Nhị cô nương Diêu gia rảnh rỗi không việc gì làm, từng ghé trang viên thăm ta một lần. Hôm ấy nàng vận trường sam dệt gấm, thêu hoa rực rỡ, dẫn theo hai tỳ nữ, nhẹ nhàng yểu điệu như tiên giáng trần.
Khi ấy ta cùng Hoè Hoa đang luyện kiếm. Nàng thấy hứng thú, liền tiến lên cầm kiếm ta, múa mấy chiêu, thân pháp linh động, đẹp mắt vô ngần.
Ta thoáng ngẩn người, chẳng ngờ nàng cũng biết dùng kiếm.
Diêu Cảnh Niên liếc ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Chỉ là vài chiêu phòng thân mà thôi.”
Năm ấy nàng vừa tròn mười bảy, với thân phận thế gia tiểu thư, phần lớn đều đã có nơi có chốn. Diêu Cảnh Niên cũng không ngoại lệ, sớm muộn gì cũng phải hồi kinh.
Thế nhưng, trước khi rời đi, nàng cùng ta đã làm một chuyện chấn động trời đất.
Từ khi tiếp quản trang viên, trong tay có chút bạc nhàn rỗi, ta bắt đầu dò la tin tức về một người—Tú Thanh, tỳ nữ hồi môn của mẫu thân.
Cái c.h.ế.t của bà, đối với ta là một cú đánh trời giáng.
Suốt một thời gian dài, ta không sao chợp mắt. Trong phòng không thắp đèn, ta tóc tai rối bù, ngồi ngẩn người bên mép giường, cứ nhìn trân trối vào cây xà ngang trên mái. Nhìn mãi, nhìn mãi… đến khi trời sáng.
Mẫu thân ta, dẫu có trăm điều không tốt, yếu đuối đến đáng giận, nhưng trong lòng bà, lúc nào cũng nghĩ đến ta. Bà là người dịu dàng biết bao, lời nói luôn nhỏ nhẹ, ánh mắt luôn ôn nhu.
Khi ta còn nhỏ, mỗi lần ta phát sốt, bà đều thức trắng đêm canh chừng. Bà áp trán vào trán ta, từng giọt lệ rơi vì xót con.
Những buổi trưa rảnh rỗi, bà hay bế ta ra sân phơi nắng, vừa phơi vừa khe khẽ hát khúc ‘Bái Nguyệt Đình’.
Khúc ‘Bái Nguyệt Đình’ ai oán của Vương Thụy Lan.
Về sau ta lớn lên, càng lúc càng không giống với dáng vẻ nhi nữ ngoan hiền trong tưởng tượng của bà. Tính khí ta cứng cỏi, ít nói, ánh mắt lạnh lùng, chẳng có lấy một phần ôn nhu. Ta biết bà thực ra có chút sợ ta.
Vì những chuyện cũ, những điều nhục nhã năm xưa, mà đại cữu mẫu thường đem ra giễu cợt ngay trước mặt ta.
Đối diện với một đứa nhi nữ mỗi ngày một trưởng thành, bà càng lúc càng chẳng thể ngẩng đầu.
Kỳ thực, ta chưa từng trách bà. Bà là mẫu thân ta, chỉ cần bà yêu ta, dù có trăm ngàn sai sót, ta cũng chẳng có tư cách trách cứ.
Ta chỉ là… không thích cái dáng vẻ nhu nhược, cúi đầu chịu nhục ấy mà thôi.
Hồi mới chuyển đến trang viên, bà hái hoa kết cỏ, từng làm một vòng hoa, cẩn thận đội lên đầu ta.
Bà nói: “A Âm, từ nay về sau, ta sẽ cùng con sống những ngày thật tốt đẹp.”
Sau đó bà vào bếp nấu cơm, còn ta thì tháo vòng hoa, tiện tay ném vào góc ruộng.
Không lâu sau, bà ra sau nhà lấy củi, bắt gặp vòng hoa bị vứt bỏ, vành mắt đỏ hoe, hai tay luống cuống nhặt lại.
Bà lau nước mắt, rồi lại quay vào sân như không có chuyện gì xảy ra.
Ta muốn giải thích, muốn nói ta chỉ không thích vòng hoa đó, chứ không phải không thích bà.
Nhưng mỗi lần bà khóc, ta lại thấy phiền. Ta nhíu mày, bỏ đi chỗ khác.
Giữa ta và bà, chung quy vẫn là một khoảng cách chẳng thể lấp đầy.
Mãi đến khi bà chết, ta mới bắt đầu nhìn lên cây xà ngang kia, ngẫm nghĩ không biết khoảnh khắc bà buộc dây, tâm trạng sẽ ra sao.
Hẳn là đã khóc. Run rẩy trong tuyệt vọng, sau đó mới đưa cổ vào thòng lọng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Trước kia mỗi lần bà khóc thật là phiền phức biết bao. Đôi mắt đỏ như mắt thỏ con, ngập ngừng gọi: “A Âm… A Âm…”
Bà rốt cuộc muốn nói gì?
A, bà muốn nói: “Ta sai rồi.”
Ngày bà chết, trên bàn bà đạp lên treo cổ, bà dùng m.á.u viết ba chữ ấy—Ta sai rồi.
A Âm, ta sai rồi.
A Âm, con đừng giận nữa.
Ta sai rồi, con đừng giận nữa, được không…
Đêm khuya, ta ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, trong lòng trào dâng một ý nghĩ—không biết cảm giác treo cổ là thế nào.
