Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 100: Cũng không giống yêu sớm lắm



Khuôn viên trường vắng tanh, chỉ còn lác đác vài học sinh từ khu giảng đường ra cổng.

Khương Trạm đứng ngược sáng trước khu giảng đường. Tóc anh cắt ngắn cũn, cặp lông mày sắc sảo đang nhíu lại vì sốt ruột. Do mặt mày cau có nên tạo cảm giác ngang ngược, khó gần.

Mãi đến khi trông thấy bóng người bước vội về phía mình, sắc mặt Khương Trạm mới dịu đi đôi chút, nhưng vẫn chưa nguôi vẻ hậm hực.

Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì, chán chường bước đến xách cặp của cậu, "Sao bây giờ cậu mới ra?"

Vệ Tiểu Trì chột dạ kéo vạt áo, "Tớ vướng chút việc."

May mà Khương Trạm không gặng hỏi, anh nhấc cặp sách của Vệ Tiểu Trì lên áng chừng trọng lượng, "Sao nặng quá vậy?"

Vệ Tiểu Trì thò tay định lấy lại cái cặp của mình, "Toàn là sách ôn tập thôi, để tớ xách."

Khương Trạm chẳng nói chẳng rằng, nghiêng người tránh tay Vệ Tiểu Trì rồi đeo cặp của cậu lên vai, "Đi thôi, bán ve chai xong còn về học nữa."

Vệ Tiểu Trì đẩy gọng kính, chả hiểu sao cảm giác mãn nguyện bỗng dâng trào khắp cõi lòng.

Họ giờ đã có mục tiêu chung, và Khương Trạm đang cùng cậu nỗ lực vì điều đó. Vệ Tiểu Trì vô cùng thích cảm giác này.

Ban đầu cậu định nói rõ với Khương Trạm, nhưng giờ lại thấy chẳng sao cả. Ai thích trước nào có quan trọng, quan trọng là hiện tại hai người họ đang ở cạnh nhau, và đang phấn đấu vì tương lai sau này.

Với Vệ Tiểu Trì, như vậy là đủ rồi.

-

Để đảm bảo Khương Trạm có thể tiến bộ mười bậc trong kỳ thi cuối kỳ, cuối tuần Vệ Tiểu Trì không đi làm thêm mà dành ra cả hai ngày ở nhà phụ đạo cho Khương Trạm.

Thứ hai vào học, quả nhiên chỗ ngồi của Hứa Dương đã trống trơn. Hầu hết các bạn chưa biết cậu ta đã đi du học, cho đến khi giáo viên chủ nhiệm lên lớp thông báo với mọi người.

Hứa Dương vốn được lòng các bạn trong lớp nên tin tức này khiến mọi người chưng hửng, đó giờ cậu ta chưa từng để lộ ý định này.

"Gì mà nói đi là đi luôn vậy? Không thèm đánh tiếng cơ, đứa nào biết nó định đi du học không?"

"Tao không biết."

"Tao cũng chưa từng nghe nó nhắc tới."

"Chả hiểu, nó quá đáng ghê. Đi du học cũng nên nói với bọn mình một tiếng chứ."

"Đúng đúng, nếu biết nó không còn đến trường nữa thì thứ sáu tuần trước mọi người đã tổ chức bữa tiệc chia tay cho nó rồi."

"Thiệt tình, sao lại im im bỏ đi. Có coi bọn mình là bạn không vậy?"

Hành động của Hứa Dương cũng nằm ngoài dự đoán của Lý Tùy Lâm. Cậu ta còn tưởng chí ít gì đối phương sẽ tham gia kỳ thi cuối kỳ, không ngờ tuần này đã nghỉ luôn.

Hứa Dương không nói gì với bạn học trong lớp về chuyện du học đồng nghĩa với việc sau này cậu ta sẽ không giữ liên lạc với họ nữa, điều này rất phù hợp với tính cách quyết đoán của Hứa Dương.

