A Trúc

Chương 9



Chiếc xe ngựa phía trước, người ngồi bên trong chính là Thẩm Duật.



Kiếp này Thẩm Duật cuối cùng cũng được như ý nguyện, có thể tự mình hộ tống Vân Hòa công chúa đi hòa thân.



Biết được Vân Hòa công chúa đã bày tỏ ý nguyện tự nguyện hòa thân với quốc quân Trần quốc và sứ thần Tề quốc, Thẩm Duật từng đau lòng nói, cho hắn chút thời gian, hắn nhất định sẽ tìm cách ngăn cản cuộc hòa thân, nhưng đã bị Vân Hòa công chúa từ chối.



Vân Hòa công chúa nói với ta, Thẩm Duật là một con d.a.o tốt, nàng sẽ tận dụng triệt để, sau này ta còn phải cùng hắn làm việc.



Ta gật đầu nói, tuyệt đối sẽ không để tình riêng ảnh hưởng đại cục.



Vân Hòa công chúa có người tài giỏi bên cạnh, đã thay đổi dung mạo cho ta.



Mấy lần gặp mặt, hắn đều không nhận ra ta.



Nghe nói, hắn còn viết thư về, bảo ta chờ hắn.



Lại không biết, bây giờ cha ta đang sứt đầu mẻ trán.



Ông ta đã biển thủ vô số sính lễ của Ngụy Liệt, không đưa cho kế mẫu và Vương Giản Lan thì cũng đem đi lo lót quan trường, ông ta lấy đâu ra mà trả lại cho Ngụy Liệt?



Trước khi đi, ta đã hẹn gặp Ngụy Liệt.



Ta không nói cho hắn biết ta chuẩn bị rời đi.



Ngày đó, nắng ấm chan hòa.



Ta chủ động mời hẹn, khiến Ngụy Liệt kích động khôn nguôi.



Đương nhiên, vẻ mặt hắn không biểu lộ ra, nhưng lại đến nơi hẹn sớm hơn hẳn một canh giờ.



Đến lúc này, nếu ta còn không nhìn ra hắn thích ta, thì ta đúng là kẻ ngốc.



Ta cong mắt cười nói: "Tiểu Hắc."



Khoảnh khắc đó, Ngụy Liệt trợn tròn mắt nhìn ta.



Phải rồi, Ngụy Liệt vẫn là Tiểu Hắc của ta.



Năm đó, ta nhặt được Đại Hắc, sau lưng Đại Hắc còn có một đứa bé không biết nói, chỉ biết bắt chước tiếng chó sủa là Tiểu Hắc.



Hắn cứu ta lên từ dưới sông, nhưng lại không biết làm cách nào để ta tỉnh lại.



Hắn hoảng hốt chạy đi gọi người, chính trong lúc đó, Thẩm Duật đến.



Thẩm Duật ôm ta đến chỗ bằng phẳng, vì vậy chỉ ướt áo, không ướt tóc.



Ta đã nhầm Thẩm Duật là ân nhân cứu mạng.



Tiểu Hắc lúc đó cũng chưa biết nói, không thể nói cho ta biết sự thật.



Sau này, những người thân cận bên cạnh ta gần như đều bị kế mẫu xử lý hết.



Ta không bảo vệ được họ, thậm chí không cứu được cả Đại Hắc của ta.



Trời đất mênh mông, đơn độc không nơi nương tựa, không chốn dung thân.



Tiểu Hắc cũng chính vào lúc đó, đã che chắn trước mặt ta, nhưng lại bị người ta kiếm cớ đánh cho nửa sống nửa c.h.ế.t rồi ném ra khỏi phủ.



Ta đi tìm hắn, nhưng không thu được kết quả gì.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghĩ lại, có lẽ sau này hắn đã có cơ duyên nào đó.



Giờ phút này, ta chủ động đến gần Ngụy Liệt, nắm lấy bàn tay to hơn tay ta rất nhiều của hắn.



Trên tay hắn toàn là vết chai, chạm vào khiến da thịt ta run rẩy.



Ngụy Liệt hít một hơi lạnh.



Lông mi run run, đôi môi ẩm ướt như cánh hoa mẫu đơn thấm nước mím chặt lại.



Có lời đồn hắn không thể rời xa nữ nhân, nếu không thì "cây gậy sắt kim cương" sẽ dựng đứng không đổ, không cách nào ngủ được.



Hắn mấy lần cứu ta, ta không thể cho hắn bất kỳ lời hứa nào.



Nếu hắn thích ta, ta liền cho hắn niềm vui sớm tối, cũng coi như lấy thân báo đáp.



Ta chạm vào lồng n.g.ự.c hắn, chỉ cảm thấy rắn chắc.



Hóa ra là cả người hắn đều căng cứng.



Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, biết hắn và Thẩm Duật không cùng đẳng cấp, nhưng khi thực sự nhìn thấy "ngọn núi" kia nhô lên, ta vẫn sợ đến ngây người trong giây lát.



Ngay lúc tay ta chuẩn bị chạm vào đó, đã bị hắn nắm chặt lấy.



"Ngụy Liệt?"



Giọng Ngụy Liệt khàn đặc: "Không được..."



"Tại sao không được?"



"Chính là không được."



Ta hỏi thêm, hắn lại không muốn nói nữa.



Cuối cùng hắn bỏ chạy thục mạng.



12



Xe ngựa đã rời xa kinh thành.



Tiếng vó ngựa dồn dập, tung bụi mù mịt.



Ta vén rèm xe nhìn ra, thấy một đội người ngựa đang phi tới.



Người dẫn đầu chính là Ngụy Liệt.



Hắn lớn tiếng nói: "Thần đặc biệt đến hộ tống công chúa."



Vân Hòa công chúa cười một tiếng, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.



Thẩm Duật bước ra khỏi xe ngựa, nghiêm giọng nói: "Ngụy tướng quân đã được Bệ hạ cho phép chưa? Chuyến đi này, Bệ hạ đã giao cho ta toàn quyền phụ trách, chưa từng nghe nói còn để Ngụy tướng quân đi cùng."



Ngụy Liệt không thèm để ý đến hắn, giả vờ như không nghe thấy.



Đương nhiên là chưa được Bệ hạ cho phép.



Phía sau hắn chỉ có vài người, đều là lính của riêng hắn.



Thẩm Duật muốn đuổi hắn đi, nhưng Ngụy Liệt cứng mềm đều không ăn thua, Thẩm Duật nói gì, hắn cũng không để ý.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com