14
Một bức mực bảo của Thánh nhân được gửi đến mã tràng Yến thị.
“Phiên nhược kinh hồng.”
Bốn chữ ấy đưa đến tay ta, kèm theo vô số ban thưởng.
Trước khi lời đồn “nữ t.ử can dự thương gia” kịp lan ra, ta đã sớm được Thánh nhân khen ngợi.
Danh tiếng mã tràng Yến thị vang xa, thịnh hơn trước gấp bội.
Yến T.ử Xuân nói với ta, tiểu thiếu gia ta cứu hôm ấy chính là Thập tứ hoàng t.ử trốn ra khỏi cung đi chơi, là người được Thánh nhân sủng ái nhất.
Cái nhảy ấy không chỉ cứu mã tràng mà còn cứu cả hắn.
Ánh mắt hắn nhìn ta dịu đến mức kinh người:
“Hai lần rồi. Muội với nơi này có duyên, là phúc tinh của mã tràng.”
Ta bị hắn nhìn đến chẳng được tự nhiên:
“Yến công t.ử cũng tin mấy chuyện mê tín sao?”
Hắn nâng tay:
“Không thể nói mê tín. Phong thủy duyên phận vốn huyền diệu. Rõ ràng là… muội có duyên với ta.”
Thương nhân nhà hắn làm ăn đến mức này rồi mà còn tin mấy lời huyền hoặc này sao?
Lúc này giả vờ hồ đồ nữa thì hơi giả.
Ta lùi vài bước, cau mày:
“Yến công t.ử thận trọng lời nói. Ta còn có hôn ước.”
Yến T.ử Xuân thản nhiên:
“Hôn ước? Thứ ấy chỉ trói được người muốn giữ. Lạc Minh Sán không muốn giữ, hắn cũng không xứng với muội.”
“Yến công t.ử lại nói lời bất kính.”
Nghe vậy hắn thoáng áy náy:
“Thứ lỗi. Trước mặt muội ta luôn lỡ miệng nói vài câu thật về Lạc Minh Sán.”
Yến T.ử Xuân, nhìn thì như thư sinh ôn hòa, thật ra là thương nhân chẳng mấy giới hạn, bản tính phóng túng.
Từ Lưu Phong còn biết e dè vài phần.
Còn Yến T.ử Xuân thì gần như viết thẳng ý định đoạt vị hôn thê người ta lên mặt.
Ta dứt khoát từ chối:
“Nếu Yến công t.ử còn nói những lời này, thứ lỗi ta ngày mai không đến nữa. Chúng ta nên sớm đoạn giao.”
Phản ứng của hắn thật kỳ lạ:
“…Chúng ta?”
Dường như chỉ vì hai chữ “chúng ta”, hắn liền như say mê.
Ta mở miệng, lại thấy dẫu ta nói gì lúc này, hắn cũng chẳng lọt tai.
Ta đành im lặng.
Hắn càng thêm chân tình:
“Ôn muội, Lạc Minh Sán ngu dốt, nông cạn, tự phụ — hoàn toàn không xứng với muội.”
Ta nhắc lại:
“Hắn là vị hôn phu của ta.”
Hắn như khổ não:
“Đừng cố chấp vậy. Còn chưa về làm vợ mà đã muốn từ một đến cuối sao?”
Ta trừng lớn mắt:
“Lời này là bằng hữu hắn nên nói sao?”
“Lúc ta nói những lời này… muội đã quan trọng hơn hắn rồi.”
Yến T.ử Xuân biết co biết duỗi, cúi đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ta:
“Lui hôn đi. Lui với hắn… được không?”
Tiểu tử, cái đuôi hồ ly rốt cuộc cũng lộ ra rồi.
15
Ta nghiêm giọng từ chối:
“Ta kính trọng di mẫu, cũng cần Lạc gia che chở. Yến công t.ử chớ nói những lời cuồng vọng nữa.”
“Có ta, ta cũng có thể che chở cho muội.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Để làm thiếp của ngài sao? Các người trong tộc ngài đâu cho phép ngài cưới một cô nương mồ côi.”
“Ta đã nói rồi — có ta, cứ giao cho ta.”
“Ta không tin ngài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Yến T.ử Xuân bất đắc dĩ, dường như còn bật cười vì giận:
“Muội thà tin một kẻ nông cạn như hắn, cũng không chịu tin ta?”
