Ai Lại Muốn Làm Mã Phu Chứ?

Chương 11



Khoảnh khắc nắp rương bật lên, lòng ta như thắt lại.

 

Muôn ngàn cảm xúc dâng trào trong phút chốc, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

 

Trong rương — là một cái đầu người.

 

Chính là gương mặt khắc sâu trong ký ức ta.

 

Hai rương còn lại mở ra — một nam một nữ, mặt mũi ghê tởm.

 

Công t.ử của Tri phủ háo sắc, ưa phụ nhân. Hắn nhắm vào mẫu thân ta, dụ dỗ không được, cường đoạt không xong, liền hãm hại khiến nhà ta tan nhà nát cửa. 

 

Cữu phụ của Tri phủ là Thượng thư đương triều, chức cao hơn cữu phụ ta một bậc.

 

Quyền thế có thể đè c.h.ế.t người.

 

Đường ta đi tối tăm vô vọng, còn Tịch Vân Lễ chỉ cần một tháng — Thượng thư kia liền dứt khoát vứt bỏ ngoại sanh này.

 

Như thể hơi lực trong người tan biến.

 

Ta ngồi bệt xuống đất, không biết mình đang khóc hay đang cười.

 

Tịch Vân Lễ ngồi xổm trước mặt ta, nhìn kỹ gương mặt ta:

“Đừng khóc, vết thương lành rồi.”

 

24

 

Từ hôm ấy, tâm tình ta ngày một khá hơn.

 

Tiểu Táo sau một tháng đã lành vết thương, lông mượt hơn trước.

 

Khi ta đến cho nó ăn, thấy Lạc Minh Sán đưa cỏ đến bên miệng nó.

 

Tiểu Táo hờ hững.

 

Lạc Minh Sán nhẫn nại đổi bó khác:

“Đúng là tổ tông nhà ta, rốt cuộc thích ăn thứ gì?”

 

Ta đón lấy bó cỏ trong tay hắn — Tiểu Táo lập tức cúi đầu ăn ngon lành.

 

Lạc Minh Sán thấy ta, thoáng sửng sốt, tìm câu nói:

“Xem ra con ngựa này biết nhận người.”

 

Ta gật đầu:

“Ừm, Tiểu Táo rất trung thành.”

 

Ánh mắt hắn dừng trên ta, nóng rực:

“Ôn Thư, chúng ta…”

 

Hắn vừa gọi tên ta đã bị hạ nhân báo có khách.

 

Trước khi đi tiếp khách, hắn dừng chân nói với ta:

“Chờ ta. Ta có chuyện muốn nói.”

 

Trong mắt hắn, sự nghiêm túc khiến tim người siết lại.

 

Không lâu sau, Yến T.ử Xuân đến chuồng ngựa.

 

“Ôn muội quả nhiên ở đây.”

 

Ta đặt cỏ xuống:

“Yến công t.ử tới đây làm gì? Biểu ca đi tiếp khách rồi.”

 

Hắn cười nhạt như thường:

“Ta đến tìm muội. Theo ta, có chuyện muốn nói.”

 

Sao ai cũng “có chuyện muốn nói” với ta vậy?

 

Ta theo hắn đến một đình nghỉ mát. Hắn bảo ta chờ sau giả sơn.

 

Không lâu say, tiếng bước chân lác đác truyền đến.

 

Giọng Lạc Minh Sán vang lên đầu tiên:

“Các ngươi tới làm gì?”

 

Yến T.ử Xuân đang rót trà, tiếng nước rơi vào chén thanh tách:

“Trò chuyện.”

 

Từ Lưu Phong nói thẳng:

“Nói về Ôn Thư. Giờ ngươi nghĩ thế nào?”

 

Lạc Minh Sán trầm mặc một lúc, giọng bất đắc dĩ xen chút cười kỳ quái:

“Con ngựa của nàng trung thành, còn nàng thì…”

 

Yến T.ử Xuân cắt lời:

“Lần này, ngươi định xuống tay với con ngựa của nàng?”

