Ác Mộng Ngày Tôi Đi Học

Chương 20: Ghét cậu có được tiền không?



Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cuối lớp, nơi hai người bạn trẻ đang tranh cãi, cả hai nhìn nhau trong giây lát bỗng chốc căng thẳng tột độ, Hứa Hi Long luôn vươn ánh mắt dịu dàng khi nhìn đến cô, còn An Thư thì cau mày khó chịu, dù có giành được học bổng đi chăng nữa, thì đây cũng chẳng vinh quang gì. Người vì bản thân, người vì em.

"Nhường cậu đấy, tôi không nghèo khổ đến mức phải tranh." - Hứa Hi Long tay vẫn chóng cằm, mắt thì không rời khỏi An Thư dù chỉ một giây.

"C-cái cái gì cơ? Ý cậu nói tôi nghèo khổ á?" - Cô trố mắt lên, dùng một ngón tay chỉ vào mình, giọng lắp lắp, mếu máo tự ái đến mức sắp khóc.

Hứa Hi Long lắc đầu liên tục phủ nhận, đến nước này rồi cậu ta mới biết mình sắp chọc cho An Thư phát khóc. Dùng một tay kéo xích ghế lại gần bên cô, lúng túng giải thích:

"Khoan... Khoan tôi không có ý đó đâu... Cậu đừng có mà khóc nha!"

"Hic... Tôi biết là tôi nghèo thật... Nhưng mà... Tại sao lại nói thẳng thế chứ...?" - Dĩ An Thư bĩu môi ra, có hơi tủi thân và một chút giận dỗi.

"Tôi... Haizz... Mặc kệ cậu!" - Hứa Hi Long vốn định hạ cái tôi cao ngất ngưỡng của mình xuống, nhưng đột nhiên lại cảm thấy nghẹn ở cổ rất khó nói ra lời xin lỗi. Cậu ta xoay đi hướng khác, không màng đến An Thư nữa.

"Nước sông không phạm nước giếng!" - An Thư cũng chẳng nhân nhượng, cô trực tiếp dùng chân đạp bàn của Hi Long ra xa, cố tình kéo ghế ngồi của mình sát vào cửa sổ.

//Tiết học thể dục//

Lại là một tiết học thể dục dưới cái thời tiết oái ăm này nữa rồi, cái nắng gắt oi ả đứng bóng như muốn thiêu rụi hàng trăm tán cây cổ thụ tại trường Phù Hoa này vậy. Gió thì chẳng buồn phất một luồn nào, cứ thế mà im ỉm đi, điều kiện tự nhiên quái gì thế này, vô cùng khắc nghiệt. Ấy vậy mà thầy Trần vẫn luôn nghiêm khắc với học sinh, bất kể là trường hợp nào, tiết học luyện chạy bền cũng đã đến.

"Hôm nay các em sẽ học chạy bền. Một đợt năm bạn học thực hành, nữ năm vòng, nam mười vòng sân to. Thực thi!" - Thầy ấy thổi mạnh chiếc còi ra tín hiệu xuất phát cho năm bạn học đầu tiên.

"Thầy Trần à!" - Ai nấy cũng đều than vãn, cầu xin thầy ấy giảm ít vòng chạy.

"Nhanh!" - Thầy Trần dứt khoát hô lớn, đe doạ bọn trẻ một trận.

Thoáng chốc đã đến lúc đó, An Thư cũng đành phải dốc sức lực chạy năm vòng sân. Từ khi thầy Trần chưa huýt còi thì mồ hôi lạnh từ sau gáy cô đã nhễ nhại rồi, chảy nhiều đến ướt đẫm cả áo thể dục. Hứa Hi Long vẫn không ngừng dõi theo bóng dáng Dĩ An Thư từ trước, trông thấy sắc mặt cô có vẻ hơi bất ổn, khá xanh xao, lòng cũng không cản được lo lắng.

Hoàn thành được vỏn vẹn ba vòng sân, hơi thở của An Thư đã không còn ổn định, liên tục loạn nhịp, trong đầu cô không ngừng khích lệ bản thân phải vượt qua hai vòng còn lại:

"Ôi trời đất ơi, thở không nổi luôn! Ráng thôi chứ sao giờ!"

"Thưa thầy Trần! Cô Trương bảo cần gặp thầy gấp ở văn phòng ạ." - Hứa Hi Long đột nhiên giơ một tay lên, rồi thuận miệng bịa bừa một chuyện để thầy Trần rời đi.

An Thư cùng bốn bạn học còn lại vừa trông thấy thầy ấy rời đi khỏi sân thể thao, liền dừng lại nghỉ chân, không ngừng điều hòa nhịp thở. Chẳng thể ngờ rằng, với tốc độ đang chạy quá nhanh, lúc phanh lại gấp gáp, có chút mất đà nên trực tiếp ngã xuống, không cho phép tóc bị bám dơ, Dĩ An Thư lật ngang người không may chân trật khớp rất nặng. Cô đau đến mức đứng dậy không được, tuy như thế, nhưng vẫn luôn miệng bảo rằng không sao, nét mặt kiềm nén chẳng được nữa:

"Ây!"

"An Thư cậu có sao không?"

"À... Không... Tớ ổn!" - Dĩ An Thư tự mình gắng gượng ngồi dậy, nhảy một chân đến chiếc ghế đá cạnh bồn cây.