Vậy là ta cũng lấy một sợi dây, trèo lên bàn, nhét đầu vào vòng thừng, nghiêng người về phía trước, mặc cho đôi chân lơ lửng giữa không trung…
Ngạt thở, giãy giụa… Cuối cùng được Hoè Hoa cứu xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ sau cái c.h.ế.t của bà, ta dường như mắc bệnh.
Mỗi khi đêm xuống, ta lại nhớ đến Bái Nguyệt Đình, nhớ đến tiếng hát của bà.
Tại sao mãi đến lúc bà c.h.ế.t rồi, ta mới hiểu ý nghĩa khúc ca ấy?
Thì ra bà lại ngưỡng mộ Vương Thụy Lan đến vậy—một khuê nữ dù trải qua bao nhiêu gian truân, vẫn có thể nắm lấy vận mệnh của chính mình.
Tham một đoạn ngắn vụn vặt, cung kính hiền lương cũng quyến luyến.
Tham một đường kiếm nhẹ nhàng, cương mãnh hào sảng gặp ác duyên.
Trái lương tâm, trên đầu có trời xanh chứng giám.
------------
Năm ấy, khi trở về cố hương tại Ung Châu, hai nha hoàn hồi môn cùng nhũ mẫu từng theo hầu mẫu thân đều bị ngoại tổ phụ tức giận bán đi không thương tiếc.
Hơn mười năm trôi qua, nhũ mẫu ấy chỉ e đã khó giữ được tính mạng.
Ta lặn lội dò la khắp nơi, thậm chí còn nhờ Diêu nhị cô nương giúp sức, mãi đến hai năm sau khi mẫu thân qua đời, mới tìm được tung tích Tú Thanh.
Bà nay đã thành phụ nhân tuổi xế chiều, nghe nói bị bán sang ngoài Ung Châu, gả cho một lão góa.
Cuộc sống bấp bênh, khổ sở trăm bề.
Ta đưa bà một khoản bạc lớn, nàng lập tức quỳ sụp trước mặt ta, khóc lóc nức nở, cam nguyện kể hết mọi chuyện.
Thì ra, mẫu thân ta vốn không phải là cốt nhục Lê gia.
Ngoại tổ mẫu khi còn trẻ thể nhược nhiều bệnh, sau khi hạ sinh hai vị cữu cữu thì lại mang thai, lần ấy sinh ra một nữ hài nhưng thai đã c.h.ế.t yểu.
Ngoại tổ phụ sợ tổ mẫu thương tâm, bèn lén bế một hài nhi từ ngoài về, coi như nhi nữ ruột mà nuôi lớn.
Chuyện này xưa nay không phải bí mật, ta đã sớm nghe qua.
Dẫu mẫu thân không mang huyết mạch Lê gia, ngoại tổ mẫu vẫn yêu thương bà như con ruột, cưng chiều nuôi nấng chẳng kém ai.
Ta muốn biết, người mà bà trao tình, rốt cuộc là biểu ca từng bị đánh c.h.ế.t năm xưa, hay là vị Nhị cữu cữu của ta?
Tú Thanh nghẹn ngào nói:
“Ngô công tử năm ấy từng lưu lại phủ, có đôi phần tình ý với tiểu thư, nhưng người dây dưa không dứt lại chính là Nhị gia. Nhị gia như hóa cuồng, một mực muốn đưa tiểu thư bỏ trốn, rời khỏi Lê gia.”
“Tiểu thư kinh hãi, vội bẩm báo lão gia. Lão gia nổi giận lôi đình, đánh Nhị gia một trận thê thảm, sau đó vội vã định thân cho Nhị gia. Đợi khi Nhị gia thành thân, tiểu thư mới được gả về kinh thành.”
“Nào ngờ ba năm sau, Nhị gia lại dẫn Ngô công tử đến kinh buôn bán, còn vào ở phủ Thôi gia…”
“Về sau xảy ra chuyện gì, người hẳn cũng đã biết. Lúc ấy tiểu thư mới hạ sinh người được mấy tháng, còn ta đang canh giấc trưa, không hay biết gì. Chuyện đã rồi, tiểu thư nghĩ quẩn, định thắt cổ quyên sinh… nhưng Nhị gia đã ôm trộm người rời đi, cố chấp hồi hương về Ung Châu.”
Những điều Tú Thanh biết, chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng từng ấy… cũng đã đủ rồi.
Nhị cữu cữu của ta, Lê Bách Viễn, thành thân hơn mười năm với cữu mẫu mà chẳng có lấy một mụn con.
Chỉ một cái nghĩ thôi cũng đủ rõ ràng: hắn chưa từng yêu nàng.
Sau khi ngoại tổ phụ mất, e là hắn vẫn còn ôm ấp mộng tưởng được cùng mẫu thân bỏ trốn.
Nhưng bà không đồng ý.
Bà chọn ở lại Lê gia, ở lại để bảo vệ ta.
Cuộc đời bà đã bị hủy hoại, bà không muốn nữ nhi của mình cũng đi vào vết xe đổ ấy.
Bà là nữ nhân yếu đuối, là kiểu người dễ bị bắt nạt, dễ bị xô ngã.
Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử…
Bà còn có một đứa nhi tử—Thôi Cẩm Trạch, huynh trưởng của ta, hơn ta hai tuổi, hiện đang ở kinh thành xa xôi.
Mẫu thân ta cam chịu dưới quyền huynh đệ, cũng là vì ta mà thôi.
Nếu không có ta… có lẽ bà đã sớm không còn điều gì ràng buộc, cũng chẳng cần phải nhẫn nhịn sống tiếp làm gì.
Yếu đuối là vậy, nhưng khi làm mẫu thân, bà lại dám vì con mà hy sinh mọi thứ.