Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 11



Khi Tô thị tìm đến, sắc mặt đã có phần sa sầm.

Thế nhưng bà ta là cáo đội lốt cừu, chỉ thoáng chốc đã lại khôi phục vẻ hiền hòa, tiến đến nắm tay ta:

“Con đi đâu vậy? Hoa viên Thẩm phủ lớn thế, lại không dẫn theo nha hoàn, sau này đừng chạy lung tung nữa.”

Rồi chẳng đợi ta đáp lời, bà ta dẫn ta đến gặp vị Thế tử của phủ Quận công.

Quả đúng như lời Thôi Cẩm Trạch, trông cũng có chút phong lưu tuấn tú.

Hắn đánh giá ta từ đầu tới chân, ánh mắt không chút che đậy. Sau đó mới mỉm cười hành lễ với Tô thị – rõ ràng là rất hài lòng với "món hàng" này.

Hôn sự coi như đã định.

Tô thị cười rạng rỡ như mở cờ trong bụng.

Sau đó, bà ta chẳng mấy để tâm đến ta nữa, chỉ bảo một nha hoàn đứng bên, cho ta trò chuyện cùng Thế tử đôi lời.

Thoạt nhìn, hắn chỉ có vẻ ngạo mạn, ngoài ra chẳng lộ khuyết điểm gì.

Thế nhưng, ta nhìn ra ngay – trong lòng hắn vốn chẳng coi trọng ta.

Ai bảo trưởng nữ Thôi gia như ta, chẳng trong sạch bằng một thứ nữ?

Hắn vẫn giữ vẻ lễ phép, nhưng đó chỉ là vì còn ở trong phủ Thẩm gia.

Lời qua đôi ba câu lấy lệ, cho phải phép.

Biến cố xảy ra khi ta trông thấy Lam Quan.

Hắn vậy mà cũng có mặt ở đây, vận cẩm y vệ áo thêu chỉ vàng sẫm, đầu đội mũ tía, tay cầm trường kiếm, dáng người cao thẳng, eo lưng rắn rỏi.

Lam Quan nhỏ hơn ta vài tuổi, trước giờ ta vẫn xem hắn như đệ đệ.

Hai năm chưa gặp, gương mặt ấy vẫn như xưa – ánh mắt sáng, dung mạo tinh xảo đến mức chẳng khác gì tranh vẽ.

Chỉ có điều… ánh mắt ấy giờ đây lại tràn đầy bi thương và ủy khuất, thậm chí vành mắt còn đỏ hoe.

Ta còn tưởng hắn sẽ lập tức chạy đến, trách móc:

“Âm Âm, ta nhớ tỷ.”

Không ngờ, hắn lại trấn tĩnh hơn xưa, không vội vàng tiến lại.

Chỉ sải bước thật nhanh, tiến đến gần, chìa tay ra:

“Cho.”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng như dồn nén trăm ngàn cảm xúc.

Lúc này ta mới nhìn rõ – trong tay hắn là một bó hoa lan trắng, nở rộ thanh nhã.

Trong lòng chợt dâng lên cảm khái.

Khi xưa rong ruổi cùng nhau, mỗi lần lên núi bắt rắn, hắn đều hái vài đóa hoa dại ngốc nghếch đưa cho ta.

Ta nói không thích, hắn liền chu môi nói:

“Đẹp mà.”

Rồi lần sau vẫn hái, chẳng nhớ lời ta.

Giống lan trong hoa viên Thẩm phủ đều là vật quý khó cầu, thế mà hắn lại ngang nhiên hái mang đi.

Lam Quan là kẻ ngốc, nhưng lại là kẻ ngốc được Hoàng đế sủng ái.

Ngay cả Trần Thế tử cũng phải nhường hắn ba phần, chắp tay chào hỏi:

“Diêu hộ vệ.”

Đáng tiếc, Lam Quan chẳng thèm nể mặt, chỉ liếc qua một cái rồi lạnh lùng nhả một chữ:

“Cút.”

