Để bảo toàn mạng sống, Hàn Tử Ương đành cắn răng nói: Tôi thấy đừng nên làm vậy thì hơn.
Vệ Tiểu Trì không hỏi tại sao, chỉ đáp lại một chữ: Ờm.
Hàn Tử Ương không thể đọc được cảm xúc gì từ chữ "ờm" của Vệ Tiểu Trì. Cậu ta cuống tới độ gãi đầu liên tục nhưng không muốn để đối phương biết mình chột dạ.
Hàn Tử Ương cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: Thế cậu có định giải thích với anh Trạm không?"
Phải qua vài phút sau, Vệ Tiểu Trì mới trả lời: Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.
Chỉ vì câu nói này của Vệ Tiểu Trì mà Hàn Tử Ương đứng ngồi không yên suốt cả buổi chiều, nhiều lần định thú tội với Khương Trạm.
Nhưng cậu ta hèn nên không dám.
Khương Trạm và Vệ Tiểu Trì đang mặn nồng, lúc này mà bóc trần chân tướng với Khương Trạm thì khác nào đang tự tìm đường chết không chứ?
Hàn Tử Ương ôm tâm lý trốn tránh, sống thêm giây nào hay giây đó, thấp thỏm trải qua ba tiết tiếp theo.
-
Thứ sáu được tan học sớm hơn một tiết. Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Vệ Tiểu Trì không vội về nhà mà chậm rãi thu dọn cặp sách.
Lát nữa cậu với Khương Trạm còn phải mang vỏ chai và giấy vụn đến trạm thu mua phế liệu, bây giờ đang là giờ cao điểm tan học nên họ thường đợi học sinh về bớt rồi mới bắt đầu hành động.
Ngoài những bạn ở lại trực nhật, những đứa khác đã hào hứng rủ nhau rời khỏi phòng học.
Vệ Tiểu Trì kiểm tra lại đồ đạc, đảm bảo không để quên sách vở cần mang theo mới kéo khóa cặp lại.
Vừa bước ra khỏi lớp đã nhìn thấy Hứa Dương, Vệ Tiểu Trì hơi sững lại.
Alpha đứng tựa lưng vào vách tường xanh trắng bên khung cửa ngoài hành lang. Một tay xách cặp, tay kia đút hờ vào túi quần. Lưng cậu ta hơi khom, mái tóc đen xõa xuống giữa hàng lông mày, trông cứ như đang đợi ai đó.
Thấy Vệ Tiểu Trì bước ra, Hứa Dương ngẩng đầu nhìn sang bằng đôi mắt đen thẫm.
Vệ Tiểu Trì lờ mờ cảm thấy đối phương đang đợi mình. Cậu vô thức nhìn về phía cầu thang, sợ Khương Trạm sẽ xuất hiện.
Mặc dù cậu và Hứa Dương chẳng có gì, nhưng Khương Trạm mà thấy hai người họ đứng gần nhau kiểu gì cũng lồng lộn cho coi.
Đầu óc vẫn chưa kịp load nhưng cơ thể đã phản ứng trước một bước, Vệ Tiểu Trì lảng tránh ánh mắt của Hứa Dương, gằm đầu đi thẳng.
Hứa Dương cao ngồng, chỉ sải vài bước đã chặn ngay trước mặt Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì giật thót, cúi đầu rẽ trái thì Hứa Dương chặn bên trái, cậu rẽ phải, Hứa Dương lại chặn bên phải.
Vệ Tiểu Trì siết chặt quai cặp, dòm về phía cầu thang rồi mới nhìn sang Hứa Dương, căng thẳng hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Hứa Dương im lặng nhét thứ gì đó vào lòng Vệ Tiểu Trì.
Cơ thể Vệ Tiểu Trì như gắn thiết bị phản xạ, còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì đã vội dúi ngược lại cho Hứa Dương như sợ bị cắn.
Không khí lập tức chùng xuống.
Vệ Tiểu Trì nhận ra phản ứng của mình có hơi quá khích, nhỏ giọng xin lỗi Hứa Dương, "Xin lỗi."
Con ngươi của Hứa Dương nhạt màu, khi im lặng mang đến cảm giác xa cách lạnh lùng. Cậu ta nhìn Vệ Tiểu Trì chăm chú.
Vệ Tiểu Trì bứt rứt khi bị cậu ta nhìn như thế, cũng sợ Khương Trạm nhìn thấy cảnh này nên chỉ muốn nhanh chóng kết thúc màn giằng co khó xử này.
