Đêm thu hiu quạnh, ánh trăng mờ, đúng ngày mẫu thân mất.
Đình Lan Viện, hoa quế nở rộ, hương thơm vương đầy sân.
Một chiếc bàn nhỏ được bày nghiêm cẩn.
Trên đó đặt bài vị mẫu thân, và một thanh trường đao.
Trước bàn, chiếc ghế thái sư, ta ngồi ngửa đầu nhắm mắt, chờ đợi.
Sân viện chật kín người — bất kỳ ai trong Thôi phủ đều bị Lam Quan áp giải đến.
Kẻ quỳ, người run rẩy, không ai dám cất lời.
Trong phòng, ba dải lụa trắng sẵn sàng treo trên xà nhà,
Chờ đợi chủ nhân của chúng:
Tô thị, Dương di nương, và cả tổ mẫu — kẻ biết rõ sự thật năm xưa nhưng vẫn giả câm làm ngơ.
Không ai trong bọn họ được phép sống sót.
Ta “hiếu thuận”, sai người cõng tổ mẫu treo cổ, khỏi phải nhọc sức.
Ta không phải người tốt, nhưng công bằng và ân oán, ta phân minh rạch ròi.
Mẫu thân đã khuất, ta còn sống.
Chỉ cần bọn họ chết, Thôi Viện, Thôi Thù, ta sẽ tha.
------------------
Khi ta ép bọn họ treo cổ tự tận, viện tràn ngập tiếng khóc than.
Ta đặt lưỡi đao lên cổ Thôi Viện, giọng lạnh tanh:
“Khóc lớn thêm chút, tiễn mẫu thân ngươi một đoạn.”
Thôi Khiêm đứng một bên, mắt đỏ như máu, gào lên như dã thú:
“Đồ nghiệt nữ! Thôi gia từng bạc đãi ngươi sao, cớ gì đẩy cả nhà vào tử lộ?”
Bài vị mẫu thân ta vẫn đang đặt trước mặt kia kìa.
Ông ta còn dám hỏi ta điều đó?
Nực cười!
Nếu đã mù cả đời, thì xin mù đến tận kiếp sau.
Ta vung kiếm, c.h.é.m thẳng vào hai mắt ông ta.
Tiếng gào thét xé tim xé phổi vang vọng khắp phủ.
Thôi Cẩm Trạch đỏ ngầu con mắt, gào lên tên ta như kẻ hóa dại:
“Thôi Âm! Thôi Âm! Ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Ta bật cười, ánh mắt lạnh hơn băng tuyết:
“Ngươi? Loại súc sinh như ngươi cũng xứng sao?”
Thôi Viện, Thôi Thù gào khóc run rẩy, hồn vía lên mây.
Ta đảo mắt nhìn đám người quỳ đầy sân, chợt hỏi:
“Có ai biết hát Bái Nguyệt Đình không?”
Không ngờ, một tiểu nha hoàn rụt rè giơ tay.
Nó còn nhỏ, có lẽ chỉ chừng mười hai tuổi — bằng ta năm ấy, khi tận mắt chứng kiến mẫu thân treo cổ.
Trong phòng, có người buộc dây lên xà.
Ngoài sân, tiếng gào khóc, mắng chửi, hòa vào giọng hát non nớt ấy, vang vọng một khúc Bái Nguyệt Đình.
Trăng vằng vặc soi rọi, ta ngẩng đầu nhìn trời, lệ tràn nơi khóe mắt.
Mẫu thân ơi… Người thấy chăng?
Hôm nay, nữ nhi chính là công lý của người.
------------------
Ta tiến cung diện kiến Diêu Cảnh Niên.
Mới thoáng hai năm, mà nàng đã thay đổi đến độ ta suýt không nhận ra.