 

Từ Lưu Phong khinh miệt:

“Ngươi muốn hại ngựa của nàng? Quá súc sinh.”

 

Lạc Minh Sán phản bác:

“Ta đâu nói muốn g.i.ế.c nó.”

 

Yến T.ử Xuân thở dài:

“Dù làm nó bị thương cũng quá tàn nhẫn. Minh Sán, sao ngươi thành người lòng dạ độc ác thế?”

 

Lạc Minh Sán:

“Ta cũng đâu…”

 

Tịch Vân Lễ hừ khẽ:

“Lạnh lùng.”

 

Lạc Minh Sán:

“Các ngươi…”

 

Yến T.ử Xuân:

“Không thể đồng lõa.”

 

Hứa Lưu Phong:

“Âm hiểm độc địa.”

 

Tịch Vân Lễ:

“Chậc.”

 

Lạc Minh Sán tức đến phát run:

“Một bọn hề nhảy nhót! Các ngươi chọc giận ta cũng vô ích — biểu muội vốn không coi trọng các ngươi.”

 

Lặng im một lúc, Yến T.ử Xuân chậm rãi nói:

“Ôn muội thích ngươi, mà ngươi hết lần này đến lần khác chà đạp tình ý của nàng. Ta thay nàng bất bình.”

 

Lạc Minh Sán cười đắc ý:

“Ta làm gì thì biểu muội cũng không bỏ ta. Khó chịu? Khó chịu cũng không phải phần của các ngươi. Còn nữa, ngươi là ‘ca ca’ gì của nàng, mở miệng là ‘muội muội’ nghe đến buồn nôn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bước ra khỏi giả sơn.

 

Nụ cười kiêu ngạo trên mặt Lạc Minh Sán lập tức đông cứng.

 

Từ Lưu Phong cố nén vui mừng, lườm hắn như thay ta mắng hắn.

 

Yến T.ử Xuân lắc đầu với ta, như thể “ta đã cố hết sức”.

 

Tịch Vân Lễ nhấp trà, hờ hững liếc ta một cái.

 

Ta nhìn Lạc Minh Sán, dưới ánh mắt hoảng loạn của hắn, ta mở miệng:

 

“Biểu ca, chúng ta giải trừ hôn ước đi.”

 

25

 

Ba cái đầu kia ta phải mang về đặt trước mộ phụ mẫu.

 

Sớm muộn gì ta cũng phải trở về huyện nhỏ nơi biên ải ấy. Ta lớn lên ở đó, sinh tại nơi ấy, trưởng thành tại nơi ấy.

 

Ở đó có rất nhiều người ta yêu quý.

 

Ta thích nơi ấy, ta có thể vui vẻ cưỡi Tiểu Táo chạy bừa khắp nơi.

 

Di mẫu không đồng ý chuyện ta lui hôn, cứ tưởng biểu ca lại gây ra chuyện xấu gì, bắt hắn quỳ trong từ đường.

 

Ta nói chuyện với di suốt một đêm.

 

Tờ mờ sáng, ta đến từ đường tìm Lạc Minh Sán.

 

Hắn thức trắng một đêm, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn:

“Biểu muội, ta không phải không thích muội, ta chỉ là… quá ngu ngốc, đừng lui hôn.”

 

Hắn dộng mạnh vào đầu mình:

“Tất cả tại ta! Giá mà ta sớm hiểu ra…”

 

Hoàn cảnh hắn lớn lên khiến hắn sẵn có kiêu ngạo, thành kiến với ta làm hắn chậm chạp ngộ ra, mà hành vi của hắn từ lâu đã phản bội lời hắn nói.

 

Trong tất cả mọi người, hắn là kẻ cuối cùng phát hiện tâm ý của chính mình.

 

Ta nắm lấy cổ tay hắn, nhìn vào mắt hắn:

 

“Biểu ca, ta muốn về nhà rồi. Huynh tiễn ta một đoạn… được không?”