Trần Thế tử vốn cao ngạo, bị nhục trước mặt người khác, sắc mặt lập tức tối sầm, giọng nói cũng trở nên âm trầm:

“Diêu Kim An, ngươi chỉ là một tên tiểu tử, bản Thế tử đã nể ngươi quá rồi phải không?”

Từ ngày được Diêu gia nhận làm nghĩa tử, Lam Quan đã đổi tên, nay họ Diêu, tên Kim An.

Ta còn tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn hơn xưa, ai ngờ lại vẫn là Lam Quan ngốc nghếch của ta.

Ngay lúc ta nghĩ hắn đã trưởng thành, hắn lại bất thình lình giật lại bó hoa trong tay ta, nhét vào tay Trần Thế tử:

“Cho!”

Chưa kịp hiểu ra, Lam Quan đã lạnh giọng nói tiếp:

“Cầm lấy!”

Trần Thế tử bất đắc dĩ đưa tay đón lấy.

Thế nhưng đúng lúc ngón tay vừa chạm hoa, Lam Quan lập tức rút kiếm, một chiêu đập thẳng khiến hắn ngã nhào.

Đôi mắt đẹp kia ánh lên tia tàn độc, ủng đen giẫm thẳng lên n.g.ự.c hắn, đá liên tiếp mấy cú.

Tiếng xương va chạm cùng tiếng kêu rên vang vọng trong hoa viên, m.á.u phun đầy đất, khiến ai nấy thất sắc.

Trần Thế tử bị đánh đến mức thổ huyết, kêu la thảm thiết.

Động tĩnh quá lớn, người trong phủ liền ùa đến vây xem.

Trưởng tử Thẩm gia nghe tin vội vã chạy đến, sắc mặt trắng bệch, thảng thốt quát lên:

“Diêu hộ vệ, dừng tay! Không thể đánh thêm nữa!”

Thêm một quyền nữa, e là mạng sống khó giữ.

Nhưng biểu cảm trên mặt Lam Quan vẫn băng lãnh như cũ.

Trưởng tử Thẩm gia gấp gáp hỏi nguyên do, hắn thản nhiên đáp:

“Hắn cướp hoa của ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dưới đất, bó lan hoa rơi nghiêng bên cạnh, lặng im như chứng tích.

Còn ta, vẫn lặng lẽ đứng đó.

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của bao người đồng loạt dồn về phía ta.

Bao gồm cả Ngụy Tiểu Hầu gia, người cùng đến với Thẩm gia trưởng tử.

----------------

Kinh thành, lời đồn lan nhanh như gió thoảng.

Nghe đâu, trưởng nữ vừa được rước về phủ Lễ Bộ Thị Lang, dung mạo đoan trang nhu thuận, nhưng thực chất tâm cơ sâu không lường được.

Lại còn khiến ngự tiền thị vệ suýt chút nữa đánh c.h.ế.t Thế tử phủ Quận Công.

Hôm ấy khi ta trở về Thôi phủ, Thôi Khiêm nghênh ngang bước ra, chẳng nói chẳng rằng, giáng thẳng một bạt tai muốn dạy ta một bài học.

Tiếc thay, ta chẳng buồn chớp mắt, liền giật thanh kiếm trong tay Hoè Hoa,

Một nhát c.h.é.m xuống, ba ngón tay ông ta rơi rụng.

Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp Thôi phủ.

Tiền sảnh, người nhà Thôi gia tề tựu đông đủ, tổ mẫu ngồi trên cao,

Tô thị và Dương di nương đứng một bên.

Thôi Cẩm Trạch, Thôi Viện, cùng đám hậu bối đều có mặt, ai nấy chờ xem ta bị trừng trị.

Nhưng khi ba ngón tay chạm đất, sắc mặt mọi người nhất loạt tái nhợt, tiếng hét kinh hoàng vang lên như sấm.

Tổ mẫu run rẩy đứng bật dậy, chỉ tay về phía ta, rít gào:

“Bắt nó lại! Đúng là nghiệt nữ, g.i.ế.c nó đi!”

