Nhờ sự đối lập với ta – một đích nữ phóng đãng, vị tỷ tỷ thứ xuất hơn ta nửa tuổi kia lại trở thành đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi.
Ngay cả mẫu phi của Tam điện hạ, người vốn đã cùng phụ thân định sẵn hôn ước cho ta và hắn, cũng đưa ra chủ ý, bảo phụ thân tuyên bố với bên ngoài rằng năm đó nhận nhầm thân phận hai chúng ta.
Bà ta muốn mở đường cho nữ nhi thứ xuất kia, để một người đức hạnh vẹn toàn thuận lợi tiến cung.
Nhưng bà ta lại không hề hay biết rằng, chính nhi tử mà bà luôn tâm niệm ấy, giờ phút này lại đang quỳ trước giường ta, từng tấc một hôn lên mu bàn chân ta.
Phụ thân ta là Phụ quốc Đại tướng quân, năm xưa chinh chiến nơi sa trường, tình cờ gặp tiểu công chúa của thảo nguyên – chính là mẫu thân ta. Mẫu thân thật lòng yêu phụ thân, vì người mà nguyện trèo đèo lội suối, rời bỏ cố hương, đến chốn tha hương này.
Nhưng đến rồi mới hay, phụ thân còn có mấy thị thiếp, trong đó có một người đã hoài thai. Tính theo tháng ngày, hẳn là đêm trước khi phụ thân xuất chinh lưu lại mầm mống.
Khi ấy, phụ thân cũng thật lòng yêu mẫu thân ta, dứt khoát muốn ép thị thiếp kia uống dược phá thai, sau đó đuổi đi. Nhưng quản sự cùng thị thiếp nọ đã bàn mưu tính kế, quyết định đặt cược một phen, bất chấp nguy hiểm, âm thầm đưa nàng ta trốn đi, che giấu tung tích.
Quản sự quả thực có con mắt tinh tường. Khi thị thiếp kia lần nữa xuất hiện, bà ta đã biết mình thắng cược.