A Trúc

Chương 8



Đột nhiên, kẻ đang đè ta bị ném văng ra ngoài.



Đốm lửa đầy trời, lại không rực rỡ bằng một người.



Ngụy Liệt xuất hiện trong tầm mắt ta, đôi mắt lấp lánh, mái tóc buộc vội bay trong gió.



"Đại tiểu thư..."



Hắn ta gọi ta là gì?



Hắn ta thân thủ nhanh nhẹn, cánh tay dài vớt một cái, vác ta lên vai.



Sau ánh đao bóng kiếm, bụi bặm lắng xuống.



Xác lưu khấu đầy đất, m.á.u tanh nhức mắt.



Ngụy Liệt vẫn không đặt ta xuống, để ta ngồi trên cánh tay hắn ta.



Ta muốn xuống, hắn ta không hề lay chuyển.



Sát khí giữa mày mắt hắn ta vẫn chưa tan đi, chỉ nói một tiếng: "Bẩn."



"A Trúc!"



Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi, Thẩm Duật chạy tới.



Hắn ta chạy rất vội, tóc tai rối bù, dáng vẻ nhếch nhác.



Khoảnh khắc thấy ta bình an vô sự, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng nhìn thấy Ngụy Liệt đang ôm ta, hắn ta lại nhíu mày nói: "Ngụy tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi làm vậy ảnh hưởng đến thanh danh của nàng ấy..."



Ta nói: "Thẩm đại nhân, Ngụy tướng quân là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là vị hôn phu của ta."



Thân thể đang ôm ta run lên, ta cúi đầu liền thấy Ngụy Liệt lén nhếch khóe môi.



Thẩm Duật c.h.ế.t lặng một lát, ánh mắt tối sầm, còn muốn nói gì đó.



Ngụy Liệt mở miệng nói: "Ngươi hồi nhỏ từng bị sốt đến ngu rồi đúng không?"



"Nghe không hiểu tiếng người à?"



Nói xong, hắn ta liền bước đi với dáng vẻ nghênh ngang, huênh hoang mang ta đi.



Hắn ta đưa ta đến một nơi hẻo lánh sâu thẳm.



Đây là định làm gì?



Ta vừa cúi đầu, liền thấy Ngụy Liệt đột nhiên vạch áo, từ bên trong móc ra một vật hình trụ to lớn, đen sì.



Đồng tử ta co rút, vội vàng che mắt lại.



Chỉ nghe giọng hắn ta trầm xuống nói: "Xấu đến vậy sao..."



Ta: "???"



Hóa ra là một bức tượng gỗ, tạc hình một yêu tinh.



Cũng không xấu lắm.



"Cái tên họ Thẩm kia làm được, ta cũng làm được." Hắn lẩm bẩm.



Bức tượng này... lẽ nào là tạc ta?



Đúng là rất xấu.



Nhưng cuối cùng ta vẫn nhận lấy.



Ngày hôm sau.



Trần Uyển đến thăm ta.



Nàng có việc nên không đi lễ Phật, nhờ vậy mà thoát được một kiếp.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nàng quan tâm hỏi han: "May mà ngươi không sao, nghe nói tiểu thư nhà họ Trương kia, vì bị đám thổ phỉ làm nhục, về đến nhà liền tự vẫn rồi..."



Nghe vậy, ta sững người.



Vị tiểu thư nhà họ Trương đó, ta vừa mới gặp cách đây không lâu.



Chính là một trong những vị tiểu thư quyền quý đã nói xấu sau lưng Vân Hòa công chúa.



Hóa ra kiếp trước, không phải không có ai thương vong, chỉ là cái c.h.ế.t của một số người không được ai để ý.



Thậm chí có người còn cảm thấy, bọn họ c.h.ế.t đi mới tốt.



Thẩm Duật cũng đến thăm, cha ta đương nhiên vội vàng mời hắn vào.



Nhưng ta lấy cớ không khỏe, chặn hắn ngoài cửa.



Nghe người hầu trong sân nói, hắn đứng rất lâu mới rời đi.



Ta liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ.



Trần Uyển hỏi ta tại sao không gặp hắn, chẳng lẽ Thẩm tướng không phải là người ta yêu tha thiết sao.



Ta lắc đầu, nói với nàng, đã sớm không còn yêu nữa.



"Vậy ngươi đang đợi ai?" Trần Uyển có chút không tin.



Người ta đợi ư, nàng ấy là...



"Vân Hòa công chúa giá đáo!"



Cuối cùng cũng đến rồi.



Không uổng công ta đỡ thay nàng cây gậy đó.





11



Ta đóng giả làm thị nữ của Vân Hòa công chúa, ngồi trên xe ngựa rời khỏi Trần quốc.



Ta đã thuyết phục được Vân Hòa công chúa, đẩy thời gian hòa thân sớm hơn tám năm.



Không chỉ có Thẩm Duật, ta cũng từng đọc binh thư.



Tề quốc nội loạn, năm hoàng tử tranh giành ngôi vị.



Chính là thời cơ tốt để thừa nước đục thả câu.



Ta biết rõ các mốc thời gian xảy ra những sự kiện lớn ở Tề quốc, phải thử một phen mới được!



Ngày đó, trong phòng ngủ.



Ta đã nói hết chuyện trùng sinh cho nàng nghe.



Ta nói: "Cùng là huyết mạch hoàng gia, cớ sao phải làm nền cho thái tử?"



Nỗi đau hòa thân nàng phải chịu, lợi ích lại thuộc về người khác.



Lời này, ta nói ra trong lòng thấp thỏm, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ sở.



Kiếp trước, khi ta nhìn thấy những bức họa và tượng gỗ trong thư phòng của Thẩm Duật, ta cũng tìm thấy thư từ.



Việc Vân Hòa công chúa bị thích khách ám sát chính là kế sách của nàng để quay về Trần quốc.



Nàng coi trọng danh tiếng như vậy, e rằng cũng có một phần nguyên nhân này.



Nếu thân mang tài năng xuất chúng, sao cam lòng bị chôn vùi?



Ta nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.



Trong đó ánh lên sự đấu tranh, suy tư, lúc sáng lúc tối, cuối cùng quy về một vẻ kiên quyết.



Bước lên đỉnh núi ta làm vương! Tại sao không tranh?!



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com