Ai Mới Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 4: Ai Mới Là Bạch Nguyệt Quang Của Anh



Ngay cả khi không thể về, anh vẫn gọi tôi đến công ty.

Nói chung, tôi phải ở trong tầm mắt anh.

“Tiểu Ý.”

Tôi quay lại, thấy chị Tình đã lặng lẽ đứng trong phòng trà, ánh mắt đầy trăn trở.

“Pha cà phê cho Trình tổng sao?”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

Cô không nói gì thêm, khi tôi định đi thì bất ngờ nói: “Chị sắp rời khỏi đây rồi.”

Tôi giật mình dừng bước: “Rời sao? Chị muốn từ chức hả?”

Cô làm ở đây năm năm, hiện là quản lý, việc rời đi không phải là chuyện đơn giản.

Chẳng lẽ liên quan đến chuyện đó?

“Không phải từ chức, Trình tổng còn thăng chức cho chị rồi, làm tổng giám đốc chi nhánh.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là điều động công tác.

“Tiểu Ý, em là người khiến Chung Hoài lo lắng nhất, chị nghĩ nên nói cho em biết.”

Cô vẫn vậy, nhắc đến anh trai là đôi mắt đỏ hoe.

“Đừng quá tin lời Trình Khiêm Dục, Chung Hoài không muốn thấy em gái mình trở thành người nhu nhược, không có chính kiến. Em đã hai mươi tuổi rồi, nên nghĩ đến tương lai, liệu em có muốn trở thành cây tầm gửi?”

“Nếu đã suy nghĩ kỹ rồi, em có thể liên lạc với chị, chị có thứ này cho em.”

Mỗi lời cô nói đều in sâu trong tâm trí tôi; khi tôi kịp phản ứng thì cô đã rời đi.

Bưng cà phê vào, tôi thấy Triệu Tử Thiến cũng đang trong văn phòng.

Hai người họ tỏ vẻ không vui, thấy tôi đến, Tử Thiến ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Anh xem anh này…” cô ta đẩy vai Trình Khiêm Dục, “Sao còn để Tiểu Ý làm mấy việc pha trà, rót nước thế này?”

Trình Khiêm Dục nhìn tôi im lặng, rồi cười hỏi: “Vừa gặp chị Tình à?”

Tim tôi thót lại, sao anh biết nhanh thế?

“Vâng, chị cũng đang pha cà phê.”

Anh đứng dậy, chậm rãi bước đến đặt tách cà phê lên bàn.

“Cô ấy nói gì với em?”

Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng anh: “Chỉ hỏi vài chuyện về học tập, nói chị ấy sắp làm tổng giám đốc chi nhánh.”

“Vậy à.”

Anh không hỏi thêm, lấy lại tách cà phê ngồi trước máy tính.

“Vậy em đi học trước nhé.”

Nói xong, tôi vội vã cầm cặp bước ra.

Ra khỏi tòa nhà, tôi mới thở phào, hít sâu một hơi.

Hôm nay không có tiết, tôi lang thang ngoài phố rất lâu nhưng không muốn về nhà.

Không ngờ có ngày tôi lại sợ nơi ấy, nơi từng là chốn nương náu duy nhất.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, điện thoại Trình Khiêm Dục gọi đến thúc giục tôi mới trở về.

Vừa về đến cửa, dì Trương đã nói Triệu Tử Thiến cũng ở đây.

“Ông chủ nói cô Triệu sẽ ở lâu dài, đồ đạc đã mang hết rồi.”

“Tôi biết rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều không tránh khỏi đã xảy ra, tôi bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng.

Về phòng, tôi thấy đồ đạc bị xê dịch.

Đặc biệt là con gấu nhỏ tôi đặt phía đầu giường đã biến mất.

“Dì Trương, dì Trương…”

Dì vội bước vào: “Sao vậy cháu?”

“Con gấu nhỏ của cháu đâu rồi ạ?”

Dì nhìn chỗ đó ngẩn người: “Dì cũng không hay, dì không động vào con gấu.”

“Con gấu màu nâu phải không?” Triệu Tử Thiến bước vào, nắm tay tôi dịu dàng hỏi.

Tôi như tìm thấy bờ vai cuối cùng: “Vâng, đúng nó rồi, cô có thấy không?”

Cô gật đầu: “Chị thấy nó cũ quá nên vứt đi rồi, sẽ mua con mới cho em, chị đi lấy ngay nhé?”

Nước mắt tôi rơi lã chã, toàn thân lạnh buốt từ tâm can xuống chân tay.

“Cô dựa vào đâu mà tự tiện vào phòng người khác, dựa vào đâu để vứt đồ của tôi?”

Cô nhìn ra cửa, mặt tái: “Tôi chỉ muốn tốt cho em…”

Con gấu đó là anh trai tôi tặng khi mẹ bỏ đi, để nó làm bạn bên tôi.

Khi anh đi làm thêm, con gấu vẫn bên cạnh tôi.

Nhiều năm qua, chỉ cần có nó, tôi cảm như anh luôn bên tôi.

Nó cũ kỹ nhưng tôi vẫn đặt đầu giường, lạc lõng giữa căn phòng.

Vậy mà Tử Thiến không hiểu ý nghĩa của nó đối với tôi sao?

Tôi giật mạnh cổ áo cô: “Cô muốn kết hôn với Trình Khiêm Dục, nịnh nọt anh ta tôi không quản, nhưng cô dựa vào đâu lại động đến đồ của tôi?”

“Chị…” Cô đỏ mặt, nước mắt rơi vì Trình Khiêm Dục.

“Vứt đâu rồi? Tôi hỏi cô vứt đâu?”

Tử Thiến cắn môi, vẻ đáng thương: “Thùng rác ngoài cửa.”

Tôi đẩy cô ra.

Khi đi ngang Trình Khiêm Dục, anh bỗng nắm tay tôi: “Muốn lục thùng rác à?”

Tôi vùng vẫy, nhưng sức anh quá lớn.

Anh liếc nhìn dì Trương: “Bảo mọi người tìm đi.”

“Buông em ra, em tự tìm được.”

Tay anh siết chặt khiến tôi đau nhói: “Chuyện lục thùng rác như vậy không phải việc em nên làm.”

“Cái gì không nên? Anh biết con gấu đó quan trọng với em mà.”

Anh im lặng nhìn tôi, mắt sâu thẳm, gân xanh nổi trên trán, sắc mặt âm u: “Xin lỗi Tử Thiến.”

“Anh nói gì?”

Anh đẩy tôi về phía Tử Thiến, vẻ chán nản: “Xin lỗi.”

“Cô ta tự ý vào phòng em, vứt đồ của em mà anh bảo em xin lỗi? Trình Khiêm Dục, anh bị sao thế?”

Anh mím môi, mắt dần nổi bão giận, rồi khẽ cười: “Tử Thiến là nữ chủ nhân tương lai căn nhà này, cô ấy có quyền vào phòng nào cũng được.”

“Xin lỗi.”

Giọng tôi nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.