Tôi bật khóc thành tiếng.
Anh không nói gì, quỳ một chân, ôm và vỗ nhẹ lưng tôi.
Đến khi tôi khóc ngất, anh vội đưa tôi đến bệnh viện.
Cuộc gọi cuối cùng của anh trai trước khi mất là gọi cho Trình Khiêm Dục, anh đã tìm cho tôi một mái nhà.
Vài ngày sau, tôi gặp mẹ.
Bà ôm đứa trẻ nhỏ, nhanh chóng làm thủ tục nhập khẩu rồi bỏ đi.
Ngay cả một câu xoa đầu, dặn dò “ngoan ngoãn” cũng không có.
Mẹ là người giám hộ tôi, nhưng người thân thực sự là Trình Khiêm Dục.
Từ đó, tôi sống cùng anh.
Người quen biết Trình Khiêm Dục vẫn gọi tôi là em họ xa của anh.
Trình Khiêm Dục cho tôi một mái ấm an toàn.
Tôi không biết mình bắt đầu thích anh từ khi nào.
Có lẽ là đêm mưa tầm tã ấy, khi anh trốn mưa về tổ chức sinh nhật cho tôi.
Có lẽ là chiều hôm đó, khi tôi bị vu oan và anh kiên quyết đứng về phía tôi.
Có thể là khoảnh khắc anh quỳ một gối, khoác chiếc áo khoác ấm lên tôi…
Tất cả rung động ấy, có lẽ đã bắt đầu lặng lẽ từ lúc đó.
Anh rất bận, nhưng mỗi ngày đều dành thời gian kèm tôi làm bài tập.
Có khi tôi đến văn phòng anh, có lúc anh sang nhà tôi.
Ngay cả khi tôi vào đại học, vài bài tập vẫn được anh giúp.
“Làm xong bài chưa?”
Kể từ lần cãi nhau ở Lầu Lan Hương, ba ngày qua chúng tôi không nói chuyện.
Trình Khiêm Dục đứng trước mặt tôi, cầm bức tranh tôi vừa vẽ, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra.
“Anh không cần ở bên bạn gái à?”
Anh cầm chiếc lược, nhẹ nhàng chải tóc tôi, tiếng anh dịu dàng bên tai:
“Ở bên em mới là quan trọng nhất.”
Biết anh đang dối lòng, nhưng tôi vẫn vui, lòng ấm áp lạ thường.
Không có bài tập, nhưng tôi vẫn theo Trình Khiêm Dục đến công ty.
Tôi rất thích nhìn anh làm việc; khi không cười, trông anh có vẻ đáng sợ nhưng lại đầy quyến rũ.
“Ngoan ngoãn đợi anh ở đây, anh đi họp.”
Cả buổi sáng anh bận rộn không ngừng.
Thấy tôi ngơ ngác nhìn, anh cười nhỏ: “Lại đây.”
Tôi chậm rãi bước tới, mới vừa gần thì anh bất ngờ nắm cánh tay tôi, kéo tôi giữa hai chân, rồi giữ hai tay tôi đặt lên thái dương anh: “Ấn giúp anh, đau đầu quá.”
“Vâng.”
Tôi đã làm nhiều lần, mỗi khi xoa bóp, anh thường ngủ một lúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này thì không, hơi thở anh đều đặn, cửa văn phòng bỗng bị đẩy ra.
“Tiểu Ý đến, sao không ai nói với tôi?”
“Chị Tình.” Tôi vội ôm lấy cô ấy.
Cô là bạn gái anh trai, hiện cũng làm việc tại công ty Trình Khiêm Dục.
Anh mở mắt, im lặng bật máy tính.
“Đây là tài liệu em cần, chị đã chuẩn bị kỹ rồi, chắc em sẽ hiểu thôi.”
Chị Tình đặt tập tài liệu lên lòng tôi, khiến cả thân người tôi cứng đờ.
Không cần ngoảnh lại, tôi đã cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, sắc lạnh đến mức không thể bỏ qua.
“Tài liệu gì thế?” Giọng Trình Khiêm Dục ẩn chứa sự giễu cợt, khiến sống lưng tôi lạnh toát.
Tiếng bước chân ngày một tiến gần hơn.
“Là em…”
Lời tôi vừa dứt, anh đã từ phía sau giơ tay lấy tập tài liệu.
“Tài liệu về các trường đại học danh tiếng ở Anh?”
Tôi siết chặt vạt áo, không dám thở mạnh.
Chị Tình thắc mắc, đáp lời: “Đúng vậy, Tiểu Ý nói muốn đi du học, tôi nghĩ cũng tốt, em ấy học thiết kế sản phẩm, ra nước ngoài sẽ có lợi cho em ấy, hơn nữa Chung Hoài chẳng phải cũng…”
“Chiều nay không phải còn cuộc họp sao? Đi chuẩn bị đi.”
Trình Khiêm Dục cười nhẹ, ngắt lời cô.
Chị Tình trừng mắt một lúc rồi gật đầu: “Vâng.”
Khi chỉ còn lại hai người trong văn phòng, khuôn mặt anh lập tức lạnh lùng.
“Muốn đi du học? Sao không nói với anh?”
Tôi rụt cổ, không biết nên đáp sao cho phải.
“Vẫn còn giận chuyện tối hôm đó hả?”
Tôi lắc đầu, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh: “Em muốn độc lập hơn.”
“Tiểu Ý, có anh bên cạnh, em không cần độc lập làm gì, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
“Anh trai em từng nói, con gái phải mọc ra đôi cánh, mọc ra răng nanh…”
Trình Khiêm Dục cười lạnh, ném tập tài liệu vào thùng rác rồi trầm giọng: “Anh chính là đôi cánh của em, anh chính là răng nanh của em.”
Ánh mắt anh ta xuyên thấu trái tim tôi, khiến con tim tôi run rẩy theo lời nói.
“Nhưng…” Tôi đầy hy vọng nhìn anh, “Nhưng sau này anh sẽ kết hôn, khi đó anh sẽ không nghĩ vậy nữa, vợ anh cũng không cho phép.”
Trình Khiêm Dục khẽ nhếch mép, xoa đầu tôi dịu dàng: “Thì ra là vì điều này, yên tâm đi, Tử Thiến không phải người như vậy.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, bao nhiêu ký ức ùa về, từ sáu năm trước đến giờ, hình ảnh ấy không ngừng lặp lại, nhưng trong lòng tôi lại rất tỉnh táo.
“Đừng lo lắng quá, có người thương em cũng tốt mà.”
Ánh mắt tôi rời khỏi khuôn mặt anh, chăm chú nhìn tập tài liệu trong thùng rác lâu rồi mắt cay xè, tim như bị d.a.o cứa đau nhói.
“Vâng, em sẽ không đi du học nữa.”
Kể từ khi biết tôi có ý định đi du học, Trình Khiêm Dục về nhà ngày càng sớm hơn.