"Nếu cậu không có việc gì..." Vệ Tiểu Trì phá vỡ sự im lặng, vừa nói vừa nhích chân, "Vậy... vậy tôi đi trước nhé."
Đúng lúc này, Hứa Dương mở miệng: "Lên lớp mười hai tôi sẽ ra nước ngoài du học."
Vệ Tiểu Trì nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt Hứa Dương ngược sáng, biểu cảm dửng dưng và đôi mắt như đầm sâu khiến người khác khó lòng đọc vị.
Hứa Dương như vậy khiến Vệ Tiểu Trì cảm thấy xa lạ, không thể nào liên tưởng đến đại ca lớp hay bắt nạt cậu trong ký ức được.
Cậu không chỉ ngạc nhiên vì Hứa Dương sẽ chuyển trường vào thời điểm quan trọng như năm lớp 12, mà còn bất ngờ khi đối phương chủ động nói chuyện đó với cậu.
Vệ Tiểu Trì chưng hửng hai ba giây rồi "ồ" lên, định nói gì đó nhưng lại không biết phải nói sao nên gật gù rồi ngơ ngác "ồ" tiếp.
Hứa Dương nhìn Vệ Tiểu Trì chòng chọc, "Hôm nay là lần cuối tôi đến trường, thứ hai tuần sau tôi sẽ không đến nữa."
Vệ Tiểu Trì sững sờ, đối diện với ánh mắt Hứa Dương. Cậu há miệng, không biết sao lại buột mồm, "Vậy... vậy cũng tốt, khỏi phải thi cuối kỳ nữa."
Cậu vừa dứt lời, bầu không khí lại tẻ ngắt.
Vệ Tiểu Trì sực nhận ra câu nói này tào lao quá. Cậu che giấu sự ngượng ngùng bằng cách đẩy gọng kính, bổ sung một câu để chữa cháy, "Chúc cậu du học thuận buồm xuôi gió."
Hứa Dương khẽ nhíu mày, dường như muốn nói gì đó nhưng kịp phanh lại trước khi mở miệng.
Vệ Tiểu Trì chỉ muốn té khỏi đó. Chả rõ là không giỏi che giấu hay không thèm giấu mà viết hết suy nghĩ lên mặt.
Hứa Dương mím môi, gạt đi cảm xúc trên mặt, đặt một cái hộp vuông vức vào tay Vệ Tiểu Trì với vẻ thản nhiên.
Cậu ta chỉ nhàn nhạt nói hai chữ, "Tặng cậu."
Vệ Tiểu Trì như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, trả lại hộp nhung đỏ cho Hứa Dương không chút do dự, "Không cần đâu, cảm ơn cậu."
"Chúc cậu ra nước ngoài mọi việc hanh thông, thi đậu một trường đại học xịn xò, kết giao thêm nhiều bạn bè tốt."
Vệ Tiểu Trì vắt óc xổ ra mấy câu xã giao, nhưng chẳng nói câu "sau này thường xuyên liên lạc".
Một là cậu chẳng hề nghĩ tới, hai là cậu không cho rằng đối phương sẽ giữ liên lạc với mình, và cậu cũng không mong người nọ làm vậy.
Cậu và Hứa Dương thuộc hai thế giới khác nhau. Hai năm qua cũng chỉ là bạn cùng lớp vô cùng bình thường, hiếm hoi mới có vài lần tương tác riêng.
Dù Hứa Dương có gọi điện từ bán cầu bên kia, cả hai cũng sẽ lặng thinh như lúc này.
Không rõ Hứa Dương cảm thấy thế nào, nhưng với Vệ Tiểu Trì - một người khá sợ giao tiếp thì việc phải gồng mình để trò chuyện là một trải nghiệm vô cùng khó chịu.
Khi mới quen Khương Trạm, cậu cũng từng nghĩ bọn họ thuộc hai thế giới, nhưng cảm giác không giống với Hứa Dương.
Khương Trạm khiến Vệ Tiểu Trì cảm nhận được sự phân tầng xã hội, nhưng Hứa Dương lại khiến cậu không có gì để nói. Hai người họ hoàn toàn không có chủ đề chung nào.