Lý trí quá đỗi thì sẽ thành ra bạc bẽo.

Hứa Dương là kiểu người như vậy - bề ngoài trông dễ tính hòa đồng, nhưng bản chất lạnh lùng cô độc. Cậu ta chưa từng coi những người xung quanh là bạn bè thật sự nên có thể dứt áo ra đi bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng không chút vướng bận.

Phải chăng những xốc nổi trong thời niên thiếu của cậu ta chỉ trao trọn cho một người. Lý Tùy Lâm đưa mắt nhìn Vệ Tiểu Trì đang ngồi ở hàng thứ hai.

Bạn học xung quanh đều đang bàn tán chuyện Hứa Dương đột ngột chuyển trường, ngay cả bạn cùng bàn của cậu ta cũng không chẳng hề hay biết. Sáng nay người nọ thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không thì mới ngỡ ngàng.

Vệ Tiểu Trì nghe các bạn trong lớp thảo luận, chợt nhận ra hình như Hứa Dương chỉ nói việc chuyển trường với mỗi mình cậu.

Nhớ lại cuộc trò chuyện giữa cậu và Hứa Dương trước cửa lớp hôm thứ sáu tuần trước, Vệ Tiểu Trì khựng lại.

Khi đó cậu sợ Khương Trạm nhìn thấy mình và Hứa Dương đứng gần nhau, nôn nóng thoát thân nên chẳng kịp suy ngẫm những gì Hứa Dương nói.

Giờ nghĩ lại, hóa ra hôm đó Hứa Dương đang từ biệt cậu, và chỉ từ biệt với mỗi mình cậu.

Chưa kể nhìn dáng vẻ lúc đó của Hứa Dương, có lẽ cậu ta vẫn còn có điều muốn nói. Cơ mà Vệ Tiểu Trì vội đi, không cho cậu ta cơ hội để nói tiếp.

Vệ Tiểu Trì cảm thấy mình hơi bất lịch sự, nhưng nghĩ lại như thế sẽ tốt cho cả cậu và Hứa Dương.

Gần đây thái độ của Hứa Dương với Vệ Tiểu Trì vô cùng mập mờ, hình như cũng hơi hơi thích cậu.

Nếu không có Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì đã chẳng yêu đương trong những năm cấp ba. Dẫu Hứa Dương không ra nước ngoài, ở lại tỏ tình với cậu thì Vệ Tiểu Trì cũng sẽ không hẹn hò cậu ta.

Đã không thích thì đừng gieo rắc hy vọng cho người ta làm gì. Cách hành xử của cậu vào hôm thứ sáu tuần trước chẳng khác nào gián tiếp từ chối Hứa Dương.

Nghĩ như vậy, cảm giác áy náy vì bất lịch sự cũng tan biến ngay. Vệ Tiểu Trì thôi không bận lòng nữa, tiếp tục sắp xếp lại những bài kiểm tra cũ.

Trương Minh Dương thấy Vệ Tiểu Trì bình chân như vại, dùng hồ dán từng tờ đề hóa lại với nhau.

Chuyện Hứa Dương rời đi đoán chừng chẳng khơi dậy chút gợn sóng nào trong lòng Vệ Tiểu Trì. Cậu vẫn thờ ơ vô cảm như mọi khi, không để tâm đến ai.

Vệ Tiểu Trì phết hồ vài lần ở góc trên bài kiểm tra, đang vuốt phẳng nó định dán lại thì bỗng nhiên cái bàn bị ai đó đạp mạnh vào.

Tay cậu run lên, hai bài kiểm tra bị dán chệch đi. Vệ Tiểu Trì cau mày, quay đầu sang hỏi Trương Minh Dương, "Cậu làm gì đó?"

Rõ ràng Trương Minh Dương chủ động kiếm chuyện, vậy mà mặt mũi cậu ta lại chù ụ như thể bị Vệ Tiểu Trì chọc giận.

