Khu bóng rổ của sân vận động thênh thang. Tạ Trì cũng là một trong nhóm người đến chơi bóng.
So với những omega khác thì chiều cao của Tạ Trì không đến nỗi nào, nhưng đứng giữa cả đám alpha thì vóc dáng của cậu ta không quá nổi trội. Chẳng qua thần thái của cậu ta lại nổi bần bật trong đám đông.
Cậu ta đứng ở khu vực nghỉ ngơi, vắt tay lên thành băng ghế nhựa, tư thế buông thả. Cặp mắt như mèo nửa khép nửa hở, ngó bộ chẳng có gì làm nên đang chán đời lắm.
Dù không nhìn rõ ngũ quan, song chỉ qua dáng đứng của cậu ta thì Nghiêm Thận có thể chắc nịch, "Đúng là cậu ta."
Khoảng cách khá xa, mà Dương Thạc cũng chẳng thân với Tạ Trì nên đang nheo mắt xác nhận, nghe Nghiêm Thận nói bèn ngoái đầu lại.
Cặp mắt cú vọ phiên bản 2.0 của Hàn Tử Ương nhìn cái là nhận ra người quen. Cậu ta hí hửng hóng drama, xúi giục Nghiêm Thận, "Không phải mày thích nó à, qua chào hỏi đi chứ?"
Nghiêm Thận từ chối cái rụp, "Không đi."
Hàn Tử Ương ngạc nhiên, "Tại sao?"
Dương Thạc càu nhàu: "Còn sao nữa, đương nhiên là lười rồi."
Quen Nghiêm Thận đó giờ, lần nào Dương Thạc cũng bị cậu ta từ chối vì lý do này. Nào là lười ra ngoài, lười đi bộ, lười nhúc nhích.
Không ngờ lần này Nghiêm Thận lại đưa ra một câu trả lời khác hẳn, "Nếu cậu ta thích tao, nhìn thấy tao sẽ tự mò qua."
Hàn Tử Ương bật mood cãi chem chẻm, "Lỡ đâu nó không nhìn thấy mày thì sao?"
Nghiêm Thận chợt hỏi, "Giới hạn đập bóng nảy lên của mày bao nhiêu mét?"
Hàn Tử Ương không hiểu Nghiêm Thận hỏi cái này làm chi, nghĩ sao đáp vậy, "Chả rõ, sao á?"
Nghiêm Thận hơi hếch cằm: "Có bóng đằng kia, mày thử xem."
Cái tính trẻ con hiếu thắng của Hàn Tử Ương bị kíc.h th.ích, cậu ta ôm quả bóng rổ đập mạnh xuống sàn.
Sàn gỗ vang lên tiếng bộp rõ to, quả bóng nảy lên cao vút.
Hàn Tử Ương hài lòng với độ cao này lắm, chống nạnh nhìn Nghiêm Thận tự mãn: "Tới lượt mày, để tao xem thử mày có thể làm nảy cao chừng nào."
Nghiêm Thận khẽ cười, "Mày xem đi, chẳng phải đã thu hút ánh mắt của cậu ta rồi sao?"
"Há?" Hàn Tử Ương nhíu mày, ngẩn tò te dõi theo tầm nhìn của Nghiêm Thận.
Tiếng động vừa rồi đã khiến không ít người phải chú ý, bao gồm cả Tạ Trì đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đằng xa.
Hàn Tử Ương lập tức nổi đóa, "Đệch, mày coi tao là công cụ đó hả?"
Dương Thạc sớm đã nhận ra mục đích thực sự của Nghiêm Thận, mỉa mai, "Ai bảo mày đần quá chi."
Hàn Tử Ương lập tức đáp trả, "Đần cái đầu mày á."
Trong lúc hai người họ đang cãi nhau ì xèo thì ánh mắt Nghiêm Thận và Tạ Trì thoáng giao nhau giữa không trung.
Tạ Trì làm như không quen biết Nghiêm Thận, chỉ liếc qua rồi nhìn sang chỗ khác.
Nghiêm Thận sờ mặt mình, lần đầu tiên nghi ngờ nhan sắc của bản thân, "Tao không đẹp trai hả? Sao cậu ta không qua?"
