Từ nhỏ các bá thẩm đều khen ta mày mắt thanh tú; đến khi lớn, họ nói lông mày ta sắc, hơi nhướng lên, ánh mắt sáng trong, dáng dấp cao gầy.
Lạc Minh Sán trước sau đ.á.n.h giá ta: mềm mại thì thiếu, anh khí thì thừa.
Nhưng hôm gặp nhau nơi đình, ánh mắt Từ Lưu Phong dừng trên mặt ta lâu hơn tất cả mọi người.
Ta đoán, hắn thích gương mặt này.
Ta nói bằng một giọng đượm chát:
“Là c.h.ế.t. Hơn nữa là bị l//ột d//a r//óc t//hịt, không ch//ết t.ử tế.”
Môi hắn mấp máy.
Ta bỗng đổi giọng:
“Bất quá… đó là kết cục của nữ t.ử bình thường. Còn ta thì không.”
Hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn hơi giãn ra. Hắn nhìn ta; ta chậm rãi nói:
“Phụ mẫu ta đều bị sát hại. Cả nhà chỉ mình ta được mẫu thân giấu đi nên thoát khỏi một kiếp. Hung thủ tuy đã chịu tội, nhưng đồng đảng của chúng còn đang lẩn trốn bên ngoài, sẵn sàng báo phục. Nếu ta rời nơi này một mình…”
Ta cụp mắt, nhẹ giọng than:
“Kết cục của ta sẽ thê t.h.ả.m hơn nữ t.ử bình thường.”
Ta nói rất bình thản, nhưng chân mày Từ Lưu Phong lại siết chặt như thắt nút.
“Cũng bởi vậy, thân thích có điều kiện của ta không ai dám chứa chấp, sợ bị liên lụy. Chỉ có cữu phụ ta làm quan ở kinh. Nhà họ Lạc không chỉ là nhà của di mẫu, nhà của vị hôn phu, mà còn là nơi che chở ta. Nếu Từ thiếu gia muốn ta lui hôn… vậy sớm muộn ta cũng phải rời khỏi đây. Ba trăm lượng giữ không nổi mạng ta. Từ thiếu gia phải trả cho ta một mái nhà đủ để bảo vệ ta, và một…”
Ta nhìn hắn, nhẹ giọng nói hai chữ:
“Phu quân.”
Đôi mắt hắn mở lớn không tự chủ, cái bóng nhỏ của ta trong mắt hắn cũng run rẩy.
Gương mặt vừa mới khôi phục một chút, thoắt cái lại đỏ hơn.
Ta dường như nghe thấy nhịp tim ai đó đập dồn.
Không, không phải.
Là bàn tay run b.ắ.n của ai đó đập mạnh lên mặt bàn — “cộc” một tiếng.
04
Từ Lưu Phong bỏ chạy như bị ma đuổi.
Đám hạ nhân khiêng bàn ghế lúp xúp chạy theo sau tiểu công t.ử nhà mình.
Bao nhiêu cái chân người chân bàn đan loạn, trông như tám con ngựa đang đuổi, bụi đất tung mù.
Ta c.ắ.n đầu dây, buộc lại ống tay áo.
Khóe mắt liếc thấy ba bóng người từ xa lặng lẽ nhìn sang.
Ta chỉ nhìn một người trong số đó, khẽ mỉm cười với Lạc Minh Sán.
Rồi lại tiếp tục chải lông ngựa.
Ta vẫn nghe lời di mẫu, tiếp xúc với biểu ca, đưa đồ cho hắn.
Có khi là túi thơm, có khi là khăn tay.
Đều là những vật chứng tỏ tâm ý nhưng không quá đắt, thân phận cô nương mồ côi, vẫn phải nghĩ cho mình.
Lạc Minh Sán cố gắng chịu đựng ta, trên mặt viết đầy ba chữ “không tình nguyện”.
Không biết họ lại bàn bạc điều gì, hôm đó Lạc Minh Sán hiếm khi chủ động tìm ta:
“Đoàn thương nhân nhà Yến T.ử Xuân từ ngoài ải mang về mấy con tuấn mã, chuẩn bị dâng vào cung làm ngự mã dự tuyển. Ta nghĩ ngươi thích ngựa, muốn đi xem không?”
Vô sự hiến ân cần.