Trương Minh Dương ngó lơ Vệ Tiểu Trì, đứng dậy rời khỏi lớp.

Vệ Tiểu Trì không tài nào hiểu nổi người nọ. Tranh thủ lúc keo còn chưa khô hẳn, cậu vội vàng tách hai bài thi ra, chỉnh cho ngay ngắn rồi mới dán lại với nhau.

Đến khi sắp vào lớp, Trương Minh Dương mới quay lại. Người nọ đã không được đẹp trai, giờ còn làm bộ mặt đưa đám như thể ai nợ cậu ta cả trăm triệu.

Vệ Tiểu Trì quan sát Trương Minh Dương đôi lần, không khỏi nghi ngờ lẽ nào beta cũng có giai đoạn đặc biệt chăng.

Chứ không mắc gì bữa giờ Trương Minh Dương như thể ngậm thuốc súng. Cứ phải nổi giận đùng đùng, trưng cái bản mặt hằm hằm ra cho Vệ Tiểu Trì xem.

Trương Minh Dương ngẩng đầu nhìn bục giảng. Cậu ta chăm chú nghe giảng, chẳng buồn ngó ngàng Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì nghĩ bụng: Cậu không thèm để ý đến tôi, tôi cũng có muốn quan tâm đến cậu đâu!

Hai tiết học sáng hôm đó, Vệ Tiểu Trì và Trương Minh Dương chẳng nói với nhau câu nào, đã vậy còn không hề chạm mắt nhau.

Trương Minh Dương không nhìn thẳng thì cũng liếc sang bên phải, nhất quyết không chịu nhìn sang phía Vệ Tiểu Trì, rõ là đang hờn dỗi mà.

Vệ Tiểu Trì kệ thây cái thói đó, cũng chả thèm quan tâm cậu ta. Trong giờ học thì nhìn lên bục giảng, hết tiết thì sắp xếp bài kiểm tra, khoanh vùng những câu hỏi trọng tâm cho Khương Trạm.

-

Giờ giải lao, Khương Trạm cầm hộp cơm và một quyển sách bài tập toán xuất hiện trước cửa lớp A1. Còn có Ngụỵ Dân Chinh thiết diện, vô tư bám theo sau anh.

Hai người một trước một sau bước vào lớp.

Khí thế của trùm trường và giám thị quá áp đảo, mọi người vội vàng lùi lại ba thước nhường cho họ con đường rộng thênh thang.

Nhìn họ từng bước đến gần, lòng bàn tay Vệ Tiểu Trì rịn mồ hôi. Cậu hoang mang lo lắng nắm chặt cây bút.

Khương Trạm đi ngang qua bục giảng thì thuận tay xách cái ghế. Anh để ngay lối đi cạnh bàn Vệ Tiểu Trì rồi ngang nhiên ngồi xuống.

Vệ Tiểu Trì lập tức cảm nhận được sát khí trong mắt Ngụỵ Dân Chinh, tim sắp sửa nhảy khỏi lồng ng.ực.

"Các cậu làm gì đó?" Mặt mũi Ngụỵ Dân Chinh bặm trợn, quát to, "Ngay trước mắt tôi mà còn dám..."

Hai chữ hẹn hò còn chưa thành lời thì Khương Trạm đã mở quyển bài tập toán ra, dùng bút chỉ vào một câu rồi nói với Vệ Tiểu Trì, "Bài này không biết làm."

Thấy Khương Trạm chơi chiêu ngay trước mặt mình, gân xanh trên trán Ngụỵ Dân Chinh nhảy thình thịch vì nổi khùng.

Vệ Tiểu Trì chịu đựng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thầy giám thị, không dám lơ là, vội vàng cúi đầu ngó sơ qua đề bài rồi lấy giấy nháp ra giải thích.

Đợi Vệ Tiểu Trì giảng xong, Khương Trạm cúi đầu điền đáp án và các bước giải vào chỗ trống.

