GIỚI THIỆU:
Sau khi phụ mẫu qua đời, ta lên kinh nương nhờ di mẫu. Nửa năm chung sống, vị biểu ca đã có hôn ước với ta vẫn chẳng mấy ưa thích ta.
Hắn bực bội nói với bằng hữu:
“Loại nữ t.ử chốn nghèo hèn đúng là không có kiến thức. Ngày ngày chăm con ngựa rách nát của nàng ta, người không biết còn tưởng vị hôn phu của nàng ta là con ngựa kia. Ta làm sao cưới nổi hạng người ấy?”
Bằng hữu trêu chọc:
“Lời này nghe chẳng phải đang ghen với ngựa sao?”
Biểu ca lập tức nóng nảy:
“Nói bậy! Ta đâu muốn cưới nàng ta rồi bị người ta xem thành mã phu. Ai trong các ngươi có bản lĩnh khiến nàng cùng ta lui hôn, tư khố của ta mặc các ngươi chọn.”
Khắp kinh thành ai cũng biết công t.ử nhà họ Lạc tuấn mỹ, kén chọn; vật có thể vào tư khố của hắn đều là trân phẩm trong trân phẩm.
Vài người bạn của hắn hứng thú hẳn lên:
“Thật chứ?”
Biểu ca gật đầu thật mạnh:
“Thật.”
Còn ta lại đưa mắt nhìn ba thiếu niên phong thái mỗi người một vẻ.
Dân kinh thành quả thực khách khí — lui một mối hôn, lại tặng ta ba phần lễ.
01
Ta đứng sau giả sơn ven đường, nghe được bảy tám phần.
Bọn họ nói xấu người khác mà cứ đường hoàng như lẽ đương nhiên, không hề hạ thấp giọng.
Đợi đến khi họ chuyển sang đề tài khác, ta mới bước đến đình.
Trong đình, mấy thiếu niên đồng loạt đưa mắt nhìn ta.
Ta mắt không liếc ngang, đưa áo choàng cho Lạc Minh Sán:
“Biểu ca, di mẫu nói gió trong đình lớn, bảo huynh cùng các công t.ử vào phòng mà chơi, kẻo cảm lạnh.”
Lạc Minh Sán mím môi, sốt ruột nhận lấy áo choàng:
“Để hạ nhân mang đến là được, ngươi chạy đến làm gì?”
Ta mỉm cười với hắn:
“Các tỷ tỷ bên cạnh di mẫu đều bận việc, ta cũng rảnh rỗi, liền muốn giúp một tay.”
Lúc này ta mới nhìn sang ba thiếu niên trong đình.
Một người ánh mắt tùy tiện quét lên người ta, tràn đầy xâm lược.
Một người khẽ gật đầu, phong độ như quân tử.
Còn một người an nhàn uống trà, hoàn toàn không để ý đến ta.
Lạc Minh Sán khoác áo choàng, có một lọn tóc bị đè dưới lớp áo.
Ta bước lên một bước, tiến gần hắn.
Thân thể hắn lập tức cứng đờ:
“Ngươi…”
Ta khẽ gạt lọn tóc ra cho hắn, làm như không thấy sự bài xích của hắn, mỉm cười:
“Ta đi trước.”
Nói rồi, không chờ hắn kịp phản ứng liền xoay người rời đi.
Bỏ lại bốn người phía sau.
Trong lòng lần lượt đối chiếu thân phận ba người kia — xuất thân của bọn họ, không phải cô nhi như ta có thể với tới.
Nhưng… nếu chính họ tự tìm đến cửa thì sao?
02
Người đầu tiên ngồi không yên là Từ Lưu Phong, tiểu công t.ử của Tướng quân phủ, vốn quen kiêu căng, tính tình càng không chịu nổi đợi chờ.
Ta xách một thùng nước, chải lông cho Tiểu Táo.
Từ Lưu Phong sai người khiêng bàn ghế tới, ngồi ngay bên chuồng ngựa, ánh mắt trâng tráo chẳng hề thu liễm.
“Này!”
