Ngón tay hắn gõ lên mặt bàn, rồi đột nhiên nói:
“Dưới danh nghĩa Yến gia có vô số cửa hàng. Không thiếu nữ t.ử tài giỏi làm chưởng quầy, mà năm nào cũng có người mới đứng lên — trong đó có người xuất thân còn kém muội.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngẩn người nhìn hắn, như bị nói trúng điều gì.
Yến T.ử Xuân mỉm cười:
“Muội từ bỏ bản thân quá sớm, nên mới đem cả tâm ý ký thác vào Lạc Minh Sán. Kỳ thực muội còn có một con đường khác. Nếu muốn… có thể đến tìm ta.”
Lại thêm một cách mới để ta lui hôn?
Yến T.ử Xuân khó đối phó hơn Từ Lưu Phong, tâm cơ quá nhiều, ta sợ mình bị vòng vo đến lạc lối.
Thấy ta lưỡng lự, hắn vẫn không giận.
“Muội thiếu là xuất thân, mà Lạc Minh Sán chỉ có mỗi xuất thân.”
Ta hiểu rồi.
Nâng ta lên cao, khiến ta coi nhẹ Lạc Minh Sán, rồi tự mình lui hôn.
Đây chính là phong sát.
“Vì sao Yến công t.ử lại giúp ta?”
Hắn hiện vài phần u thương, vẻ nứt vỡ khiến người nhìn cũng đau lòng:
“Ta có một tỷ tỷ, gả nhầm người, chịu khổ rất nhiều. Ta thật sự không muốn thấy nữ t.ử tốt lại phải chịu cảnh ấy.”
Ta cảm khái:
“Yến công t.ử thật là người tốt.”
12
Yến T.ử Xuân không đợi Lạc Minh Sán tắm xong đã rời đi.
Ta đợi hắn ra rồi bôi t.h.u.ố.c cho hắn.
Hắn hơi ngượng, ánh mắt né tránh, không dám nhìn ta.
Ta chấm t.h.u.ố.c vào khóe môi bị rách của hắn, hắn khẽ rên một tiếng, theo bản năng nghiêng đầu.
Ta nhỏ giọng:
“Đừng né, ta sẽ nhẹ tay hơn.”
Hắn mím môi, khẽ gật đầu.
Ta bôi xong vết thương trên mặt hắn. Phần trên thân đã có đại phu xử lý.
Thu dọn hòm thuốc, hắn lặng lẽ đưa ta lọ t.h.u.ố.c nhỏ.
Ta đóng nắp hòm, sau một hồi do dự, rón rén hỏi:
“Biểu ca… nếu ta trở nên xuất chúng, có phải huynh sẽ thích ta không?”
Tai Lạc Minh Sán đỏ bừng ngay lập tức:
“Câu đó mà ngươi cũng nói ra được? Không biết thẹn sao?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, lớn gan nói:
“Ta chỉ là… thôi vậy.”
Ta thở dài, khoác hòm t.h.u.ố.c lên lưng bỏ đi, mặc hắn gọi phía sau mà không quay đầu.
Lạc Minh Sán quả nhiên mời được nữ sư phụ cho ta.
Hằng ngày ta tập võ trong chính sân của mình.
Sư phụ khen ta có căn cơ, có cốt cách, là một mầm tốt, dạy càng thêm dụng tâm.
Di mẫu sợ ta ru rú trong nhà buồn bã, liền đưa tiền để Lạc Minh Sán đưa ta ra phố dạo chơi.
Lạc Minh Sán dẫn ta tới hiệu trang sức dưới danh nghĩa Yến gia.
Chưởng quầy là một nữ tử, sáng sủa, rộng rãi, làm việc chu đáo.
Lạc Minh Sán không chịu nổi ở lâu trong tiệm trang sức, bảo ta tự chọn, còn mình thì sang bên đường xem đấu dế.
Ta chưa chọn được gì, liền nhìn chưởng quầy đến thất thần, quan sát từng cử chỉ của nàng.
Nàng nở nụ cười tươi:
“Tiểu thư có món nào ưng ý không?”
Ta cười đáp:
“Ta xem thêm chút nữa.”
Nàng đi tiếp khách khác.
Ta vừa xoay người đã suýt va phải ai đó.
Yến T.ử Xuân kịp lùi nửa bước, mới tránh được va chạm:
“Trùng hợp quá, Ôn muội muội.”