Khương Trạm đẩy quyển sách bài tập sang, "Đúng chưa?"

Vệ Tiểu Trì kiểm tra cẩn thận, thấp thỏm gật đầu, "Đúng rồi."

Khương Trạm đẩy hộp cơm về phía Vệ Tiểu Trì, "Canh bí đỏ táo tàu, mẹ tôi hầm đó."

Biết đó là mẹ Khương Trạm hầm, Vệ Tiểu Trì thoáng sững sờ. Trong lòng cậu, có thứ gì đó lặng lẽ tan chảy, mềm mại và ấm áp.

Mẹ Khương Trạm hầm canh cho cậu, chứng tỏ bà đã chấp nhận cậu rồi nhỉ?

Niềm khấp khởi của Vệ Tiểu Trì chưa kịp lan tỏa, Ngụỵ Dân Chinh đã ngửi thấy mùi mập mờ giữa hai người, ông cầm cây thước gỗ đập vào bàn học kêu bộp bộp.

"Gì đây? Các cậu muốn làm cái trò gì trước mặt tôi, định tán tỉnh nhau phỏng?"

Dòng tâm tư rối bời của Vệ Tiểu Trì bị tiếng thước đập của Ngụỵ Dân Chinh cắt ngang, vai cậu run bắn lên vì giật mình.

Tâm lý của Khương Trạm vững vàng hơn hẳn người thường. Anh vẫn có thể bình thản trước tiếng quát tháo của Nguỵ Dân Chinh, thong dong lật trang tiếp theo làm bài.

Vệ Tiểu Trì không kiên cường như anh, ôm hộp cơm ngồi ngây ra như phỗng.

Khương Trạm gõ ngón tay lên bàn, "Ăn đi."

Ngụỵ Dân Chinh không nghe rõ, dùng thước gõ ngay cạnh tay Khương Trạm, "Nói gì đó? Hai cậu lại thủ thỉ gì nữa?"

"Không có ạ." Khương Trạm làm xong một câu trắc nghiệm, đưa quyển sách bài tập cho Ngụỵ Dân Chinh, cà lơ phất phơ nói: "Thầy ơi, thầy xem câu này em đã làm đúng chưa ạ."

"Cậu thôi cái trò mèo đó đi. Mấy chiêu này của cậu tôi còn lạ gì?" Ngụỵ Dân Chinh kẹp thước vào nách, nhận lấy quyển bài tập. Ông vừa xem vừa không quên răn đe, "Cảnh cáo hai cậu đừng có mà rục rịch trong trường, đôi mắt của tôi sẽ luôn dõi theo các cậu."

Ngụỵ Dân Chinh xem đi xem lại câu hỏi, giơ tay sờ mũi.

Kiến thức là thứ không thể qua mặt, có thể nói là "một ngày không gặp như cách ba thu". Ngụỵ Dân Chinh đã lâu không đứng lớp, sớm quên nhẵn những công thức, định luật gì đó rồi.

Đám học sinh tụm lại hóng hớt, người của các lớp khác cũng chen chúc trước cửa lớp A1. Ngụỵ Dân Chinh liếc nhìn họ, cảm thấy hơi khó xử.

"Nhìn gì mà nhìn, ai làm việc người đó đi."

Ngụỵ Dân Chinh quát tháo giải tán đám đông rồi đập quyển sách bài tập xuống trước mặt Vệ Tiểu Trì, mặt đanh lại nói, "Em... em xem cho nó đi."

Vệ Tiểu Trì chỉ có thể nghe theo, vội vàng nhìn thoáng qua câu hỏi và đáp án rồi nói với Khương Trạm, "Sai rồi."

Ngụỵ Dân Chinh khoanh tay, ban đầu chỉ ghé tai lắng nghe nhưng dần cúi đầu thấp hơn. Ông dòm Vệ Tiểu Trì đang chép công thức ra giấy nháp cho Khương Trạm, để lộ biểu cảm bừng tỉnh.

