Ác Nữ Hồi Kinh

Chương 5



Năm đại hạn mất mùa, chỉ để đổi lấy vài đấu gạo, bà đành khuất thân trước một kẻ hèn hạ như Tiền Chương.

Đáng hận thay!

Nhưng mà, mẫu thân à, người không có lỗi.

Lỗi là ở thế đạo này, lỗi là ở lòng người.

Người không có lỗi.

Trời xanh soi xét.

Nếu trời xanh không còn, ta sẽ làm trời xanh.

Mười lăm tuổi, ta theo Lam Quan lên núi, tự mình tìm đến ổ thổ phỉ, bàn bạc một cuộc giao dịch.

Một tháng sau, đại cữu cữu và nhị cữu cữu đang dẫn thương đội từ kinh thành về Ung Châu thì bị cướp sạch.

Lộ trình và thời gian khởi hành—chính là do ta tiết lộ.

Không uổng công ta trở lại Lê gia, cam chịu để biểu ca nhà đại cữu mẫu buông lời bẩn thỉu, nhục mạ.

Hai vị cữu cữu đó—là do chính tay ta hạ sát.

Nhất là Lê Bách Viễn.

Ông bị bịt mắt, trói giữ trong trại thổ phỉ.

Ta đứng trước mặt ông, mặt không đổi sắc.

Khi ta tháo tấm vải che mắt, ông nhìn thấy thanh kiếm trong tay ta.

Ban đầu là kinh hãi, sau lại trấn định hỏi:

“A Âm, con không định nói cho ta biết, những năm mẫu thân con chuyển đến trang viên sống, bà ấy có từng nhắc đến ta không?”

Ta đáp:

“Ông thật sự muốn biết sao?”

“Muốn.”

“Không có. Chưa từng.”

Ta nhìn ông, ánh mắt điềm nhiên như nước lạnh:

“Mẫu thân ta, từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ có phụ thân ta mà thôi.”

Hắn ngẩn người, rồi khẽ bật cười:

“Ta cũng vậy. Trong lòng ta, từ đầu đến cuối, chỉ có muội ấy.”

“Thế à?”

Ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhạt lạnh:

“Nhưng làm sao đây, cữu cữu… mẫu thân ta ghê tởm ông đến mức không chịu nổi.”

Thanh kiếm trong tay chậm rãi nâng lên:

“Vậy dùng m.á.u ông mà rửa sạch tất cả đi.”

Con người khi đối diện với cái chết, ánh mắt luôn mở lớn vì kinh hoàng.

Ta chưa từng quên ánh nhìn cuối cùng của mẫu thân, ánh mắt mở trừng, phản chiếu bóng dáng một thiếu nữ mặt mày lãnh khốc, sát ý nồng đậm.

Giống như ánh mắt Nhị cữu cữu đang nhìn ta lúc này.

----------------

Bọn thổ phỉ g.i.ế.c người cướp của, cả đoàn thương đội của Lê gia không một ai toàn mạng.

Phủ nha phụng chỉ, lập tức suất binh truy sát, thẳng tiến sào huyệt, huyết tẩy sơn trại.

Việc này năm ấy đã chấn động toàn Ung Châu.

Bởi người hạ lệnh cho Lý tri phủ diệt phỉ, không ai khác, chính là muội muội ruột thịt của Diêu quý phi đương triều.

Ta vẫn nhớ rõ ngày ấy, quân binh theo dấu ký hiệu ta để lại mà tiến vào núi, nội ứng ngoại hợp, một trận m.á.u chảy thành sông.

Cũng chính trong ngày hôm ấy, ta lần đầu nhận ra: Lam Quan – kẻ hay nũng nịu gọi ta là "Âm Âm" – hóa ra lại tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

Hắn hạ sát cả đoàn thương đội Lê gia, ra tay dứt khoát chẳng khác gì g.i.ế.c chó làm thịt.

Đôi mắt hắn nhuộm máu, hàng mi dày rậm, vậy mà vẫn mang một vẻ trong trẻo lạ thường.

Năm đại hạn đó, hắn đã sống trong sơn trại, sớm quen với mùi m.á.u tanh và xác chết.

