Ác Quỷ Tìm Lại Ánh Sáng

Chương 1: 1



Đến khi c,h,ế,t rồi ta mới biết, đầu thai cũng phải xếp hàng.

Phán quan đưa cho ta một tờ đăng ký vãng sinh. Ta không biết chữ, hắn có lòng tốt điền giúp ta.

"Nguyên nhân tử vong?"

"Bị c,h,ô,n sống, kết âm hôn."

Phán quan ngẩng đầu nhìn ta một cái, hỏi ta kết âm hôn với ai.

Ta nghĩ một lát: "Con trai út của Hà viên ngoại ở huyện Liễu Khê, Hà Kính Hữu."

Phán quan dừng bút, lật xem Sổ Sinh Tử một hồi lâu, sau đó nói: "Người này chưa chết."

"Nhưng hắn sắp c.h.ế.t rồi."

1

Khi vừa mới đến địa phủ, cái gì cũng không hiểu. Theo đám quỷ một đường bay đến dưới chân núi La Phong. Nơi này âm u tịch mịch, bậc thềm đá trước núi vươn vào mây, ba chữ "Điện Diêm La" trong sương mù lóe lên ánh sáng đỏ.

Vô số quỷ xếp thành hàng dài, nhìn không thấy điểm cuối. Ta xếp cuối cùng, trong đó thỉnh thoảng có quỷ hồn toàn thân ánh lên kim quang chen ngang lên phía trước. Quỷ tiền bối nói với ta, những kim quang kia chính là công đức, họ sẽ được đầu thai vào cuộc đời tốt ở kiếp sau. Lúc này ta mới biết, người tốt gặp điều lành chính là báo đáp ở kiếp sau.

Ba mươi năm sau, cuối cùng ta cũng vào được Điện Diêm La. Phán quan đưa cho ta một tờ đăng ký vãng sinh, nói phải điền xong tờ khai này mới có thể đi đến lục đạo luân hồi để đầu thai.

Ta nói với hắn ta không biết chữ, hắn tốt bụng điền giúp ta.

"Tên húy?"

"Trình Thất, Trình Nguyên Thanh, ta tên là Trình Nguyên Thanh!" Ta trịnh trọng nói.

"Tuổi tác?"

"Mười lăm tuổi."

"Nguyên nhân tử vong?"

"Bị c,h,ô,n sống, kết âm hôn."

Phán quan ngẩng đầu nhìn ta một cái, hỏi ta kết âm hôn với ai.

Ta nghĩ một lát rồi đáp: "Con trai út của Hà viên ngoại ở huyện Liễu Khê, tên là Hà Kính Hữu."

Phán quan dừng bút, lật xem Sổ Sinh Tử một hồi lâu rồi nói: 

"Người này chưa c,h,ế,t."

Ta sốt ruột nói: "Hắn sắp c,h,ế,t rồi."

Vừa dứt lời, năm sinh năm mất của Hà Kính Hữu lập tức hiện rõ ràng trên Sổ Sinh Tử.

Phán quan giận dữ nhìn ta chằm chằm: “Làm sao ngươi biết thọ mệnh người này khi nào sẽ tận?"

"Là Tề Chiêu nói cho ta biết." Ta nói nhỏ.

"Tề Chiêu?" Phán quan bấm đốt ngón tay tính toán, chốc lát sau lạnh giọng quát: "Ác quỷ to gan, lại dây dưa không rõ cùng người sống ở dương gian, còn không mau thật thà khai báo?"

Phán quan nổi giận, sợ tới mức gan quỷ của ta cũng run lên. Chút kim quang còn sót lại trên người cũng theo đó lóe lên một cách yếu ớt.

2

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hơn một tháng trước, huyện Liễu Khê mưa to liên tiếp ba ngày, cuốn trôi phần mộ của ta. Bùn cát lẫn với thi cốt của ta phủ lên trên mộ phần của người khác.

Sau cơn mưa là Tết Trung Nguyên. Không ngờ vì vậy mà có người cúng bái sai người, cắm hương trên thi cốt của ta. Thế là ta nhận được nén hương đầu tiên sau khi c,h,ế,t. Ta hiện thân, muốn cảm tạ người này. Không ngờ người này sợ hãi liên tục lùi lại, lấy ra quan ấn chắn trước người.

