3
Phán quan: "Sau khi người phàm c.h.ế.t đi, hồn phách tiến vào địa phủ, thi cốt mục nát ở trần thế, hắn giẫm nát xương ngón tay của ngươi thì có liên quan gì đến nhân quả? Ngươi lại còn bịa chuyện để lừa gạt dụ dỗ người phàm."
Ta vội vàng cầu xin:
"Phán quan đại nhân bớt giận, hắn dùng một cây hương kéo ta ra khỏi hàng ở dưới La Phong Sơn, khiến ta uổng công xếp hàng ba mươi năm. Ta thề, ta chỉ muốn hắn giúp ta làm rõ chân tướng năm xưa, tuyệt đối không làm hại hắn."
...
Ta dùng cành cây chọc chọc vào mặt Tề Chiêu. Hắn không bị ta dọa c.h.ế.t rồi đấy chứ. Ta đã nhận hương khói của hắn, đáng lẽ phải cứu hắn một mạng. Ta tự nhủ như vậy, cúi người xuống định truyền âm khí cho hắn.
Ác quỷ không có gì khác, âm khí thì nhiều vô số, lạnh cũng có thể làm hắn tỉnh lại.
Ta vừa cúi đầu, một đôi mắt đong đầy nước đột nhiên mở ra, Tề Chiêu thất thần trong chốc lát, sau đó ánh mắt rơi vào môi ta, đột nhiên đẩy ta ra, luống cuống đứng dậy.
"Ngươi nói ngươi là Trình Thất Nương, có chứng cứ gì không?"
Tề Chiêu giống như một quan viên lại bắt đầu thẩm vấn ta. Không đúng, hắn vốn là một vị quan huyện.
Ta khó hiểu nói: "Trình Thất Nương chính là Trình Thất Nương, vì sao phải chứng minh ta là ta?"
Tề Chiêu nghẹn họng, dường như thấy ta nói có lý, trong lòng suy nghĩ một chút rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Ta nhập vào ngọc bội bên hông hắn, theo hắn về thành. Hắn đi thẳng đến hẻm Tình Ngọ, tìm đến Trình phủ. Oa, tường trắng ngói đen, so với ba mươi năm trước thì khí phách hơn nhiều.
Hắn gõ cửa ba tiếng, một phụ nhân trẻ tuổi mở cửa, trên tay thoang thoảng mùi thuốc.
Tề Chiêu: "Từ Tiểu Liên, mẹ chồng của cô có ở nhà không?"
Từ Tiểu Liên vội lùi lại, mời hắn vào cửa.
"Ở trong nhà, ở trong nhà."
Theo sau Tề Chiêu, ta thấy tỷ tỷ Trình Lục Nương trong một đống vụn gỗ.
Nàng già đi nhiều, mái tóc đen nhánh điểm vài sợi bạc, nhưng vẫn cài trâm gỗ hình hoa hải đường giống như ba mươi năm trước.
"Huyện lệnh đại nhân ngày nghỉ còn đến tìm ta, chẳng lẽ đã tra ra kẻ hủy hoại bức bình phong hoạ tiết sơn thuỷ?" Nàng chỉ Từ Tiểu Liên, giọng điệu không tốt, "Ngày đó chỉ có con dâu ta ở nhà, nhất định là nàng ta."
Tề Chiêu ra hiệu Từ Tiểu Liên lui xuống, nói thẳng với Trình Lục Nương: "Rốt cuộc phu nhân là Trình Thất Nương hay Trình Lục Nương?"
Trình Lục Nương sững sờ một lúc, tay trái vô thức nắm chặt góc bàn, nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: "Đại nhân nói gì vậy? Toàn bộ huyện Liễu Khê này, ai mà không biết ta là Trình Thất Nương?
"Trong huyện có bao nhiêu cô nương xuất giá, đều phải mua một giá bình phong từ chỗ ta, mới thể hiện được không tầm thường của nhà mẹ đẻ."
Tề Chiêu: "Vậy Trình Lục Nương là ai?"
Trình Lục Nương dịu giọng: "Nàng là tỷ tỷ của ta, ba mươi năm trước đã qua đời, đại nhân hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi cứ nói cho ta biết lý do vì sao nàng qua đời, hiện giờ chôn ở nơi nào."
"Tỷ tỷ là do nhảy sông tự vẫn, khi đó cha thương tiếc nàng tuổi trẻ đã c.h.ế.t yểu, liền kết âm hôn với con trai út c.h.ế.t đuối ngoài ý muốn của Hà viên ngoại, hiện giờ chôn ở trong phần mộ tổ tiên của nhà Hà viên ngoại ở ngoài thành."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
4
Tề Chiêu về huyện nha, tra cứu hộ tịch.