Hàn Tử Ương và Dương Thạc ngừng cãi nhau, đồng loạt quay đầu nhìn cậu ta, người thì đảo mắt, người thì đơ cái mặt ra.
"Anh hai, mày thích người ta thì chủ động đi chứ? Còn mong người ta theo đuổi mày à?"
"Đúng đó, chỉ cần mày có xíu chủ động như Khương Trạm thì hai đứa thành đôi từ đời nào rồi."
Hàn Tử Ương nghe vậy quay sang nhìn Dương Thạc, "Sao mày biết anh Trạm theo đuổi Vệ Tiểu Trì?"
Dương Thạc chỉ vào Khương Trạm đang quấn quýt omega, nói hay như hát. "Mẹ nó còn phải hỏi à?"
Chuyện rõ như ban ngày, có đui cũng thấy mờ mờ chứ.
Hàn Tử Ương: ...
-
Bữa nay Vệ Tiểu Trì có mang theo nước đến sân vận động, nhưng cậu đã đánh giá thấp sức vận động và lượng nước tiêu thụ của đám alpha.
Nước mang theo đã uống sạch, Vệ Tiểu Trì đành phải đến máy bán hàng tự động để mua thêm.
Loại bèo nhất cũng đã 2 tệ, đồ uống thể thao còn đắt hơn. Vệ Tiểu Trì phân vân giữa nước lọc và đồ uống.
Vệ Tiểu Trì móc tờ mười tệ trong túi ra, cẩn thận nhét vào khe nhận tiền, đang nhét dở thì bả vai bị ai đó va vào.
Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu lên, cặp mắt mèo nhìn cậu cười nhàn nhạt.
Tạ Trì nhếch môi hỏi, "Trùng hợp ghê, còn nhớ tôi không?"
Đương nhiên Vệ Tiểu Trì còn nhớ, không chỉ nhớ mà còn nhớ mười mươi. Dạo trước, cậu đã được Hàn Tử Ương dặn đi dặn lại phải cẩn thận Tạ Trì, bảo cậu ta là một omega thảo mai chuyên giật bồ người khác.
"Nhớ." Vệ Tiểu Trì không muốn dây dưa với Tạ Trì, cúi đầu tiếp tục nhét tiền giấy.
Cậu chọn một chai đồ uống thể thao, đèn trên kệ hàng đó sáng lên, chẳng mấy chốc chai nước đã lăn cạch xuống.
Vệ Tiểu Trì cúi người nhặt chai nước từ khay nhận, chờ máy thối lại tiền thừa.
Tạ Trì dựa vào cạnh kệ hàng, "Cậu quen tôi từ trước rồi hửm?"
Vệ Tiểu Trì khẽ lắc đầu, "Không quen."
Tạ Trì khoanh tay, nhìn Vệ Tiểu Trì với vẻ hứng thú, "Vậy sao tôi có cảm giác cậu không muốn nói chuyện với tôi nhỉ? Tôi từng đụng chạm gì cậu hả?"
Vệ Tiểu Trì liếc nhìn cậu ta, "Không có."
Tạ Trì chẳng bảo có tin hay không, không ngừng đánh giá Vệ Tiểu Trì bằng đôi mắt ẩn chứa nét cười khó hiểu.
Vệ Tiểu Trì bị cậu ta nhìn sởn gai ốc, máy bán hàng tự động nhả ra mấy đồng xu, cậu vội vàng bỏ vào túi, "Tớ đi trước đây."
Vừa quay người đi được vài bước, giọng Tạ Trì vang lên ở đằng sau: "Alpha đi cùng cậu đẹp trai lắm, hai cậu đang hẹn hò à?"
Vệ Tiểu Trì dừng chân, ngoảnh lại thì thấy Tạ Trì đang cười cười nhìn cậu bằng cặp mắt vừa ngây thơ vừa tinh quái.
Hàng chân mày Vệ Tiểu Trì dần chau lại, "Mắc mớ gì đến cậu."
Nói xong cậu bỏ đi, nhưng cảm giác ánh mắt của Tạ Trì vẫn dán vào người cậu. Mãi đến khi Vệ Tiểu Trì khuất khỏi tầm nhìn của cậu ta, cảm giác đó mới biến mất.