À đúng đúng, ông nhớ ra rồi, bài này phải giải như vậy.

Suốt giờ giải lao, Ngụỵ Dân Chinh đứng sừng sững trong lớp A1 giám sát nhất cử nhất động của Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm, chỉ cần hai người họ có hành vi vượt quá quan hệ bạn học là sẽ xử lý theo nội quy ngay.

Tiếc là cả hai luôn giữ khoảng cách với nhau, không có hành vi nào đi quá giới hạn.

Vệ Tiểu Trì thấp thỏm ôm hộp cơm ăn. Khương Trạm cặm cui làm bài, chỉ khi gặp chỗ bí mới trao đổi với Vệ Tiểu Trì.

Ngoài canh bí đỏ táo tàu thì còn có há cảo trong veo và bánh kem việt quất.

Vệ Tiểu Trì húp canh, len lén để một miếng bánh kem việt quất trước mặt Khương Trạm.

Alpha làm bài xong, thản nhiên cầm bánh kem lên cho vào miệng.

Cả quá trình, một A một O không giao tiếp bằng lời nói. Ngụỵ Dân Chinh muốn bắt lỗi cũng không được. Đã thế Vệ Tiểu Trì còn có ý định hối lộ ông, hỏi ông có muốn ăn bánh kem không.

Ngụỵ Dân Chinh từ chối thẳng thừng, "Không ăn."

Vệ Tiểu Trì bị lườm không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn ăn bữa phụ.

Ngụỵ Dân Chinh chẳng hề túm được chứng cứ gì, trơ mắt nhìn Khương Trạm rời khỏi lớp A1 quay về lớp mình. Ông nghiến răng ken két, đành phải quay lại văn phòng.

-

Suốt mấy hôm liền, ngày nào Khương Trạm cũng đến tìm Vệ Tiểu Trì trong giờ ra chơi. Ngụỵ Dân Chinh không yên tâm nên bữa nào cũng đến canh me.

Nhưng chỉ xem được một buổi mukbang miễn phí bonus cảnh tượng trùm trường hoàn lương, chăm chỉ học hành hướng về phía trước. Còn đâu công cốc cả.

Rõ ràng hai đứa đang yêu sớm, nhưng ở trường bọn nó không làm gì hết. Chưa kể đến chuyện Khương Trạm nói được làm được, thực sự cải tà quy chính.

Dạo rày Khương Trạm hết sức ngoan ngoãn, tuân thủ mọi nội quy của nhà trường như đã hứa. Chẳng những mặc đồng phục, cắt tóc, không đánh nhau, không ngủ trong giờ học mà còn chăm chú nghe giảng.

Các giáo viên bộ môn đều ghi nhận sự nỗ lực của Khương Trạm trong tuần này. Chẳng những tự giác học hành mà còn chủ động giữ trật tự trong lớp, tiến bộ trông thấy.

Ngụy Dân Chinh vừa mừng vừa lo. Khương Trạm thay đổi nhờ có động lực, nếu không có Vệ Tiểu Trì thì anh có thể khá hơn được không?

Bọn họ đang yêu sớm, nhưng hình như cũng không giống yêu sớm cho lắm.

Ít nhất là không mắc những thói hư tật xấu của việc yêu sớm. Nhà trường không muốn học sinh yêu đương vì sợ chúng phân tán tư tưởng, làm ảnh hưởng đến việc học.

Cặp đôi này không những sa sút mà còn giúp đỡ lẫn nhau - đứa học dở thì tích cực hơn, đứa học giỏi thì dần trở nên cởi mở.

Lần đầu tiên Ngụỵ Dân Chinh gặp phải kiểu yêu sớm thế này. Bắt hai người thì vô lý quá, mà không bắt thì càng không ổn.

Mẹ nó nhức hết cả trứng.