Vừa định thần lại, ta nhìn Tịch Vân Lễ — điều này cũng nằm trong vở kịch của hắn sao?
Nhưng thấy lông mày hắn nhíu chặt, ba bóng người lao vọt ra từ rừng, vây chắn chúng ta vào giữa.
“Đuổi!”
Một tiếng quát, một người lập tức biến mất trong rừng.
Hai người còn lại bảo vệ Tịch Vân Lễ.
“Vương gia đi trước.”
Tịch Vân Lễ lạnh mặt:
“Không đáng sợ.”
Ta biết — ta bị liên lụy rồi.
Không do dự, ta xoay người lên ngựa, ngồi sau lưng hắn, vòng qua eo kéo dây cương:
“Giá!”
Hắn không sợ c.h.ế.t — nhưng ta sợ.
Thân thể Tịch Vân Lễ cứng như khúc gỗ, chắn trước mặt ta.
Lúc này ta mới nhận ra hắn rất cao lớn.
Muốn nhìn đường ta phải nghiêng người khỏi lưng hắn, rất bất tiện.
Tên lạnh vun vút đuổi theo phía sau.
Thị vệ ngăn cản giúp chúng ta.
Ta ở sáng, địch ở tối — chẳng biết trong tối còn bao nhiêu sát cơ.
Khóe mắt thấy ánh lạnh loé lên, ta đè mạnh người Tịch Vân Lễ xuống. Một mũi tên sượt qua lưng ta, bay vọt đi.
“Vương gia, nếu ta đưa được ngài thoát khỏi vòng vây… ngài có thể thực hiện cho ta một nguyện vọng không?”
Tịch Vân Lễ ngoái nhìn ta — khoảng cách chúng ta gần đến mức có thể cảm thấy hơi thở của nhau.
Ngựa xóc nảy khiến thân thể hai người vô thức chạm vào nhau liên tục.
Ta trao dây cương lại cho hắn, rồi rút một mũi tên từ túi đeo trên Tiểu Táo, kéo dài cung, ngắm về điểm sáng le lói giữa rừng, buông dây — tên vút đi.
“Xin vương gia tìm giúp tàn đảng hại song thân ta. Ta muốn đem thủ cấp chúng lên mộ.”
Phụ thân ta chẳng có chí lớn. Sau khi bị giáng khỏi kinh, ông vui sống chốn nhỏ, một đời an ổn, chỉ mong huyện lệnh yên bình, gia đình mạnh khỏe — vậy mà lại thành cái gai trong mắt kẻ khác, cả nhà đều không thoát khỏi họa.
Một tiểu tri huyện c.h.ế.t — chẳng ai bận tâm. Dù có kẻ bận tâm thì cũng lực bất tòng tâm.
Vì người ra tay có chỗ dựa, cữu phụ của ta cũng không làm gì được.
Nửa năm vào kinh, ta sống mờ mịt, chỉ biết chăm ngựa… cho đến khi nghe được cuộc hẹn ước giữa bọn họ.
Ta nhìn thấy Tịch Vân Lễ — một vị vương gia.
Khi ấy… ta đã quyết định rồi.
22
Mũi tên b.ắ.n ra, trong rừng vang lên tiếng vật nặng ngã xuống.
Tịch Vân Lễ không lập tức đồng ý, chỉ nói:
“Pháo pháp không tệ.”
“Thợ săn trong huyện phụ thân cai quản dạy ta.”
Người đi tiêu tiêu sinh dạy ta rèn thân, cưỡi ngựa.
A thẩm bán nước đường dạy ta nấu canh ngân nhĩ liên tử.
Các cô thợ thêu dạy ta thêu hoa, làm túi thơm.
Một mũi tên lao đến cắt ngang dòng ký ức.
Ta lại b.ắ.n liên tiếp vài mũi; một mũi sượt qua má ta để lại vệt máu, cắm thẳng vào lưng Tịch Vân Lễ.
Máu lan đỏ một mảng.
“Vương gia!”
Sắc mặt hắn không đổi, bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tiếp tục đi.”
Cuối cùng đã thoát khỏi phạm vi truy kích.
Tiểu Táo cũng mệt, bước dần chậm lại.
Đến bên con suối nhỏ, ta để nó uống nước.
Ta dìu Tịch Vân Lễ ẩn sau tảng đá lớn.
Tình trạng hắn rất tệ — sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch.