“Các người đều tự phụ, đứng cao mà nhìn xuống, khác gì nhau? Biểu ca ta ít ra còn đơn thuần, thẳng thắn, không như nài tâm kế sâu xa.”
Mắt hắn như nhìn thấu tất cả:
“Rốt cuộc cũng chịu nói lời thật trong lòng rồi, Ôn muội?”
Ta mím môi — lỡ lời rồi.
Khóe môi hắn cong lên, lại khuyên:
“Ta biết muội có thành kiến với bọn ta. Nhưng muội không thích hắn, hắn cũng không thích muội. Ta lại thật lòng với muội. Ba người đều chẳng vui, chi bằng thành toàn cho một mình ta thì hơn.”
Ta bị hắn làm cho ngẩn người:
“Ngươi thật vô sỉ.”
Hắn lại khiêm nhường nở nụ cười, như thể nghe được lời khen.
Da mặt dày đến mức chẳng biết xấu hổ là gì.
Đối diện hắn, ta bất giác thấy mệt mỏi:
“Tâm tư ngươi quá nhiều, ta sợ ngươi.”
Yến T.ử Xuân khẽ “à” một tiếng:
“Muội cứ yên tâm.”
“Yên tâm điều gì?”
Hắn cụp mắt, giọng nhẹ như đang dỗ trẻ:
“Ta đã trầm luân rồi.”
Giọng điệu dịu mềm ấy khiến ta rùng mình, vô thức xoa cánh tay — nổi cả da gà.
“Ngươi trầm luân… thì liên quan gì đến ta?”
Hắn lắc đầu nhẹ:
“Ta không bảo muội phải chịu trách nhiệm. Chỉ muốn nói rõ cho muội biết… vượt ngoài khống chế, không thể tự thoát, vẫn còn tỉnh táo nhưng lại mặc cho bản thân chìm sâu — ấy gọi là trầm luân.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt nóng đến bỏng người:
“Đối phó ta… muội dễ như trở bàn tay.”
Không biết rốt cuộc trong tư khố của Lạc Minh Sán có gì khiến hắn liều mạng dùng đến mỹ nam kế như thế.
Ta đành đáp lại:
“Ai nói ta không thích biểu ca?”
Sự đắc ý trên mặt hắn cứng lại.
Ta cố mang vẻ sầu khổ:
“Ta tìm ngươi học buôn bán, để trở nên xuất chúng… như vậy biểu ca sẽ thích ta sao?”
Hắn như nghe điều gì khó tin:
“Muội tìm ta… là vì Lạc Minh Sán?”
Ta nhìn xa xăm, giọng buồn thảm:
“Yến T.ử Xuân… ngươi nói xem, ta phải làm thế nào biểu ca mới thích ta đây?”
Một lúc lâu mới nghe tiếng hắn nghiến răng:
“Hắn đúng là tốt quá rồi… vị biểu ca của muội.”
16
Biểu ca nói ta không đủ thể diện — vậy đừng trách ta dẫn họa về phía khác.
Hai vị công t.ử thuận buồm xuôi gió từ bé đến lớn, đến chỗ ta đều vấp ngã, mà nguyên nhân đều vì Lạc Minh Sán.
Chẳng kể họ thật lòng hay không, liệu họ chịu thừa nhận mình không bằng Lạc Minh Sán sao?
Đám thiên chi kiêu t.ử này, ai nấy đều kiêu hãnh như nhau.
Có lần cả hai cùng đến Lạc gia.
Ở viện Lạc Minh Sán rất lâu, nghe nói tranh cãi om sòm.
Sau đó còn động thủ.
Có hạ nhân nghe thấy Lạc Minh Sán quát:
“Các ngươi vô dụng như vậy, còn trách ta? Phế vật!”
Lúc đó ta đang cho Tiểu Táo ăn. Nó thả chạy sức mấy ngày nay, tinh thần càng thêm tốt.
Ta vừa quay đầu đã thấy một người rách nửa ống tay áo, người kia đầy dấu chân trên y phục.
Ta đứng xa xa hành lễ một cái, rồi rời khỏi chuồng ngựa.
Một câu cũng chẳng nói với bọn họ.
Về đến viện, Lạc Minh Sán đã ngồi chờ bên bàn.