 

Hắn nhìn ta, trong mắt lấp loáng ánh sáng vụn vỡ.

 

Di rơi lệ tiễn ta, chất đầy từng cỗ xe, đến cửa còn dặn:

 

“Nữ t.ử một thân một mình, không an toàn.”

 

Ta cười:

“Không đâu. Từ công t.ử dạy con võ, Yến công t.ử dạy ta quản mã trường, Minh Vương điện hạ cho con lệnh bài của hắn. Di mẫu, con sẽ sống thật tốt.”

 

Lạc Minh Sán cưỡi ngựa, hắn muốn tiễn ta về.

 

Suốt quãng đường, hắn đối với ta chu đáo đến không khuyết điểm, rồi uyển chuyển hỏi ta có thích hắn một chút hay không.

 

Nhưng hắn thật sự… không thông minh cho lắm.

 

Cái gọi là uyển chuyển của hắn, đều là trực tiếp.

 

Suốt đường chỉ thấy hắn như chim trống xòe đuôi khoe sắc, lúc ẩn lúc hiện.

 

Về đến huyện, ta bái tế phụ mẫu.

 

Chuẩn bị mở một mã trường tại đây.

 

Phụ thân từng trị lý nơi này rất tốt — một huyện nhỏ mà có khuôn phép, người đến kẻ đi tấp nập.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Giang hồ khách qua lại nhiều, mã trường làm ăn thuận lợi.

 

Bọn họ biết ta có chỗ dựa ở kinh thành, tân tri huyện đối với ta cũng rất tốt.

 

Lạc Minh Sán mãi không chịu quay về kinh. Hắn bảo học ở đâu cũng được, chờ khoa khảo rồi trở về.

 

Ta khuyên không nổi, mà nghĩ với cái đầu của hắn, đỗ cử nhân quả là chuyện viển vông.

 

Từ Lưu Phong xin đến biên giới rèn luyện, quân doanh cách huyện nhỏ này chừng trăm dặm, có khi hắn lén chạy tới.

 

Lạc Minh Sán thấy hắn đến, càng không chịu rời đi.

 

Huyện này vốn có ngân trang của Yến gia, Yến T.ử Xuân đến đây tra sổ sách, cũng gặp gỡ ta.

 

Phong địa của Tịch Vân Lễ sát ngay thành bên cạnh.

 

Hắn vô sự không được rời phong địa, lại lười đi lại, liền sai người đến mã trường ta đặt ngựa, bảo ta đích thân mang qua.

 

Ta thì vui vẻ — vì lần nào cũng nhận được một mối làm ăn lớn.

 

Mỗi năm ta mang lễ lên mộ phụ mẫu, dắt theo Tiểu Táo, ở đó cả một buổi chiều.

 

Ở đầu đường về huyện, luôn có ba người đứng đợi.

 

Lạc Minh Sán đưa ta một phong thư, miễn cưỡng nói:

“Minh Vương gửi.”

 

Từ Lưu Phong mở miệng:

“Hôm nay tỷ đấu với ta một trận, xem tiến bộ đến đâu.”

 

Yến T.ử Xuân nói:

“Không bằng đi uống trà, xem hí.”

 

Ta mở thư của Tịch Vân Lễ — vẫn là câu ấy:

“Có lẽ Tiểu Táo muốn ăn loại cỏ bên bản vương.”

 

Lạc Minh Sán bực bội:

“Biểu muội của ta, các ngươi vây lại làm gì?”

 

Yến T.ử Xuân cười đáp:

“Tất cả là nhờ biểu ca.”

 

Lạc Minh Sán siết chặt nắm đấm:

“Ai là biểu ca của các ngươi!”

 

Từ Lưu Phong thuận miệng tiếp lời:

“Ngươi có thể làm biểu ca của ta cũng được.”

 

Ta thu thư, cưỡi Tiểu Táo trở về nhà.

 

Trong lòng thầm nghĩ —

Ai mới là người chiến thắng tư khố của biểu ca đây?

 

-HẾT-