhớ nàng rồi, nàng không muốn đi nhìn nó sao?”
Ta tránh khỏi bàn tay hắn, lạnh nhạt đáp:
“Nó đã có chủ mới, là Nam Chi cô nương của ngài. Còn ta, đã hủy hôn cùng thế tử, chẳng nên dây dưa để nàng ta không vui nữa.”
Mạnh Huyền Chu không giận mà còn bật cười:
“Được rồi được rồi, bỏ nàng ở khe núi là lỗi của ta, ta không ngờ con ngựa lại bỏ nàng mà đi.”
“Hôm nay biết nếu không có công chúa tìm núi thì nàng đã phải qua đêm nơi khe cốc, ta cũng sợ hãi vô cùng. Nên mới sáng sớm đến tìm nàng, muốn cùng Chi Chi xin lỗi nàng.”
“Khí cũng đã trút rồi, cho Chi Chi một cơ hội tạ lỗi. Nàng ấy gan nhỏ, nghĩ chưa chu toàn, nàng đừng chấp nhất. Chiếu Dạ do nàng thuần dưỡng rất tốt, hôm nay nàng đi xem đi.”
Công chúa tức đến bật cười:
“Nếu không phải ta không thấy A Tầm, kiên quyết phải lùng núi, thì Nam Chi cô nương của ngươi, trước mặt người khác còn cố tình nói một câu ‘A Tầm cô nương vì một cây trâm mà giận dỗi, không biết trốn ở đâu, chẳng cần tìm, chờ hết giận sẽ tự ra’, thì đã hại c.h.ế.t A Tầm rồi.”
“Giờ chỉ một lời xin lỗi là xong? Theo ta thì cũng nên ném nàng ta xuống khe một đêm, để nàng ta nếm thử cơn giận này có đáng mạng hay không.”
Mạnh Huyền Chu như cạn hết kiên nhẫn, bực bội quay sang ta:
“Ta đã bỏ Chi Chi mà cúi thấp mình dỗ nàng, sao nàng cứ mãi làm cao? Dựa vào công chúa mà được đằng chân lân đằng đầu phải không? Thế thì cứ giận đi, trường đua ngựa này nàng cũng đừng đi nữa.”
Ta gật đầu đáp:
“Được!”
Hắn khựng lại, hất áo bỏ đi:
“Đã thế, trường đua ngựa cũng chẳng cần, Chiếu Dạ ta tặng Chi Chi nuôi làm sủng vật cũng tốt.”
Hắn cố tình bước chậm, chờ ta mềm lòng gọi hắn lại.
Hắn biết Chiếu Dạ là ngựa hắn tự tay nuôi cho ta, ta luôn quý như trân bảo.
Ta cái gì cũng có thể bỏ, chỉ Chiếu Dạ thì chưa từng nỡ bỏ.
Nhưng ta chỉ lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn, chẳng nói một câu cầu hòa.
Người còn không cần, huống chi là con ngựa vốn đã thân thiết với Tống Nam Chi, thậm chí nghe tiếng sáo của nàng ta còn muốn đá ta.
Không cần, thì tất cả đều không cần nữa.
Mạnh Huyền Chu cuối cùng cũng đợi không được ta mềm lòng, cố nén không nổi, giận dữ bỏ đi:
“Thêu khăn trùm đỏ thì đã sao, cưới hay không cưới, khi nào cưới, đều là do ta định đoạt.”
Nếu là trước đây, hắn nhục mạ ta trước mặt người khác thế này, ta hẳn sẽ đau lòng tột độ, không khỏi trốn đi khóc một trận.
Nhưng nay, ta thực sự chẳng hề bận tâm.
Dù sao, hắn có cưới, ta cũng chẳng thể gả cho hắn nữa.
Đến khi quay về, Mạnh Huyền Chu đã ngã ngựa, khắp người đầy thương tích.
7
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong phủ hầu náo loạn cả lên.
Người hầu cùng đại phu ra ra vào vào, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Tống Nam Chi thì lại canh giữ bên giường hắn, khóc lóc không dứt.
Mạnh Huyền Chu chờ mãi, vẫn chờ không được bóng dáng quen thuộc kia.