Hứa Hi Long sải chân chạy thật nhanh đến chỗ An Thư, dáng vẻ hoảng hốt không thể giấu được vào chỗ nào cả. Vớ theo lon Coca ướp lạnh vừa mua lúc nãy, ngồi xổm xuống thoạt nhìn một lượt rồi lớn giọng hỏi:

"ĐẦU CẬU ĐỂ TRƯNG À? MUỐN DỪNG LẠI THÌ PHẢI GIẢM TỐC ĐỘ CHỨ? ĐƯA TÔI XEM!"

"L-làm làm gì... Quát to vậy...?" - Dĩ An Thư rụt chân lại, đóng băng trước sự đáng sợ của Hi Long khi cậu ta tức giận.

Hi Long nhanh chóng bị đánh gục bởi giọng điệu rụt rè đáng yêu của An Thư, cậu ta liền giảm nhẹ giọng:

"À... Tôi, xin lỗi... Lần sau cẩn thận chút."

"Tránh ra đi! Tôi tự lo được, có phải gãy chân đâu mà, xí!" - Cô trực tiếp đá một cái vào chân Hi Long, khiến cậu ta phải ôm bàn chân kêu đau, rồi lạnh lùng xoay sang phía khác.

"Ây da! Cậu... Cậu còn tình người không vậy?"

"Cậu đâu phải người, là cún ấy! Lêu lêu!" - Trêu chọc cậu ta một tí, rồi An Thư đứng dậy định bỏ chạy.

Thế mà chỉ mới vừa bước được hai bước, cơn đau liền truyền đến các dây thần kinh, An Thư chịu không nổi mà lập tức nhảy lò cò ngay, thét lên một tiếng nhẹ rồi mếu máo kêu than:

"Aa! Trời ơi quái gì mà đau dữ vậy?"

Hứa Hi Long lại hớt hãi chạy đến, không cần nói nhiều thêm nữa, trực tiếp vác cô lên vai mặc cho phản khán kịch liệt đến mức nào, Dĩ An Thư đột nhiên bị vác lên, hai tay nắm lại liền đấm bôm bốp vào lưng Hi Long, chân không ngừng ngoe nguẩy:

"Cậu... Thả tôi xuống, thả tôi xuống coi!"

Mặc cho Dĩ An Thư kêu la đến khan cổ, Hi Long cũng chẳng buông tay. Cậu ta thả An Thư ngồi lên ghế đá trước phòng y tế, rồi chạy vào lấy từ trong tủ mát ra một túi chườm lạnh giảm sưng, nhẹ nhàng gỡ đôi giày thể thao ra, An Thư hoàn toàn cảm nhận được từng ngón tay Hi Long lướt trên bàn chân trắng muốt của cô. Lúc cậu ấy áp túi chườm vào, có hơi lạnh một chút rồi giật mình:

"A."

"Đau chỗ này sao?" - Gương mặt ấy lại hốt hoảng, lập tức nhìn cô hỏi han.

"Không..."

"Thế sao lại kêu rồi? Tôi không chườm nữa nhé?" - Lại là chất giọng dịu dàng đó xuất hiện một lần nữa.

Dĩ An Thư chẳng hiểu sao lại không nói một lời nào mà chỉ im lặng nhìn Hi Long rất rất lâu... Cậu ta cũng nhìn cô, cả hai chạm mắt nhau, như thể Hứa Hi Long trong quá khứ đã thay đổi hoàn toàn.

"Cậu... Không ghét tôi nữa sao?" - Dĩ An Thư ngập ngừng rất lâu rồi quyết định hỏi cậu ấy.

"Tôi? Ghét cậu? Ghét rồi có được tiền không? Tiếc là tôi dư tiền rồi nên không cần nữa." - Hứa Hi Long trầm tư một chút rồi khẩy cười xoa đầu An Thư mà nói.

An Thư vừa nghe liền bĩu môi, lục lại kí ức lúc trước:

"Èo. Đừng có mà giả vờ, lúc trước còn ném nguyên quả bóng vào đầu tôi cơ mà?"

"Thì... Xin lỗi, ai bảo lúc đấy cậu láo quá làm gì?" - Hứa Hi Long nghĩ thì cũng rất áy náy, lúc đó vốn định xin lỗi nhưng sợ mất mặt mà thôi.

"À, đúng rồi. Tối nay... Cậu về như thế nào?" - Cậu ta chỉ vào chân bị thương của An Thư.

Dĩ An Thư xua tay tỏ vẻ ổn cả thôi, rồi cô gãi đầu trả lời Hi Long:

"E là không đi bộ được... Chắc tôi đi nhờ xe Lâm Trác, nhà cậu ấy cũng thuận đường."

Người trước mặt cô lại không đi nhờ xe, lại đi nhờ của Lâm Trác. Hi Long lập tức cau mày lại, vẻ mặt có chút tức tối:

"Không được. Đâu phải mỗi cậu ta có xe?"

"Ờm. Kể ra cũng có Tiêu Khiết nhà gần chỗ tôi, nhờ cậu ấy cũng được nhỉ?" - Dĩ An Thư bỗng nhớ ra bạch nguyệt quang của lòng mình, mà không giấu nổi đôi mắt sáng bừng lên.

"Không phải! Cậu ngốc à?" - Hứa Hi Long vừa rồi đang trông chờ một câu trả lời khác.

"Chứ sao? Cậu muốn tôi ở đây đến sáng mai à?" - Dĩ An Thư không hiểu ý cậu ấy, liền xoay qua chất vấn.

"Tôi cho phép cậu đi nhờ xe tôi đấy."

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***