Đèn đuốc vừa sáng lên, ta từ trong ngọc bội hiện thân, ghé người trên án thư hỏi hắn: "Tề đại nhân, ngươi đang xem cái gì vậy?"
Tề Chiêu giật mình, ngửa ra sau, sách vở trượt xuống.
"Ngươi, ngươi từ đâu chui ra thế?"
Ta chỉ ngọc bội bên hông hắn, vẻ mặt giảo hoạt: "Trước khi ngươi tra rõ chân tướng, ta sẽ luôn đi theo ngươi."
Tề Chiêu vẫn còn sợ hãi, xoa xoa thái dương, chậm rãi hỏi: "Ngươi còn nhớ ba mươi năm trước đã xảy ra chuyện gì không?"
Ta chống cằm, chậm rãi nói với hắn: "Con trai út của Hà viên ngoại c.h.ế.t đuối, hắn ra giá năm mươi lượng bạc tìm tân nương tử kết âm hôn, cha ta tham tiền, đánh ta ngất xỉu, đưa lên kiệu hoa."
"Nhưng tỷ tỷ của ngươi nói là ngươi nhảy sông tự vẫn."
"Không phải nhảy sông, ta nhớ rất rõ ràng, là cha ta đánh ta ngất xỉu, đến khi ta tỉnh lại thì đã bị nhốt trong quan tài rồi."
Ta nhíu mày bắt đầu hồi tưởng lại cảnh bị nhốt trong quan tài ngày ấy, trong đầu đột nhiên truyền đến một trận đau nhức như đao cắt búa đục.
"Tề đại nhân, ta đau đầu, châm hương, mau châm hương."
Tề Chiêu thấy ta đau khổ không chịu nổi, lập tức tìm một cây hương châm lên. Ta đến trước án hương, hồi lâu sau mới hoàn hồn. Vì sao càng ngày lại càng đau đầu dữ dội thế này?
"Chẳng lẽ là do mũ đội đầu quá nặng khiến ngươi đau đầu?" Tề Chiêu hỏi, "Có thể tháo xuống không?"
Ta đưa tay sờ lên chiếc mũ, sau đó lắc lắc, trên đầu phát ra tiếng vang nhỏ vụn nhưng lại rất êm tai.
"Cái mũ này có đẹp không?"
Ta c.h.ế.t rồi liền theo đám quỷ đi xếp hàng dưới La Phong Sơn, ba mươi năm nay còn chưa soi gương, ta còn không biết mình bây giờ trông ra sao.
Tề Chiêu hơi sững sờ, đánh giá một hồi, nghiêm túc nói với ta: "Có kim phượng và trân châu, tinh xảo hoa lệ."
"Vậy thì rất xinh đẹp rồi." Ta vui vẻ mà sờ sờ chiếc mũ trên đầu, "Đầu có đau nữa ta cũng không tháo nó xuống."
"Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết vừa rồi ngươi đang xem gì."
Tề Chiêu nhặt sổ hộ tịch dưới đất lên: "Đang tra hộ tịch của nhà họ Trình."
"Để ta nói cho ngươi nghe." Ta đè tay hắn đang lật sách lại, "Cha ta tên là Trình Hồi, đại ca tên là Trình Lợi, tỷ tỷ trong tộc xếp thứ sáu, mọi người gọi là Lục Nương, ta xếp thứ bảy, gọi là Thất Nương.”
"Mẹ ta mất sớm, là cha ta làm thợ mộc một tay nuôi ba người chúng ta khôn lớn, đáng tiếc tay nghề của ông bình thường, trong thành không có nhiều người tìm ông làm thợ mộc."
"Cho nên cha ngươi vì năm mươi lượng bạc mà bán ngươi... Thật quá đáng!" Tề Chiêu phẫn nộ.
"Hôm nay ở Trình phủ ta chỉ gặp được tỷ tỷ, không gặp được cha và đại ca, tính toán thời gian, cha ta cũng đã bảy mươi mấy tuổi rồi..."
Ta tự nói, lại thấy Tề Chiêu chăm chú nhìn vào sổ sách, sắc mặt ngưng trọng.
Ta tiến lại gần: "Chẳng lẽ phát hiện ra điều gì sao?"
"Trình Hồi và Trình Lợi, đã bị xóa tên."