Ai Lại Muốn Làm Mã Phu Chứ?

Chương 9



Ta hành lễ cáo lui những người còn lại, được thị tòng dẫn đến chỗ Tiểu Táo.

 

Ta chẳng mấy quan tâm săn bắn, cưỡi Tiểu Táo đi dạo trong rừng.

 

Không bao lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên phía sau.

 

Ta kéo cương ngoảnh lại.

 

Tịch Vân Lễ cưỡi bạch mã, chậm rãi tiến lại.

 

“Trùng hợp quá, Ôn cô nương.”

 

Trông hắn tùy ý mà trong mắt lại ẩn ý chiếm đoạt rõ rệt.

 

Sự thất bại của hai người kia… đã khơi dậy hứng thú của hắn.

 

19

 

Lúc này hắn rất gần gũi, cưỡi song song bên ta.

 

Dường như còn rảnh rỗi trò chuyện cùng ta.

 

“Ôn cô nương một lòng với Minh Sán, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”

 

Ta mím môi, mỉm cười:

“Biểu ca xứng đáng.”

 

Tịch Vân Lễ như hiếu kỳ:

“Vậy ư? Cô thích Minh Sán ở điểm nào? Tuy dung mạo xuất chúng, nhưng tính tình lại kén chọn bậc nhất — người hay vật đều phải hoàn mỹ. Bản vương nghe nói, hắn đã mấy lần làm tổn thương lòng cô.”

 

Ta nhìn sang hắn.

 

Hắn không thấy câu hỏi ấy là thất lễ, chỉ hơi nghiêng đầu, chờ đáp án.

 

Một kẻ kiêu ngạo.

 

Ta đè nén chán ghét trong lòng, mềm giọng nói:

“Việc trầm luân… ai mà khống chế được?”

 

Lời của Yến T.ử Xuân quả thật thuận miệng.

 

Hù Tịch Vân Lễ đứng hình ngay.

 

Ánh mắt hắn nhìn ta giống như đang nhìn đệ nhất ngu nhân thiên hạ.

 

Ta siết dây cương, thúc bụng Tiểu Táo. Nó liền tăng tốc, bỏ hắn lại phía sau.

 

Hắn đuổi tới, một tay vén tóc ra sau.

 

Tiểu Táo đột nhiên mất khống chế, không chịu nghe lệnh, lao đi như điên.

 

Sau lưng là tiếng Tịch Vân Lễ cố ý lo lắng:

“Ôn cô nương!”

 

Ta hết sức giữ thăng bằng, kéo cương khống chế Tiểu Táo.

 

Tịch Vân Lễ đuổi theo, nhưng vẫn luôn chậm hơn vài bước.

 

Trong lúc vội, ta ngoái đầu — khóe mắt bắt được vệt m.á.u trên m.ô.n.g Tiểu Táo.

 

Tịch Vân Lễ lúc này đưa tay ra:

“Ôn cô nương, đưa tay đây!”

 

Sự lo lắng trên mặt hắn nhìn không giống giả.

 

Trong khoảnh khắc, ta hiểu thấu hắn đang bày trò gì.

 

Anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Được thôi — ta để ngươi “cứu” cho đủ.

 

Ta giả vờ hoảng loạn đưa tay cho hắn.

 

Ý cười nở ra trên mặt hắn vừa kịp xuất hiện, liền phát hiện kéo không nổi.

 

Ta giữ chặt thân mình, lớn tiếng:

“Vương gia, mau buông tay, đừng quản ta!”

 

Đồng thời bất ngờ dùng sức, kéo hắn xuống ngựa.

 

20

 

Sắc mặt Tịch Vân Lễ cuối cùng cũng hiện lên nỗi sợ thật sự.

 

Ngay khoảnh khắc hắn sắp ngã, ta nghiến răng, vòng tay ôm lấy eo hắn.

 

Hai người cùng ngã khỏi ngựa, lăn mấy vòng trong rừng.

 

Não bộ như bị xóc tung.

 

Tịch Vân Lễ chẳng khá hơn ta bao nhiêu — tóc vướng đầy cỏ khô, cả người dính bùn đất.

 

Đây là cách “lưỡng bại câu thương” — ta không chịu nổi ai làm tổn thương Tiểu Táo.

 

Tiểu Táo bị thương, đã chạy sâu vào rừng.

 

Ngựa của Tịch Vân Lễ cũng chạy mất.

 

Toàn thân đau ê ẩm, may mà dạo này ngày nào cũng luyện võ, sức khỏe khá lên nhiều. Ta chống tay ngồi dậy, nhìn Tịch Vân Lễ dưới đất.

 

Trên mặt hắn có một vệt rách, thần sắc mơ hồ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vỗ vỗ mặt hắn:

“Vương gia? Vương gia? Ngài không sao chứ?”

