Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 10



Ta chẳng buồn bận tâm. Hoa viên Thẩm phủ rộng lớn, nơi đình đài kia cây cối rậm rạp, phong cảnh u tịch. Ngụy Trường Thả đứng đó, bên cạnh chỉ có một thị vệ.

Ta liền bước tới. Hành lễ xong, hỏi:

“Tiểu hầu gia, vết thương của ngài đã khỏi chưa?”

“Không đáng ngại.”

Hắn vẫn lạnh nhạt, như gió thu lướt qua mặt nước, xa cách và kiêu ngạo.

Chính vì vậy, ta lại càng muốn chọc giận hắn, muốn xé toạc lớp mặt nạ nghiêm cẩn kia, xem thử dưới lớp vỏ đạo mạo ấy là gì.

Ta l.i.ế.m môi, nhẹ cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

“Nếu không sao nữa, vậy A Âm có thể nhìn một chút chăng? Chỉ sợ đêm về thương nhớ, giấc ngủ chẳng tròn.”

Hắn không đáp, nhưng cũng không ngăn cản.

Ta liền khẽ kéo tay áo hắn, giọng pha chút nũng nịu:

“Cho ta xem một chút thôi mà, Tiểu hầu gia.”

Thị vệ bên cạnh hắn khẽ cúi đầu, lặng lẽ lui đi.

Ta kéo hắn ngồi xuống ghế đá trong đình.

Không để tâm đến ánh nhìn sâu thẳm kia vẫn dõi theo từng động tác của mình, ta khẽ vén tay áo bào tím của hắn lên. Dưới lớp vải là vết thương đã lành, không còn băng bó, chỉ còn lại một đường sẹo mờ kéo dài nơi cánh tay rắn chắc.

Da hắn ấm nóng, cơ bắp nổi rõ như ẩn chứa sức mạnh đang ngủ yên.

Ngón tay ta lướt dọc theo vết sẹo kia, từng chút một, rồi không kiêng dè mà nắm lấy bàn tay hắn. Bàn tay ấy rộng lớn, chai sạn, lạo xạo những vết thô nhám, như thể đã trải qua trăm trận sa trường.

Ta chầm chậm vuốt ve tay hắn, khóe môi nhẹ cong, giọng nói dịu dàng pha chút dụ hoặc:

“Ngày nào A Âm cũng nhớ đến Tiểu hầu gia, như trúng tà vậy... Trong đầu chỉ có hình bóng của ngài, từng cử chỉ, từng ánh nhìn, đều khắc thật sâu trong tâm trí.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Biết rõ thân phận ngài cao quý, còn ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, dẫu vậy vẫn không kìm được bản thân… muốn gần hơn, muốn ngẩng đầu nhìn thêm một lần nữa.”

“Tiểu hầu gia, ngài… có thể cho ta cơ hội này không?”

Đôi mắt đào hoa của Ngụy Trường Thả hẹp lại một chút, trông như hồ nước sâu phủ sương, chẳng thể đoán nổi lòng hắn. Dù không cười, vẻ trầm mặc nơi đáy mắt vẫn khiến người đối diện rung động.

Hắn nhìn ta thật lâu, mím nhẹ môi, rồi khẽ gọi một tiếng:

“Thôi cô nương...”

Ta bật cười trong lòng.

Nữ nhi thế gia thì đoan trang giữ lễ, còn ta, là kẻ từng lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, từng mổ chó, từng lội ruộng cấy lúa — ta sẽ cho hắn thấy, nữ tử sinh ra nơi thôn dã có thể cuồng dại đến mức nào.

Vừa nghe hắn gọi, ta liền siết c.h.ặ.t t.a.y hắn, mượn đà ngồi thẳng vào lòng.

Hai tay quàng qua cổ hắn, đầu khẽ nghiêng, áp sát bên tai, giọng nói mềm mại như tơ lụa:

“Tiểu hầu gia, gọi ta là A Âm đi.”

Thân thể hắn khựng lại, vành tai đỏ au, đôi mày nhíu chặt, định đẩy ta ra.

Hừ, chuyện cười đấy chắc? Ta từ nhỏ đã quen xách thùng nước, mổ gà g.i.ế.c vịt, sức lực nào nhỏ nhắn gì cho cam?

Áp sát vào hắn, ta chẳng chút cố kỵ mà quấn lấy, rồi cúi xuống, chạm nhẹ lên môi hắn.

“Chỉ lần này thôi, Tiểu hầu gia... đừng từ chối ta. Ta thực lòng rất thích ngài, thích đến mức phát điên rồi...”

Trong đình đài vắng vẻ, ta cứ thế bám riết lấy hắn, như thể chỉ cần buông tay sẽ vụt mất mãi mãi.

Ngay khi ta còn chưa kịp làm gì thêm, bàn tay hắn đã đặt lên lưng ta, dùng sức nhấc bổng ta khỏi lòng mình. Ta giật mình, tưởng hắn định hất ta ra...

Nào ngờ, hắn lại để ta rơi vào lòng lần nữa, chỉ là đổi sang một tư thế khác, thân mật hơn, dễ dàng hơn để giữ lấy gáy ta, chiếm thế chủ động.

Mùi hương nhàn nhạt từ người hắn lấn át tất cả, mi mắt hắn cụp xuống, hàng mi dài khẽ run, rồi hắn cúi đầu, chủ động hôn ta.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trống rỗng.

Vốn chỉ định trêu chọc hắn một phen, ai ngờ... hắn còn không biết kiềm chế hơn ta.

Chuyện này khiến ta không vui chút nào.

Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn luôn làm chủ mọi cuộc chơi, nay bị hắn giành thế thượng phong, há dễ để yên?