Thậm chí về sau, khi ta phát bệnh cuồng loạn, hắn còn kéo nông phu trong trang viên tới, đẩy vào tay ta, để ta hạ sát giải tỏa.

May mà Hoè Hoa còn giữ chút lý trí, kịp thời ngăn hắn lại.

Sau khi Lê gia sụp đổ, ta ngã bệnh.

Ngoài hai vị cữu cữu, thì đại cữu mẫu, nhị cữu mẫu và vị biểu ca hơn ta vài tuổi cũng đều c.h.ế.t cả.

Không còn cách nào khác – nếu muốn chiếm trọn sinh ý và sản nghiệp Lê gia, thì bọn họ nhất định phải chết.

Người ra tay vẫn là Lam Quan.

Hắn trói cả nhà họ lên một con thuyền, rồi châm lửa thiêu sạch.

Bên ngoài chỉ biết rằng bọn thổ phỉ quay lại báo thù, đốt sạch Lê gia.

Diêu nhị cô nương thậm chí còn lên tiếng chất vấn Lý tri phủ, vì sao diệt phỉ chưa triệt để.

Lý tri phủ mồ hôi túa ra như tắm.

Năm ấy, tin Diêu quý phi qua đời từ kinh thành truyền đến.

Diêu nhị cô nương khi đó đang ở vùng xa xôi như Ung Châu, lập tức được chỉ định nhập cung, thay thế tỷ tỷ hầu hạ Hoàng đế – cũng chính là tỷ phu của nàng.

Diêu Cảnh Niên biết rõ toàn bộ chuyện ta làm.

Nàng chứng kiến ta diệt khẩu Lê gia, thâu tóm sinh ý, chỉ hỏi một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Tiểu Bạch, ngươi từng nói muốn noi theo Phùng Huyên phụng sự Mạnh Thường Quân, tích lương trữ thảo phòng khi đói kém, để tiểu thư này an nhàn vô lo cả đời. Lời ấy, còn tính không?”

“Đương nhiên là còn.”

“Tốt. Từ hôm nay, ta và ngươi kết nghĩa kim lan, ngươi là nghĩa muội của Diêu Cảnh Niên ta.”

Tin Diêu quý phi qua đời vừa đến, ánh mắt Diêu Cảnh Niên lập tức thay đổi.

Đôi mắt phượng vốn hay nheo lại tràn nét giảo hoạt, giờ lại u trầm như nước sâu không đáy.

Nàng nói:

“Tỷ tỷ ta c.h.ế.t rất kỳ lạ.”

Năm đó ở trang viên, ta và nàng ngồi bên bờ ruộng, mỗi người đều ôm một nỗi riêng chẳng thể giãi bày.

Nàng hỏi:

“Tiểu Bạch, ngươi biết mấy chiêu kiếm thuật phòng thân của ta là ai dạy không?”

“Ai?”

“Tạ Tuyên, phủ Bình Viễn tướng quân. Nhớ lấy tên hắn – bởi ta vốn nên gả cho hắn.”

“Chỉ thiếu một bước nữa thôi. Ta và hắn là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên bên nhau. Kế hoạch hồi kinh ban đầu vốn là để bàn việc hôn sự.”

“Ngươi nói xem, tại sao tỷ tỷ ta lại c.h.ế.t đột ngột? Tại sao bọn họ nhất định bắt ta nhập cung?”

“Ta không muốn vào cung. Người ta muốn lấy là Tạ Tuyên. Chúng ta đã hứa hẹn, hắn cưới ta xong sẽ đưa ta tới Tái Bắc, ngắm khói lửa nơi đại mạc, mặt trời lặn trên sông dài, cả đời này chỉ có một mình ta.”

“Nhưng phụ thân ta lại nói: Thập Tam hoàng tử mới bảy tuổi, là cháu ngoại của ta. Nếu ta không vào cung nuôi nấng, nó khó mà trưởng thành nổi.”

“Tiểu Bạch, ngươi có biết không? Hoàng thượng hơn ta hơn hai mươi tuổi, gần như bằng tuổi phụ thân ta.”

“Diêu gia, trong mắt người ngoài là hiển quý, kỳ thực lại không vinh hiển như ngươi tưởng.”