 

Hắn nhíu mày thật chặt, khàn giọng:

“Cô còn đè thêm nữa thì có chuyện thật đó.”

 

Ta vội lăn sang một bên, lúc ấy mới thấy một chân hắn vặn sai tư thế.

 

Hắn nghiến răng chống tay ngồi dậy, giữ lấy chân bị thương.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Đừng động.”

 

Ta nắm tay hắn:

“Cẩn thận động vào xương.”

 

Tịch Vân Lễ im lặng, không nhúc nhích nữa, chỉ bực bội mím môi.

 

Vì trò anh hùng cứu mỹ nhân này mà hắn không dẫn theo hạ nhân.

 

Không biết giờ có hối hận xen vào vụ này không.

 

Ở đây đã là rừng sâu, hắn thế này không thể di chuyển, chỉ đợi người tìm tới.

 

Ta bò dậy, nhặt một nhánh cây thẳng, quay lại.

 

Xé một dải áo, nói:

“Vương gia, xin chịu đau một chút.”

 

Ta nẹp cây vào chân hắn.

 

Hắn nhẫn nại hỏi:

“Cô còn học y thuật?”

 

Ta buộc chặt:

“Hồi nhỏ ta rơi ngựa, gãy chân không dưới vài lần, nhìn nhiều thì sẽ biết.”

 

Tịch Vân Lễ cau mày nhìn ta:

“Ngã nhiều như vậy mà vẫn thích cưỡi ngựa?”

 

Ta kiểm tra lại nẹp gỗ, thở phào:

“Lỗi không ở ngựa, mà ở ta cưỡi kém. Với lại ta phát hiện, gãy chân nhiều… thì ta lại cao lên.”

 

Tịch Vân Lễ nhìn ta bằng ánh mắt khó diễn tả, cuối cùng không nhịn được bật cười.

 

Ta phủi tay, nhặt cỏ trên tóc hắn:

“Thất lễ với vương gia, ta chỉnh lại một chút, để người khác tìm đến không cười ngài.”

 

Tịch Vân Lễ liếc ta, rồi dời mắt, không phản đối.

 

Sau khi phủi sạch cỏ, cổ hắn âm thầm đỏ lên.

 

Trước khi người đến, tiếng vó ngựa đã đến trước.

 

Ta đứng dậy nhìn — là Tiểu Táo quay lại tìm ta.

 

Vết thương trên m.ô.n.g nó rớm máu, không biết bị cái gì ném trúng.

 

Tim ta thắt lại, ta vuốt lưng nó thật nhẹ, dỗ nó rằng về sẽ cho ăn ngon.

 

Quay đầu lại liền gặp ánh mắt Tịch Vân Lễ đang nhìn ta. Con mắt đẹp ấy cứ nhìn chằm chằm, ta hơi ngẩn người.

 

Tiếng hừ mũi của Tiểu Táo kéo ta về.

 

Ta đến đỡ Tịch Vân Lễ:

“Vương gia, ngài lên ngựa đi, ta dắt ngài quay lại.”

 

“Bản vương thế này…”

 

Tịch Vân Lễ còn chưa nói xong.

 

Ta làm một hiệu tay với Tiểu Táo.

 

Tiểu Táo liền khuỵu thân xuống, ngoan ngoãn nằm trước mặt Tịch Vân Lễ.

 

Ánh sáng lọt qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt kinh ngạc của hắn.

 

Ta mỉm cười:

“Lên được.”

 

21

 

Lúc này hắn ngồi trên lưng Tiểu Táo. Hẳn đau lắm, sắc mặt không tốt, nói chuyện với ta câu được câu không:

 

“Con ngựa này của cô… thật biết hiểu người.”

 

Nhắc đến Tiểu Táo là ta có chuyện để nói:

“Đó là lễ sinh thần phụ thân tặng ta. Khi Tiểu Táo được đưa tới nó mới một tuổi, ngày nào cũng theo ta chạy khắp nơi. Mẫu thân ta bảo: một con nhóc điên lại nuôi một con ngựa điên.”

 

Nói đến đây, giọng ta cũng mang ý cười.

 

Khóe môi Tịch Vân Lễ hơi cong, hắn đưa tay vuốt cổ Tiểu Táo:

“Ngựa tốt.”

 

Tiểu Táo lắc mình một cái, làm Tịch Vân Lễ giật nảy.

 

 

Ta mím môi nhịn cười — con ngựa thông minh này không thích hắn.

 

Đúng lúc ấy, một tiếng xé gió vang lên.

 

Ta vội cho Tiểu Táo hạ thấp thân mình; mũi tên giữa không trung bị phi tiêu c.h.é.m đứt.