Hắn tựa vào đá, nhắm mắt thở nặng nhọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn gương mặt ấy, ta như rơi vào ảo cảnh méo mó — khuôn mặt hắn và mặt của mẫu thân chồng lên nhau.
Cùng một màu xám tro.
Cùng một sự héo úa.
Ta quỳ bên hắn, dùng tay bịt vết thương. Máu lại máu, tràn qua kẽ tay ta.
“Đừng c.h.ế.t… đừng c.h.ế.t…”
Ta lẩm bẩm, cầu xin, tầm mắt nhòa lệ.
Mẹ quỳ bên xác cha, tự vẫn theo cha.
Đám người kia mặt đầy thất vọng mà bỏ đi.
Ta trốn, nhìn thấy mẹ tắt thở bằng chính mắt mình.
Tịch Vân Lễ mở mắt, nhìn ta — đôi mắt phượng rực rỡ ngày nào giờ mất hết thần sắc.
Hắn nắm lấy cổ tay ta:
“Đừng sợ.”
Cổ họng ta nghẹn lại, ta cố nén run, chớp đi nước mắt.
Hắn nhìn ta, lộ rõ nghi hoặc:
“Sao lại lo cho bản vương đến vậy?”
Ta lau loạn lệ bằng tay áo, nghẹn giọng:
“Ta không muốn nhìn ngài c.h.ế.t.”
Hắn nâng tay, đầu ngón nhẹ chạm má ta:
“Rõ ràng cô cũng bị thương.”
Ta lắc đầu:
“Không đáng gì.”
Hắn nhìn ta, như muốn nói điều gì, nhưng ánh mắt dần mờ đi:
“Cô…”
23
Tịch Vân Lễ ngất không bao lâu, thủ hạ của hắn đã tìm đến.
Chuyện vương gia bị thích sát là chuyện lớn, Thánh thượng hạ lệnh điều tra triệt để.
Hoàng thất tranh đấu thế nào ta không rõ. Ta được Lạc Minh Sán đưa về Lạc phủ.
Di mẫu run sợ một phen, không cho ta ra ngoài, lại mang loại cao dưỡng da tốt nhất bôi lên vết thương.
Ta nhốt mình trong phòng, không muốn gặp bất cứ ai.
Cơn ác mộng dây dưa nửa năm trời lại ùa về.
Ta lại mơ thấy cảnh phụ mẫu c.h.ế.t trước mắt.
Máu nhuộm khắp đất. Mẫu thân giấu ta đi, nghiêm giọng không cho ta ló đầu.
Phụ thân liều mạng với bọn chúng, mẫu thân chỉ có thể lấy c.h.ế.t giữ danh.
Đám người kia chẳng mảy may động dung, như nhìn thấy con mèo con ch.ó c.h.ế.t, chỉ khiến họ mất hứng mà bỏ đi.
Ta thấy rõ mặt chúng — nhưng trong những người bị c.h.é.m sau này, lại có một khuôn mặt xa lạ.
Ta bị kẹt trong khe hở nơi ta trốn năm ấy.
Ta hèn nhát, vô dụng, cứu không nổi phụ mẫu.
Ta chẳng là gì cả.
Ta muốn luyện võ công thật cao, muốn kiếm bạc nhiều vô số kể.
Động một ngón tay có thể lấy mạng người. Bỏ ra trọng thưởng là có thể lấy đầu kẻ thù.
Nhưng quá chậm… ta làm mọi thứ thật chậm.
Thánh thượng ban thưởng, nói ta có công bảo hộ Minh Vương.
Liên tiếp hai lần được ban thưởng, ta nổi danh trong kinh.
Ai nấy đều nghị luận — một nha đầu từ nơi hẻo lánh, sao có bản lĩnh cứu liền hai vị hoàng tử?
Ta c.ắ.n môi hối hận — lẽ ra lúc ấy phải nhạy bén hơn, thay hắn đỡ một mũi tên.
Như vậy hắn vì tình nghĩa, chắc chắn phải giúp ta trừng trị chân hung.
Tháng thứ hai, Lạc phủ có khách, đi thẳng đến viện của ta.
Tịch Vân Lễ sắc mặt còn nhợt nhạt, uể oải như một con mèo.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn chỉ hơi nhấc cằm, lập tức có người đặt xuống ba chiếc rương gỗ.
Theo ý hắn, ta mở chiếc đầu tiên.