Ánh mắt nàng nhìn về xa xăm, khoé môi nhếch lên cười nhẹ:

“Cũng bởi thế ta sẵn lòng giúp ngươi. Nếu ta gả cho Tạ Tuyên, tự nhiên được an nhàn vô lo. Nhưng nếu vào cung rồi, thì chỉ có thể từng bước tính toán.”

“Diêu gia quyền thế ngút trời, nhưng sản nghiệp chẳng đáng là bao. Phụ thân ta là Thượng thư đứng đầu lục bộ, thường nói: cây cao đón gió.”

“Nhưng ngươi xem, gió muốn đến, ai cản nổi?”

“Vậy nên, từ bây giờ, Tiểu Bạch, hãy vì ta mà tích trữ lương thảo ở Ung Châu. Nếu một ngày nào đó ta thực sự bước lên ngôi vị kia, ngươi… sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của ta.”

---------------

Khắp Ung Châu đều biết, Lê Bạch chính là nghĩa muội của Diêu phi mới nhập cung.

Mỗi lần Lý tri phủ gặp ta, đều cúi đầu cung kính, không dám thất lễ nửa phần.

Toàn bộ sản nghiệp Lê gia đều nằm trong tay ta.

Chỉ trong vòng hai năm, ta đã thâu tóm toàn bộ nghề dệt vải, gốm sứ và buôn trà của Ung Châu.

Ngay cả việc buôn muối, buôn lương, ta cũng chen chân vào không ít.

Dự Châu, Yển Châu đều có cửa hàng mang tên ta.

Ta chưa từng nhàn rỗi, cũng không dám nhàn rỗi.

Bởi chỉ cần nhàn rỗi một khắc, đầu óc sẽ lạc vào u mê, suy nghĩ miên man.

Mà một khi suy nghĩ miên man, bệnh cuồng loạn trong ta lại dấy lên, thôi thúc ta muốn sát sinh.

Ngày Diêu Cảnh Niên rời Ung Châu, ta đã để nàng đưa Lam Quan cùng về kinh.

Bởi hắn tàn nhẫn hơn ta, g.i.ế.c người chẳng cần nhát d.a.o thứ hai, dẫu là lương nhân hay tội nhân.

Trong lòng hắn không hề có giới tuyến, càng không thèm để tâm quy tắc thế gian.

Chỉ có Diêu Cảnh Niên mới có thể khống chế hắn.

Còn ta, tự lo cho bản thân còn chật vật lắm rồi.

Hai năm trở lại đây, bệnh của ta dường như ngày một trầm trọng.

Hoè Hoa không dám rời ta nửa bước.

Nàng đã nhiều lần bế ta xuống khỏi dây treo cổ.

Ta thường căn dặn nàng:

“Sản nghiệp của Lê gia, ngân phiếu trong trang viên, hết thảy đều là để lại cho Diêu Cảnh Niên.

Sau khi ta chết, ngươi sống cho tốt, giữ gìn cho nàng ấy.”

“Tiểu thư! Người đừng lúc nào cũng nói chuyện sống c.h.ế.t như vậy! Có ta ở đây, người đừng hòng chết!”

Hoè Hoa vẫn luôn nói vậy.

Ta chỉ khẽ lắc đầu.

Nàng không hiểu, một Thôi Âm mười bảy tuổi, trên thế gian này đã chẳng còn điều gì để lưu luyến nữa.

Ta sợ một ngày nào đó, lúc phát bệnh, sẽ lạm sát kẻ vô tội.

Ta thật sự rất muốn chết.

Nhớ mẫu thân lắm rồi.

Muốn được gặp lại người, được người ôm vào lòng, dịu dàng vuốt tóc mà nói rằng: “Âm nhi, đừng sợ nữa.”

Mẫu thân ơi, xin hãy chờ A Âm một chút nữa thôi.

A Âm vẫn chưa kịp nói lời xin lỗi với người.

Không phải người sai, là ta sai...

Lúc người Thôi gia từ kinh thành tới đón ta nhập kinh, đầu ta một lần nữa treo trên dây thừng.

Hoè Hoa ôm chặt lấy chân ta, gào khóc mà kéo xuống—

“Tiểu thư! Tiểu thư đừng c.h.ế.t nữa! Người Thôi gia tới rồi, chúng ta vào kinh tìm niềm vui thôi!”