Ta vỗ về Tiểu Táo, quay đầu sang hắn, ngón trỏ đặt bên môi:
“Suỵt. Tiểu Táo tính không tốt, cẩn thận làm nó hoảng, nó sẽ đá người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đứng bên cạnh Tiểu Táo, trông ta nhỏ bé hẳn; chỉ cần nó tung móng, ta liền bị đá bay.
Từ Lưu Phong khựng lại một thoáng.
Ta chẳng đợi hắn kịp phản ứng, tiếp tục chải lông cho ngựa, tựa như hắn chẳng tồn tại.
Ta nói dối.
Có ta ở đây, Tiểu Táo tuyệt đối sẽ không làm bị thương ai.
Khi ta chải từ lưng xuống bụng ngựa, chợt nghe một tiếng khí tức thấp thấp:
“Này…”
Ta quay đầu nhìn hắn, chớp mắt:
“Ừm?”
Hắn tựa hồ lại ngẩn ra, né ánh mắt ta, khàn giọng nói:
“Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói.”
Giọng điệu cao ngạo, sai khiến.
Ta ngoan hòa đặt bàn chải xuống, tháo sợi dây buộc ở ống tay áo, ống tay lập tức rủ xuống mềm mại.
Chỉnh lại y phục xong, ta mới bước đến trước mặt hắn.
Cách nhau một chiếc bàn, ta nghiêm sắc nói:
“Từ công tử, ta là vị hôn thê của biểu ca. Dù là chuyện gì, ngài tìm ta nói chuyện riêng đều không thích đáng.”
Từ Lưu Phong hừ cười:
“Vừa khéo, ta đến chính là vì chuyện hôn sự của các người.”
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn đón lấy ánh nhìn của ta, rút từ tay áo ra một tờ ngân phiếu.
Trước khi đặt xuống bàn, hắn liếc Tiểu Táo phía sau ta một cái, bàn tay vốn định đập xuống liền đổi thành đặt nhẹ.
Một trăm lượng.
“Ở kinh thành không giống nơi khác, chuyện hôn nhân coi trọng môn đăng hộ đối. Ngươi là cô nương mồ côi, gả cho Minh Sán chỉ khiến người ta chê cười hắn. Nếu ngươi còn chút lương tâm, hãy tự mình lui hôn. Ta còn nể ngươi một phần.”
Ta nhìn chằm chằm tờ ngân phiếu, không nói một lời.
Hắn lại lấy thêm hai tờ nữa:
“Đủ chưa? Ba trăm lượng — người thường cả đời cũng chưa chắc thấy nổi, đủ cho ngươi sống tốt rồi.”
Ta vẫn im lặng.
Hắn mất kiên nhẫn, khẽ tặc lưỡi, như đang cười nhạo lòng tham của ta.
Ta ngước mắt lên, ánh nhìn rơi thẳng lên mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hỏi một câu chẳng liên quan:
“Từ thiếu gia, ngài thấy dung mạo của ta… thế nào?”
03
Ta lặng lẽ chờ hắn đáp.
Sắc mặt hắn hiện rõ vẻ khinh miệt:
“Ngươi là vị hôn thê của Lạc Minh Sán, lại đến hỏi một nam nhân ngoài họ thấy ngươi đẹp hay xấu?”
Ta chẳng nghe lọt lời châm chọc:
“Chẳng phải thiếu gia đến đây chính là muốn ta cùng hắn lui hôn hay sao?”
Hắn nghẹn lời, nhất thời không nói được câu nào.
Ta bước lên một bước, thân mình gần như tì lên mép bàn, nghiêng người về phía hắn.
“Từ thiếu gia còn chưa trả lời ta. Ta… có đẹp hay không?”
Ta vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn; trong đôi mắt ấy, có một cái bóng nhỏ bé là ta.
Khoảng cách đột nhiên bị kéo gần khiến ánh mắt hắn hoảng loạn.
Hắn quên cả hô hấp, mặt đỏ bừng, trong không khí vang lên một tiếng nuốt khan hết sức đột ngột.
Ta khẽ cong môi, đứng thẳng người, tựa như chẳng hề thấy sự lúng túng của hắn.
“Xem ra, trong mắt Từ thiếu gia, ta cũng không phải xấu. Vậy thiếu gia có biết… một nữ t.ử mang ngân phiếu trong người, lại đơn thân ở ngoài, sẽ có kết cục thế nào chăng?”