Ánh mắt phượng khẽ nheo, trong sâu thẳm ánh lên một tia sắc bén khiến người không dám nhìn thẳng. Dung nhan ấy vẫn diễm lệ như xưa, nhưng nay lại mang theo vẻ uy nghi khiến lòng người e dè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiên hạ đều biết, đương kim Thánh thượng từng độc sủng Diêu Quý Phi. Sau khi Quý Phi băng hà, nhị tiểu thư của Diêu gia được tuyển nhập cung, từ đó Thánh thượng lại chỉ sủng ái một mình nàng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Hai năm trước, Hoàng hậu bị phế truất, mọi việc trong hậu cung đều giao cho Diêu Phi xử lý. Về sau, long thể Hoàng thượng bất an, đến cả chính sự triều đình đôi khi cũng phải để nàng tạm quyền phê chuẩn.
Nàng ngồi ở thượng vị, uy nghi tự nhiên, không giận mà vẫn khiến người run sợ. Đôi mắt phượng khẽ híp, vẫn là dáng vẻ ung dung cao quý ấy.
Vừa thấy ta, nàng khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Tiểu nha đầu vô lương tâm, đến kinh thành đã hai tháng, giờ mới nhớ tới ta sao?”
“Thỉnh Diêu Phi nương nương thứ tội.”
Ta hành lễ, không quá khiêm cung cũng chẳng tỏ vẻ cao ngạo. Nàng bật cười, tiếng cười rực rỡ như ánh dương:
“Thôi đi, ta nào có trách ngươi đâu.”
Nàng kéo tay ta, cùng ta ngồi xuống mép giường. Ánh mắt nàng lướt qua ta, soi xét từng chút một, cuối cùng gật đầu cười nhẹ:
“Tiểu Bạch, ngươi chẳng khác gì mấy năm trước.”
“Là nhờ phúc của Diêu Phi nương nương.”
“Ngươi cố ý chọc giận ta có phải không? Gọi gì mà Diêu Phi nương nương! Ta là tỷ tỷ của ngươi kia mà.”
“Tỷ tỷ đổi thay nhiều quá, Tiểu Bạch nào dám nhận bừa.”
“Nói ngốc gì vậy? Ngươi và ta đã kết nghĩa kim lan, dù thế nào ta cũng mãi là tỷ tỷ của ngươi.”
Diêu Cảnh Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ôn chuyện cũ năm xưa. Nhắc tới Thôi gia, sắc mặt nàng thoáng trầm xuống:
“Phụ thân ngươi quả thực hồ đồ. Phụ thân ta là Thượng thư đứng đầu Lục bộ, còn ông ta chỉ là một tiểu Thị lang nho nhỏ, vậy mà còn dám lưỡng lự, ngầm đi theo phe Ngũ Hoàng tử, vọng tưởng thăng quan tiến chức. Nực cười thay! Lần này ta chính là muốn g.i.ế.c gà dọa khỉ. Ngụy gia thì đã sao? Nay Thái hậu đã già, Diêu gia ta đâu phải dễ bị uy hiếp.”
Thôi gia đã bị niêm phong.
Đêm đó, Lam Quan dẫn người bao vây phủ Thị lang, đào được hình nhân chú trong sân.
Chỉ sau một đêm, Thôi gia sụp đổ. Kẻ còn sống đều bị giam vào đại lao.
Diêu Cảnh Niên diệt Thôi gia, một phần vì ta, phần khác cũng vì chính nàng.
Giống như năm xưa ở Ung Châu, khi ta lật đổ toàn bộ Lê gia, nàng cũng có toan tính riêng.
Bởi lẽ, đương kim Thánh thượng vốn không phải con ruột của Thái hậu. Người đăng cơ khi mới mười ba, cả đời bị người khác chế ngự.
Thái hậu họ Ngụy, xuất thân từ Ngụy gia – một trong Tứ đại thế gia của Nam triều.
Nhiều năm qua, bà ta nắm giữ triều chính, che trời bằng tay, thậm chí ngay cả Hoàng hậu cũng là nữ nhi của Ngụy gia.
Hoàng thượng nay đã ngoài bốn mươi, nhưng tâm nguyện cả đời vẫn là phá bỏ xiềng xích từ Ngụy gia, khao khát có được thế lực để đối kháng cùng họ.