Trong lòng hắn trống rỗng, liên tục nhớ lại ánh mắt lạnh nhạt đến không mang lấy nửa phần cảm xúc của ta khi hắn rời phủ.
Buồn thương, phẫn nộ, không nỡ, oán niệm, cái gì cũng không có.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Vì thế hắn cứ canh cánh trong lòng, lơ đễnh một thoáng, lại điều khiển ngựa lao thẳng về phía Chi Chi.
May mà hắn phản ứng nhanh, d.a.o ngắn đ.â.m vào cổ ngựa mới giữ được Chi Chi, song chính mình thì ngã đau đến toàn thân chi chít thương tích.
Da thịt bị trầy xước, bỏng rát đau đớn, song chẳng đáng ngại.
Hắn cố tình làm ầm ĩ cả phủ, chỉ để ta đau lòng mà thôi.
Người như ta, tính tình vốn lạnh nhạt, lời nói cũng ít, nhưng lại là kẻ dễ đau lòng cho hắn nhất.
Nếu thấy hắn bị thương, mặc kệ ta giận thế nào, rốt cuộc vẫn sẽ không nhịn được mà nhào tới mép giường hắn, đôi mắt hoe đỏ khó chịu một hồi.
Đến lúc đó, chỉ cần hắn tùy tiện dịu giọng mấy câu, dẫu ta có tức giận đến tận trời, cũng sẽ tan biến sạch sành sanh.
Mạnh Huyền Chu cứ thế sung sướng mà đợi, đợi đến khi đêm đen đặc, ta vẫn không xuất hiện.
Lần đầu tiên, hắn chẳng màng nước mắt của Tống Nam Chi, cũng chẳng bị da thịt nóng bỏng kề sát làm tâm viên ý mã, mà tức giận hất vỡ bát thuốc, mắng người hầu:
“Thuốc gì mà đắng thế? Không biết qua chỗ A Tầm lấy chút mứt cho ta ngậm vào sao? Đồ vô dụng, còn không mau lăn đi!”
Hắn nhàn nhã nằm trên giường, tự an ủi trong lòng.
Chắc hẳn trước đó không ai báo cho ta biết hắn bị thương, ta vì không hay biết nên mới chưa đến.
Giờ thì người hầu đều chạy qua xin mứt rồi, ta nhất định sẽ bưng mứt mà hớt hải chạy đến thôi.
Gần đây ta luôn vì chuyện Chi Chi mà hờn dỗi hắn, nay thậm chí còn chẳng thèm đến thăm đêm.
Mẫu thân hắn nói không sai, ta thật sự đã được tổ mẫu và hắn nuông chiều đến vô pháp vô thiên, mắt không chứa nổi hạt cát, chẳng thể dung người khác, đúng là nên mài giũa tính tình.
Phải để ta hiểu, làm chủ mẫu khác với làm tiểu thư.
Trước kia là hắn dỗ dành ta, nuông ta, lấy lòng ta.
Đợi ta gả cho hắn rồi, sẽ đến lượt ta phải thuận theo sở thích của hắn, khéo léo sắp xếp cho thiếp thất của hắn, nghe theo mẫu thân hắn, mềm cứng đan xen mà quản lý tốt hạ nhân.
Có thê tử đẹp bầu bạn, ái thê trong lòng, hắn mới có thể tung hoành ngang dọc, mưu cầu sự nghiệp lớn lao.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, khi người hầu bưng hũ mứt quay lại, sau lưng trống rỗng, chẳng có lấy bóng người.
Mạnh Huyền Chu giận dữ, lập tức ném vỡ hũ mứt:
“A Tầm đâu? Ngươi có báo cho nàng biết ta bị thương chưa?”
Người hầu lắp bắp, hít ngược một hơi lạnh:
“A Tầm cô nương đã sớm đi ngủ rồi, mứt này là Thu Sương đưa cho.”
Mạnh Huyền Chu ngẩn ra, giọng người hầu càng nhỏ đi:
“A Tầm cô nương chắc là biết rồi. Khi thế tử được khiêng về, động tĩnh rất lớn, nàng đang ngồi ngoài hành lang thêu khăn trùm đỏ, chỉ đứng dậy căn dặn Thu Sương, đừng lại gần gây náo nhiệt, kẻo chọc giận người khác, coi chừng đến một chân cũng giữ không nổi.”