"Ác quỷ lui, lui ra, ta là Tề Chiêu, Huyện lệnh mới nhậm chức ở huyện Liễu Khê, có triều đình che chở, không, không sợ ngươi."

Ta nghiêng đầu chỉ vào dưới chân hắn: "Nhưng ngươi giẫm nát xương ngón tay của ta, chúng ta có nhân quả rồi."

Tề Chiêu run rẩy, quan ấn gần như chống trước trán ta, tựa hồ không hiểu ta đang nói gì.

Ta gạt tay hắn đang cầm quan ấn, kiên nhẫn giải thích: "Yên tâm, tuy ta là ác quỷ nhưng từ trước đến nay không làm hại người. Nhưng ngươi giẫm nát xương ngón tay của ta, phải hoàn thành một tâm nguyện của ta mới có thể xóa bỏ nhân quả."

Tề Chiêu hơi đứng thẳng người, run giọng hỏi: "Ngươi có tâm nguyện gì?"

Ta ở địa phủ xếp hàng ba mươi năm chờ đầu thai, hiện giờ còn chưa đến lượt ta.

"Ta muốn vào vòng luân hồi, sống cuộc đời mới."

Nói xong, ta đánh một đạo ánh sáng trắng vào n.g.ự.c Tề Chiêu, hắn ôm tim đau đến cong lưng. Ước nguyện của ác quỷ, duy chỉ có đền đáp mới có thể tiêu tan.

"Chỉ cần ngươi không nghe lời ta, n.g.ự.c sẽ luôn nhói đau." Ta vung tay, xoa dịu cơn đau nơi lồng n.g.ự.c hắn.

Trên mặt Tề Chiêu lấm tấm mồ hôi, dường như đã cam tâm chịu đựng.

"Muốn ta làm gì?"

Ta nhớ lại lời quỷ tiền bối đã nói, kẻ c,h,ế,t oan mang theo chấp niệm là ác quỷ. Mà chấp niệm của ta chính là cái c,h,ế,t của chính mình.

"Ngươi là Huyện lệnh, vậy hãy điều tra rõ chân tướng giúp ta, để ta c,h,ế,t được minh bạch."

"Chẳng lẽ ngươi bị người ta hại c,h,ế,t?"

Ta nhấc vạt váy, xoay một vòng trước mặt Tề Chiêu, thản nhiên nói: "Không nhìn ra là bị ép kết âm hôn sao? Ta bị c,h,ô,n sống."

Lúc này Tề Chiêu mới chú ý đến bộ giá y trên người ta, quan sát từ đầu đến chân một lượt, vẻ mặt xúc động.

Ta nhìn chằm chằm vào đồ vật trong giỏ của hắn, cầm lấy cây hương hắn còn chưa đốt, cười nói: "Đốt thêm một cây đi, ta thích mùi này."

Tề Chiêu nghe lời, đốt cây hương ấy lên, cắm bên cạnh đoạn xương ngón tay bị gãy của ta. Ta cảm nhận được trong cơ thể xẹt qua một luồng khí tức vô cùng thoải mái, nhất thời thần thanh khí sảng, chứng đau đầu đã hành hạ ta nhiều năm cũng đỡ hơn đôi chút.

"Cảm ơn ngươi." Ta là một ác quỷ rất hiểu lễ phép.

Tề Chiêu nhìn ta với vẻ mặt quái dị, hỏi: "Khu này chôn toàn người nhà họ Hà, ngươi tên là gì?"

Hà viên ngoại là người tốt nổi tiếng trong huyện, sao có thể dùng người sống để kết âm hôn?

"Ta là Trình Thất Nương."

"Trình Thất Nương nào?"

"Ở trong hẻm Tình Ngọ phía Tây thành, con gái của Trình thợ mộc, Trình Thất Nương."

"Chờ một chút, hôm qua Trình Thất Nương còn đến nha môn vì chuyện con trai bỏ vợ..." Tề Chiêu càng nghĩ càng hoảng loạn, kinh hãi lùi lại phía sau.

"Ngươi nói hẳn là tỷ tỷ của ta —— Trình Lục Nương."

Ta còn chưa dứt lời, không biết dưới chân Tề Chiêu giẫm phải thứ gì, roẹt một tiếng trượt ngã, đầu đập vào thân cây hôn mê  bất tỉnh.

Ài, ta thở dài một tiếng, đáng tiếc cho đoạn xương cổ tay của ta.

Cũng vỡ nát rồi.