Năm ấy, Diêu Quý Phi – người từng tâm đầu ý hợp với Hoàng thượng, sinh hạ Thập Tam hoàng tử. Chỉ tiếc, Thánh thượng mãi không chịu lập Ngũ hoàng tử – con của Ngụy Hoàng hậu – làm Thái tử, khiến Ngụy gia bất mãn.
Về sau, khi có ý phế hậu, Ngụy Thái hậu lập tức ra tay, ngấm ngầm hạ sát Diêu Quý Phi.
Diêu Cảnh Niên dung mạo như tỷ tỷ mình, ngày nhập cung cũng khiến Hoàng thượng sững sờ. Khi ấy, long thể đã suy nhược, mà trong lòng lại ngập tràn thù hận đối với Ngụy gia. Sau cái c.h.ế.t của Diêu Quý Phi, người cuối cùng cũng dám phế bỏ Hoàng hậu.
Nay trong triều, ai cũng biết Hoàng thượng có ý lập Thập Tam hoàng tử làm Thái tử. Nhưng người không dám manh động, cũng chẳng thể lập Diêu Cảnh Niên làm Hoàng hậu, bởi e sợ Ngụy gia sẽ xuống tay với mẫu tử họ.
Nhưng ta biết rõ, Diêu Cảnh Niên chưa bao giờ là kẻ chịu ngồi yên chờ chết.
Nàng dần nắm bắt thế cuộc, bảo vệ được Thập Tam hoàng tử, thậm chí còn từng bước can dự vào chính sự. Phụ thân nàng là người đứng đầu Lục bộ, còn Tạ Tuyên – công tử phủ Bình Viễn tướng quân – là thanh mai trúc mã với nàng.
Vì nàng, Tạ công tử vẫn chưa thành thân, trấn giữ Tái Bắc, âm thầm chiêu binh mãi mã, không ngừng mở rộng binh lực.
Mà quân nhu nuôi quân kia, đều do ta âm thầm tiếp tế.
Tới giây phút này, ta mới nhận ra — ta không nên dây vào Ngụy Trường Thả.
Đương kim Ngụy Thái hậu là cô mẫu ruột của hắn. Việc hắn muốn cưới Khương Tri Hàm cũng là do ý của Thái hậu sắp đặt.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, dưới sự “buông quyền hữu ý” của Thánh thượng, Diêu Cảnh Niên đã vững chân nơi hậu cung, nắm giữ thế lực có thể đối đầu cùng Ngụy gia.
Ngụy Thái hậu muốn lôi kéo Khương gia về phe mình, nên sắp đặt hôn sự giữa Khương gia và Ngụy Trường Thả.
Nhưng Diêu Cảnh Niên hôm nay đã chẳng còn là tỷ tỷ dịu dàng, yếu mềm năm xưa của ta nữa.
Ta đã sớm biết, nàng thông tuệ, có gan làm đại sự.
Như lúc này đây, nàng khẽ nhếch môi, liếc ta một cái, giọng điệu ung dung mà sắc lẻm:
“Tiểu Bạch, ngươi cũng lớn mật lắm, dám dây vào tiểu hầu gia nhà Ngụy gia cơ đấy.”
Tim ta chùng xuống. Không rõ nàng biết chuyện giữa ta và Ngụy Trường Thả bằng cách nào.
Nào ngờ nàng cười nhạt, thong thả nói:
“Sau lễ đầy tháng của đích tôn Thẩm phủ, xảy ra một chuyện thú vị. Ngụy tiểu hầu gia tiến cung gặp cô mẫu mình, đòi hủy bỏ hôn ước với Khương gia, khiến bà già kia giận đến tay run lẩy bẩy.”
“Ngươi đoán xem hắn nói gì? Hắn bảo mình đã gặp được người trong lòng, là trưởng nữ của Lễ bộ Thị lang, muốn cưới nàng làm chính thê.”
“Ha… Thật thú vị, Tiểu Bạch à.”