“Ta thì thích ngựa, nhưng…”
Ta còn chưa nói xong hắn đã căng thẳng.
Ta tiếp:
“Biểu ca đi thì ta mới đi.”
Lạc Minh Sán khựng lại, rồi khẽ cười:
“Đương nhiên ta đi, để ngươi đi một mình… giống cái dạng gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nụ cười của ta sâu hơn:
“Ta biết mà, biểu ca là người có trách nhiệm.”
Khóe môi Lạc Minh Sán hơi cong, lưng cũng thẳng thêm mấy phần. Hắn nhẹ ho một tiếng, giọng thản nhiên:
“Có gì đâu. Ngươi thu xếp đi, mai ta đưa ngươi đến.”
Nhà họ Yến là hoàng thương, gia tài bạc vạn.
Tâm tư thương nhân tám ngàn cũng có, mười ngàn cũng không sai, nhưng Yến T.ử Xuân trông lại giống một thư sinh vô hại.
Ta không dám xem thường — ôn hòa chỉ là vẻ ngoài của hắn.
Hôm sau đến bãi ngựa, Yến T.ử Xuân đích thân ra đón nơi cổng:
“Ôn muội muội.”
Cha của Lạc Minh Sán là cữu phụ của Yến T.ử Xuân; Yến T.ử Xuân là biểu ca của Lạc Minh Sán; vòng vo như thế, hắn gọi ta một tiếng “muội muội” cũng không sai.
Nhưng ta vẫn thủ lễ:
“Yến công tử.”
Nụ cười trên mặt hắn không hề sứt mẻ.
Hắn đưa ta và Lạc Minh Sán vào trong.
Ta đi sát bên biểu ca, chỉ khi họ cố ý nhắc đến ta ta mới đáp lời.
Năm con ngựa cống được thả ra, tung vó chạy trong bãi.
Ta bất giác dừng chân, nhìn đến xuất thần.
Không biết từ khi nào, người đứng cạnh ta đã đổi thành Yến T.ử Xuân.
Hắn nhẹ giọng:
“Mấy con này đều lớn lên ngoài biên ải, sức bền tuyệt hảo, có thể đi ngàn dặm. Chăm sóc kỹ, đều là tuấn mã nhất đẳng.”
Hắn giải thích nguồn gốc, khen tốc độ và vóc dáng.
Ta cũng “quên” mất phải giữ khoảng cách.
Đợi hắn nói xong, mỉm cười nhìn ta.
Ta khẽ lắc đầu, lướt ngang qua hắn, để lại một câu:
“Yến thiếu gia… không hiểu ngựa.”
Nụ cười trên mặt hắn cứng lại, như bị đắp một chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhưng vô cùng lạnh.
Hắn vốn tự phụ thông minh — vậy thì ta nói hắn không hiểu.
Ta tìm đến Lạc Minh Sán; ánh mắt hắn đảo qua lại giữa ta và Yến T.ử Xuân phía sau.
Hình như hắn nhìn ra điều gì, ánh mắt nhìn ta liền như đối mặt kẻ địch.
Ta vui vẻ xem ngựa chạy, cố nén tâm tư muốn cưỡi thử một vòng.
Yến T.ử Xuân như nhìn thấu:
“Nếu muội muốn, có thể cưỡi thử.”
Mắt ta sáng một chút, rồi lập tức ảm đạm:
“Không cần, đa tạ Yến công tử.”
Ánh mắt hắn thoáng hiện sự dò xét.
Ta coi như không thấy.
Chuyến đi chơi hôm ấy, sắc mặt hai vị công t.ử càng lúc càng khó coi.
Chỉ có ta là mãn nguyện. Trước khi ta lên xe rời đi, Yến T.ử Xuân rốt cuộc nhịn không được hỏi:
“Ôn muội muội, vì sao nói ta không hiểu ngựa?”
Ta chẳng vòng vo, cười đáp:
“Năm con đều là tuấn mã, nhưng có một con khác với bốn con còn lại — không giống ngựa ngoài ải.”
Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta kịp thời dừng lại, để lại cho hắn chút thể diện:
“Có lẽ mắt ta vụng về nhìn nhầm. Yến công t.ử không ngại thì cứ hỏi người hiểu ngựa của mình là rõ.”