Ta liếc ra ngoài — Lạc Minh Sán vẫn ngồi xổm dưới đất xem dế.
“Yến công t.ử cũng đến đây mua đồ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lắc đầu:
“Ta đang soát sổ, đến kiểm tra cửa hàng này.”
Hắn đưa ta đi dạo trong tiệm, giới thiệu chất liệu trâm hoàn.
Nói đến cuối, hắn im lặng nhìn ta.
Ta nói:
“Ta nghĩ xong rồi. Ân tình của Yến công tử, Ôn Thư xin ghi nhớ.”
Xem xem hắn còn định nâng ta lên đến độ nào.
13
Lạc Minh Sán bên kia đã bị Yến T.ử Xuân thuyết phục.
Ta đến bẩm với di mẫu điều ta dự định. Di nắm tay ta, gật đầu: nữ t.ử có một bản lĩnh lập thân cũng là điều tốt.
Yến T.ử Xuân thu xếp mọi chuyện, đưa ta đến mã tràng.
“Muội có thể dắt con ngựa của mình đến. Ở đây rộng, nó chạy sẽ vui hơn.”
Từ khi vào kinh đến nay, Tiểu Táo lâu lắm chưa được thỏa sức chạy.
Ta thay cưỡi trang, buộc cao tóc đuôi ngựa, cưỡi Tiểu Táo phi vòng quanh sân mã hết vòng này đến vòng khác.
Gió quật vào mặt, tự do quá đỗi; ta quên cả che giấu, nở nụ cười chân thật.
Ánh mắt Yến T.ử Xuân vẫn dõi theo ta.
Ta xuống ngựa đi về phía hắn, trong mắt hắn ánh lên ý cười:
“Vui rồi chứ?”
Ta gật đầu:
“Thân tâm khoan khoái.”
Yến T.ử Xuân bật cười, dẫn ta đi dạo trong mã trường.
Ta dắt Tiểu Táo theo sau hắn, lắng nghe hắn nói chuyện làm ăn của mã tràng.
Tuyển ngựa tốt khắp các nơi đưa về đây, để quan lại quyền quý chọn lựa.
Chọn giống, gây đàn.
Mã tràng có quý khách đến, Yến T.ử Xuân phải đích thân nghênh tiếp, tạm rời đi.
Ta ở lại ven trường xem ngựa, thấy một đám người vây quanh một tiểu thiếu gia đi tới.
Tiểu thiếu gia chê lũ ngựa con, lại trông mắt một con hung mã.
Ai khuyên cũng không nghe.
Con ngựa phi như gió trong trường.
Trong gió chỉ nghe tiếng kêu thét lanh lảnh của tiểu thiếu gia.
Phía sau có cả một hàng người đuổi theo.
Hai chân sao đuổi được bốn chân.
Yến T.ử Xuân lần hiếm hoi thất thái, sắc mặt hoảng hốt như hồn mất nửa vời.
Con ngựa lao về phía ta. Ta dằn tĩnh tâm, nắm lấy thời cơ, phóng người lên lưng nó, vượt qua tiểu thiếu gia trước ngực, giữ chặt dây cương. Con ngựa kéo chúng ta chạy một vòng lớn; tay ta bị dây cương mài rát.
Ngựa dần bình lại, bụi đất mịt mù.
Từ xa Yến T.ử Xuân ngước nhìn ta trên lưng ngựa, sững sờ như mất hồn.
Tiểu thiếu gia run cầm cập trong lòng ta được người hầu bế xuống.
Ta nhẹ nhàng vuốt cổ ngựa, rồi xuống ngựa theo.
Xem chừng thân phận tiểu thiếu gia không nhỏ, Yến T.ử Xuân cũng chạy lên xin lỗi.
Tiểu thiếu gia gọi với sang ta, giọng còn run run:
“Này, tên ngươi là gì?”
“Ta? Ta là Ôn Thư.”
“Tốt! Ôn Thư, ta nhớ ngươi rồi. Đợi ta thưởng!”
Kẻ đến mã tràng này đều giàu sang quyền quý.
Ta không biết thân phận hắn ta, nhưng nghĩ chắc phần thưởng không nhỏ.
Khóe môi ta cong lên, lòng đầy hứng khởi.
Chợt bắt gặp ánh nhìn của Yến T.ử Xuân, dịu dàng mà ngầm cuồn cuộn sóng ngầm.
Như một con rắn.