Ta cười khẽ, mắt không chớp lấy một lần.

Ngay khi gia nhân xông lên, Hoè Hoa giơ cao lệnh bài:

“Lệnh bài Thánh thượng ở đây, kẻ nào dám vọng động?”

Cục diện lập tức bị khống chế, cả Thôi gia nín thở, Thôi Khiêm ôm bàn tay đẫm máu, mồ hôi lạnh chảy dài như suối.

Tô thị là người phản ứng nhanh nhất, không giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày, giọng the thé gào lên như phát điên:

“Nó làm sao có được lệnh bài Thánh thượng! Nhất định là giả! Mau bắt nó lại!”

Ta bật cười, giọng lạnh như gió mùa thu:

“Phụ thân đại nhân là Lễ Bộ Thị Lang, giả hay thật, chỉ cần nhìn một cái là rõ. Các người thử đoán xem, vì cớ gì ta lại có được lệnh bài của Thánh thượng?”

Một câu nói rơi xuống, sắc mặt Thôi Khiêm trắng bệch như tờ giấy.

Ngay cả huynh trưởng Thôi Cẩm Trạch cũng trừng mắt nhìn ta, sững sờ không nói nên lời.

Ta thong thả nói:

“Hôm nay mệt rồi, phụ thân nên đi băng bó đi. Vài ngày nữa… ta sẽ từ từ bồi tiếp các người.”

Nói rồi, ta cùng Hoè Hoa trở về Đình Lan Viện.

Phía sau, chỉ còn tiếng gào khóc vang trời.

---------------------

Chưa đầy năm ngày nữa là đến ngày giỗ mẫu thân.

Dù lúc này Thôi gia lập tức phái người đến Ung Châu dò xét thân thế ta, cũng đã không kịp nữa rồi.

Huống hồ, lão Lý tri phủ kia vốn là hạng cáo già lọc lõi,

Không cần ta nhúng tay, bọn họ tự khắc sẽ nghi thần nghi quỷ, sinh tâm sợ hãi.

Hoè Hoa nhắc:

“Gần đây những món bọn họ đưa tới, tiểu thư đều không thể đụng vào.”

Tất nhiên.

Khi kẻ thù hoảng loạn, điều đầu tiên chúng nghĩ đến luôn là diệt trừ.

Diệt trừ trong lặng lẽ, rồi loan tin rằng trưởng nữ Thôi gia bệnh mà chết.

Nhưng tại sao ban đầu lại đón ta về?

Tại sao lại bức ta đến đường cùng?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Vì sao lại hại c.h.ế.t mẫu thân ta?

Mẫu thân năm xưa yếu đuối dịu dàng, đến phút cuối đời cũng chẳng thể đòi lại công bằng cho bản thân.

Thôi Khiêm cáo bệnh lui triều, đóng chặt cửa lớn, mưu toan đưa ta vào chỗ chết.

Chỉ tiếc rằng, đã quá muộn rồi.

--------------------

Bên cạnh ta, ngoài Hoè Hoa, còn có hai nữ thị vệ do Diêu phi phái đến.

Đều là ám vệ, giỏi nhất là lấy mạng người trong thầm lặng.

Không cần ta nhúng tay, hễ kẻ nào bén mảng đến Đình Lan Viện, tất không toàn mạng trở về.

Ngày thứ năm, mọi thứ đã sẵn sàng.

Diêu Kim An, ngự tiền thị vệ, dẫn người bao vây phủ Thị Lang.

Chiếu chỉ của Diêu phi phong tỏa toàn bộ Thôi phủ.

Thánh thượng lâm trọng bệnh, Bộ Công tấu lên: ở Kinh Hà – Hán Dương, phát hiện kẻ dùng hình nhân yểm bùa.

Tà thuật luôn là điều cấm kỵ trong cung cấm.

Nghe đồn trước đây, cái c.h.ế.t ly kỳ của Diêu Quý phi cũng liên quan đến loại tà thuật này.