Vệ Tiểu Trì không thể diễn tả cảm giác mà Tạ Trì mang lại cho cậu. Rõ ràng đang nở nụ cười nhưng chẳng vui vẻ tẹo nào, nhưng cũng không giống thù hằn gì cho lắm.
Cậu ta kỳ lạ ghê.
-
Khi Vệ Tiểu Trì ôm đồ uống trở về thì đụng phải Khương Trạm đang đi tìm cậu.
"Sao lần này chơi xong nhanh vậy?" Vệ Tiểu Trì ngạc nhiên. Lúc cậu đi mua nước thì bọn Khương Trạm mới chơi được có một lúc.
"Khát à?" Vệ Tiểu Trì chỉ có thể nghĩ ra lý do này, đưa chai nước trong tay ra, "Uống nước đi."
Khương Trạm vặn nắp chai tu vài ngụm, lơ đãng đáp, "Tôi vừa làm thêm pha úp rổ nữa."
Vệ Tiểu Trì không rành bóng rổ, nhưng cảm thấy Khương Trạm lên rổ ngầu lòi, "Đây là cú úp rổ thứ mười của cậu rồi đó."
"Cậu nhớ cái này làm chi?" Khương Trạm nói vậy nhưng khóe môi lại không kìm được cong lên.
"Không có gì làm nên nhớ đại thôi." Vệ Tiểu Trì ngồi không cũng chán nên đã ghi lại số liệu lên rổ và úp rổ của Khương Trạm.
Khương Trạm bỗng cúi xuống hôn Vệ Tiểu Trì rồi nhét chai nước vào lòng cậu, dắt omega quay lại.
Nhìn hai người họ nắm tay nhau trở về, khóe miệng đứa nào cũng co giật.
Ban nãy Khương Trạm úp rổ xong thì chẳng nói chẳng rằng bỏ bóng rời sân, chả ai biết anh định làm gì.
Thì ra...
Ha hả, hai người không khoe mẽ tình cảm một phút sẽ chết hả?
Sự thật chứng minh Khương Trạm không khoe mẽ tình cảm cũng chẳng chết được, bởi vì người "chết" là họ.
Sau khi trở lại, Khương Trạm cứ như lên đồng, liên tục úp rổ, úp rổ, úp rổ bất chấp hậu quả, chả rõ anh đang xòe đuôi cái gì nữa.
Không chỉ đối thủ cảm thấy đau khổ mà đồng đội cũng mệt đứt hơi. Để Khương Trạm show trình, họ phải gắng sức chuyền bóng cho anh, muốn lười biếng xíu cũng chẳng được.
Vốn dĩ mọi người chơi bóng để giải tỏa. Ai ngờ lại gặp phải Khương Trạm, stress chưa xả được đã tức bể phổi.
Thậm chí có đứa tuyên bố thẳng thừng, chơi bóng với Khương Trạm thì được, với điều kiện là anh không được dẫn theo omega kia.
Alpha mà đã muốn thể hiện thì khỏi ai cản, nhất là đang ghi điểm trước mặt bạn đời tương lai của mình.
Lẳng lơ bỏ mịa!
Từ khi nhìn thấu ý đồ của Khương Trạm, cả bọn đang chơi đùa vui vẻ biến thành làm nền cho Khương Trạm.
Khổ thân Dương Thạc, bị Khương Trạm úp rổ ngay trên đầu riết ám ảnh. Cậu ta ôm tâm thái buông xuôi, bật chế độ thả tay để Khương Trạm thỏa sức trình diễn.
Trận đấu kết thúc, Khương Trạm ghi trọn 58 điểm, chỉ mỗi úp rổ đã được 22 điểm.
Vệ Tiểu Trì từng xem Khương Trạm thi đấu hai trận, biết 58 điểm gần như là hơn một nửa tổng số điểm của cả trận.
Cậu thực sự khâm phục khả năng vận động của Khương Trạm, người đâu mà giỏi ghê.
_______________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Bởi vì nó muốn thể hiện sự lợi hại cho nhóc xem mà, cái đồ cún con ranh mãnh ha ha ha ha.