Hai tay ta bắt đầu không yên phận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cứ thế, trong góc khuất đình đài, chúng ta quấn lấy nhau, môi lưỡi dây dưa, chẳng cách nào dứt ra nổi. Mãi đến khi sắp vượt qua giới hạn, tên thị vệ trung thành của hắn vẫn đứng cách một khoảng, chắn lối, không để bất kỳ ai tiến lại gần.

Ta vốn muốn để Khương Tri Hàm và đám Thôi gia kia nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, chỉ cần bọn họ tức giận, ta liền hả hê.

Ngụy Trường Thả dù bị khơi dậy dục niệm, nhưng vẫn còn giữ lại chút lý trí.

Khi ta vẫn ngồi trong lòng hắn, hắn chợt chấm dứt nụ hôn dài, giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u ta, áp sát vào lồng ngực, khàn giọng nói:

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng hắn khàn đặc, mang theo mấy phần đau đớn nhẫn nhịn. Tim hắn đập dồn dập, từng hơi thở nóng bỏng phả vào tóc ta.

Ta áp mặt vào n.g.ự.c hắn, vòng tay ôm chặt, khóe môi khẽ cong, nở nụ cười tinh nghịch mà hắn chẳng thể nhìn thấy.

Ta cố tình cựa mình.

Hắn khẽ rên lên, cả người khẽ run, giọng nói vang lên như cầu xin:

“A Âm... đừng động.”

Từ cảnh cáo ban đầu, nay đã hóa thành lời van nài bất lực.

----------------------

Hôm ấy, ta ngồi trong lòng Ngụy Trường Thả.

Ngón tay hắn khẽ lướt qua môi ta, chiếc nhẫn ngọc trắng lạnh buốt lướt nhẹ trên da, mang theo chút ngưa ngứa.

Hắn hỏi:

“Nàng cùng Tri Hàm gả vào Hầu phủ, cảm thấy thế nào?”

Lời này… chẳng phải là đang ngỏ ý ban cho ta danh phận hay sao?

Ta khẽ nhếch môi cười, mỉa mai đáp:

“Tiểu hầu gia muốn A Âm ta làm thiếp sao?”

Ánh mắt hắn dừng trên người ta, vòng tay siết nhẹ lấy eo, giọng nói dứt khoát:

“Trước làm thiếp, sau này có cơ hội sẽ nâng lên làm bình thê.”

Lời nói thong thả, như thể hết thảy đã được hắn an bài sẵn.

Ta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Trưởng nữ Thị Lang phủ như ta, xuất thân đã chẳng mấy vẻ vang, làm sao so được với tôn nữ của Khương Thái phó?

Có thể được hứa hẹn “nâng lên làm bình thê”, với Ngụy Trường Thả, đó đã là thể diện lớn nhất.

Nhưng ta chỉ mỉm cười, thong thả đáp:

“Tiểu hầu gia, A Âm tuy ngưỡng mộ ngài, nhưng làm thiếp hay làm bình thê… ta đều không nguyện.”

Ngụy Trường Thả thoáng sững lại.

Ta chậm rãi nói:

“Tiểu hầu gia từng nói, thảo dược trên đời, miễn có thể trị thương, thì chẳng phân cao thấp. Vậy cớ sao nữ tử lại bị gán lên ba bậc chín tầng? Cùng là người, tại sao nữ nhân lại không thể được bình đẳng?”

“Nữ tử nhân gian, vốn đã không bằng cọng cỏ. Phụ nhân có tam tòng, mà lại không có đạo lý chuyên dụng. Một đời như đeo gông xiềng, cam chịu số mệnh, chịu đựng gả đi, chịu đựng bị bỏ, chịu đựng bị phân vị...”

“Không có nữ tử nào thực tâm cam nguyện làm thiếp. A Âm ta ngưỡng mộ Tiểu hầu gia là thật, chỉ nguyện cùng người trải qua đôi ba ngày xuân đẹp, để thỏa mối si tâm. Bởi trong lòng ta, Tiểu hầu gia không giống bất kỳ ai, là người độc nhất vô nhị giữa nhân thế. Dù đời này không gả cho ai, có xuất gia làm ni cô, chỉ cần trong lòng giữ được hình bóng người, ta cũng thấy không uổng.”

“Nhưng nếu người cũng muốn ta nhận mệnh, khuất phục, từ nay làm thiếp dưới người khác…”

Ta cười nhẹ, ánh mắt khẽ trầm xuống, trong giọng nói mang theo ý vị xa xăm:

“*Quân như bàn thạch, thiếp tựa bồ thảo. Vậy thì, coi như… chưa từng quen biết.”

(Quân như bàn thạch, thiếp tựa bồ thảo: “Bàn thạch” tảng đá lớn, vững chãi, không lay chuyển. “Bồ thảo” loại cỏ mềm mại nhưng dẻo dai, sống bền bỉ dù trong điều kiện khắc nghiệt. Câu trên thường dùng trong mối quan hệ tình yêu và hôn nhân, ý chỉ sự bền vững, đá cứng rắn nhưng thiếu inh hoạt, cỏ mềm yếu nhưng không thể gãy)

 

Khi rời khỏi đình đài, Ngụy Trường Thả trầm mặc nhìn theo bóng ta, mày nhíu chặt, không rõ đang nghĩ gì.

Ra khỏi đình, ta dừng chân, khẽ cười nhạt.

Nếu ta đã nguyện cùng hắn chơi một ván cờ, vậy thì nhất định phải để Khương Tri Hàm nhìn rõ:

Thứ nàng coi rẻ nhất, rồi sẽ bị kẻ nàng khinh thường đoạt sạch.

Làm người, nên giữ một phần thiện tâm, kẻo rước họa vào thân.