Vệ Tiểu Trì ngẫm lại mối quan hệ giữa mình và Khương Trạm. Thực ra hai người chẳng có sở thích chung, nhưng lạ thay, mỗi lần Vệ Tiểu Trì không biết nên nói gì nữa thì chả hiểu sao họ vẫn có thể tiếp tục cuộc trò chuyện.
Có lẽ cũng nhờ việc Khương Trạm quá giỏi bới móc.
Từ những ngày đầu, cách mà họ tương tác với nhau là Khương Trạm không ngừng đem chuyện cũ ra khơi. Chỉ có Vệ Tiểu Trì không nghĩ ra chứ chẳng có gì là Khương Trạm không đào bới được.
Cho nên Vệ Tiểu Trì chỉ còn nước liên tục giải thích với Khương Trạm rồi cam đoan đủ kiểu. Cậu còn chẳng nhớ nổi trong khoảng thời gian đó mình đã hứa hão bao nhiêu chuyện.
"Tấm lòng của cậu tôi xin nhận, nhưng tôi không thể nhận thứ này được. Cảm ơn cậu, chúc cậu bình an khỏe mạnh. Tôi đi trước."
Vệ Tiểu Trì nói nhanh như gió, cúi đầu lách qua Hứa Dương.
Lần này Hứa Dương không cản Vệ Tiểu Trì nữa. Cậu ta nhìn omega bước nhanh xuống từng bậc thang, chẳng mấy chốc đã biến mất ở khúc cua mà không ngoái lại chỉ một lần.
Hứa Dương khép hờ mắt, đứng lặng ra đó hồi lâu. Ánh sáng rọi xuống người cậu ta tạo thành bóng dáng u ám mờ mịt.
Tình cảm cậu ta dành cho Vệ Tiểu Trì tựa như hoa trong gương, trăng dưới nước - mơ hồ, đẹp đẽ nhưng lại mong manh.
Dù lúc này Hứa Dương thích Vệ Tiểu Trì, khó lòng buông bỏ mối tình đầu dở dang này thì lý trí vẫn đánh bại con tim. Cậu ta thậm chí có thể mường tượng được bản thân mình mười năm sau sẽ ra sao.
Theo thời gian, tình cảm cậu ta dành cho Vệ Tiểu Trì sẽ phai nhạt. Có lẽ khi lật lại những tấm hình cũ thời niên thiếu, cậu ta sẽ nhớ lại khoảnh khắc rung động năm nào.
Nhưng hồi ức đó sẽ gắn với nỗi hoài niệm về thời niên thiếu, mà Vệ Tiểu Trì chính là ánh sáng rực rỡ trong đoạn hồi ức đó.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một nét chấm phá trên con đường trưởng thành.
Mười năm sau cậu ta gặp lại Vệ Tiểu Trì, có thể cả hai đã có gia đình riêng, đứng giữa dòng người cũng chỉ gật đầu chào hỏi rồi thôi.
Hoặc giả cậu ta chưa kết hôn, tình cờ Vệ Tiểu Trì cũng vậy.
Giữa biển người mênh mông, ánh mắt họ giao nhau, trái tim Hứa Dương lại lần nữa rung động.
Mười năm sau, chắc hẳn cậu ta đã rời khỏi sự bao bọc của cha mẹ, có khả năng gánh vác một cõi, chín chắn và điềm đạm hơn lúc bấy giờ.
Nếu thời cơ chín muồi, có lẽ cậu ta sẽ theo đuổi Vệ Tiểu Trì.
Hứa Dương từng nghĩ đến mọi khả năng, chỉ trừ việc Vệ Tiểu Trì đột nhiên phân hóa thành omega và còn thích người khác.
Ban nãy Vệ Tiểu Trì đã thể hiện thái độ quá rõ ràng, hoàn toàn dập tắt tia hy vọng cuối cùng, rằng họ có thể thành đôi mà Hứa Dương từng giả định.
Lý trí vẫn cao ngạo nhìn cậu ta. Nó mỉa mai hết thảy, như thể cho rằng những chuyện xảy ra trước mắt chẳng đáng nhắc tới với cậu ta của mười năm sau.
Nhưng Hứa Dương không bị lý trí thuyết phục, cậu ta vẫn cảm nhận được nỗi đau âm ỉ không nói thành lời đang lan rộng trong lồng ng.ực.
_______________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Nếu không có gì bất ngờ thì Hứa Dương offline rồi nha. Tôi nghĩ một nhân vật nên có mở đầu và kết thúc.