Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 107: Kỳ mẫn cảm



Được thư giãn cả buổi chiều nên lúc học Khương Trạm không còn cáu kỉnh như dạo trước nữa, tâm trạng cũng khá hơn.

Nhờ học hỏi kinh nghiệm của Lý Tùy Lâm mà giờ Vệ Tiểu Trì hết sức chú trọng việc cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, không sắp xếp lịch học quá dày đặc cho Khương Trạm.

Phương pháp phụ đạo mới của Vệ Tiểu Trì đem lại hiệu quả rõ rệt, chí ít không làm Khương Trạm nản lòng học hành nữa.

Vì Khương Trạm đột nhiên bước vào kỳ mẫn cảm, nhiệm vụ học tập đành phải tạm gác lại hai hôm. Hai ngày này anh phải cách ly với Vệ Tiểu Trì.

Đây không phải là lời khuyên của bác sĩ, mà là quyết định của Hứa Văn Nghi để đảm bảo sức khỏe sinh lý của hai đứa nhỏ. Bà sợ Vệ Tiểu Trì sẽ bị Khương Trạm kí.ch thí.ch xảy ra ph.át tì.nh sớm.

Mặc dù Khương Trạm không cam lòng, nhưng trong tình huống này anh chỉ có thể nghe lời Hứa Văn Nghi, ngoan ngoãn ở nhà không gặp Vệ Tiểu Trì.

Kỳ mẫn cảm khiến mức độ ỷ lại vào Vệ Tiểu Trì của Khương Trạm tăng lên gấp bội, mới sáng tinh mơ anh đã nôn nóng call video cho Vệ Tiểu Trì.

Trên màn hình, alpha đang cuộn tròn trong chăn mùa hè. Mặt anh đỏ bừng, khóe mắt ươn ướt cứ như vừa trải qua cơn sốt cao, thần sắc mỏi mệt.

Kỳ p.hát t.ình của omega và kỳ mẫn cảm của alpha khá tương tự nhau, cả người như bị kéo vào vũng lầy, đầu óc choáng váng, hô hấp khó khăn, chân tay rã rời.

Vệ Tiểu Trì hiểu cảm giác đó vô cùng khó chịu, dòm Khương Trạm như vậy cũng không đành lòng, lo lắng hỏi: "Cậu ổn chứ?"

"Không sao." Khương Trạm kéo chăn lên chỉ để lộ đôi mắt đen láy, rầu rĩ nói, "Chỉ là nhớ cậu thôi."

Alpha trong thời điểm này thật thà hơn hẳn mọi khi, ít nhất là chịu nói ra những suy nghĩ trong lòng.

Hiện tại Vệ Tiểu Trì không thể đến thăm Khương Trạm, nghe anh nói thế tim đập lỡ nhịp, li.ếm môi nói nhỏ, "...Ngày kia tớ qua thăm cậu nha."

Hai người họ phải cách ly ít nhất hai ngày, thực ra chỉ cần một ngày là được nhưng Hứa Văn Nghi sợ xảy ra chuyện.

Vệ Tiểu Trì rất muốn ở bên Khương Trạm lúc này nhưng không thể làm trái ý mẹ anh, dẫu sao bà cũng chỉ muốn tốt cho họ.

Khương Trạm nằm xuống giường, nghiêng người chống điện thoại sang một bên, giọng khản đặc như thiếu nước, "Bao giờ cậu học bài?"

Vệ Tiểu Trì vừa dọn dẹp xong, nếu theo lịch trình mọi hôm thì giờ đã phải vào phòng sách học bài, nhưng hôm nay lại khác, cậu bảo, "Hôm nay muộn xíu cũng không sao."

Khương Trạm: "Cậu cứ học đi, nhưng đừng cúp video, để điện thoại ở chỗ nào tôi có thể nhìn được cậu."

Ban đầu Vệ Tiểu Trì định trò chuyện với Khương Trạm thêm lúc nữa, nom anh mệt mỏi rã rời thì biết anh đang buồn ngủ lắm rồi, chắc sẽ vào giấc sớm thôi.

Vệ Tiểu Trì gật đầu: "Được."

Vệ Tiểu Trì chồng vài quyển sách lên bàn học rồi đặt điện thoại lên đó, kê thêm hộp sắt đằng sau. Cậu điều chỉnh góc máy vài lần để đảm bảo Khương Trạm có thể nhìn thấy mình.

Vệ Tiểu Trì giở đề thi hóa ra, lơ đãng làm vài câu, thỉnh thoảng ngước lên nhìn Khương Trạm.

Quả nhiên chẳng bao lâu Khương Trạm đã ngủ thiếp đi.

Anh ngủ không yên giấc, chân mày nhíu lại thành cả cục, tóc mái rủ xuống bù xù, đôi môi đỏ ửng thô ráp bặm lại, có chỗ còn nứt nẻ để hở lớp thịt bên trong.

Vệ Tiểu Trì lặng lẽ ngắm nhìn alpha đang say giấc nồng, cầm lòng không đặng đưa tay chạm nhẹ vào gò má ửng hồng của Khương Trạm qua màn hình.

-

Triệu chứng phổ biến của kỳ mẫn cảm là sốt cao và buồn ngủ. Khương Trạm ngủ thẳng cẳng đến hai giờ chiều.

Lúc tỉnh giấc thì điện thoại đã hết pin sập nguồn, Khương Trạm bực bội vò mái tóc ẩm ướt, lê chân trần xuống giường tìm bộ sạc.

Anh vừa cắm sạc vừa bật nguồn, mở wechat lên call video cho Vệ Tiểu Trì.

Chuông reo được bảy tám giây thì Vệ Tiểu Trì đã bắt máy, trông thấy khuôn mặt điển trai phóng to.

Khương Trạm đã trở lại giường, hai tay khoanh trên cái gối, vùi c.ằm vào cánh tay nhìn omega trong màn hình.

Tâm trạng của alpha uể oải, chỉ nhìn Vệ Tiểu Trì mà không ư hử gì. Biểu cảm trống rỗng như thể chưa tỉnh ngủ.

Bẵng đi vài phút, thấy Khương Trạm mãi không mở miệng nên Vệ Tiểu Trì cũng nằm bò ra bàn nhìn anh.

Năm phút sau, alpha mới sực tỉnh, chợt nói, "Tôi đói rồi."

Vệ Tiểu Trì liếc nhìn đồng hồ, "Gần hai rưỡi rồi, cậu chưa ăn trưa à?"

Khương Trạm ngái ngủ đáp, "Chưa nữa."

Vệ Tiểu Trì: "Mau xuống lầu ăn đi."

Khương Trạm không cựa quậy, giọng điệu ỉu xìu như đang làm nũng, "Hông muốn nhúc nhích."

Vệ Tiểu Trì hết lòng khuyên nhủ: "Vậy cũng phải ăn chứ, không thì gọi điện cho thím Châu nhờ thím mang lên cho cậu."

"Không muốn ăn gì cả." Khương Trạm vùi mặt vào cánh tay rồi hé một bên mắt nhìn Vệ Tiểu Trì, điệu bộ đáng thương, "Chỉ là nhớ cậu thôi."

Vệ Tiểu Trì sao mà chịu nổi chiêu tấn công trực diện này của anh được chứ, hai tai lập tức tê rần như có dòng điện xẹt qua người.

Cậu lắp bắp nói, "Cũng... cũng phải ăn chứ."

Nghe Vệ Tiểu Trì nói thế, Khương Trạm gắng gượng ngồi dậy, nhưng vừa ngóc đầu lên lại yếu ớt nằm phịch xuống, ăn vạ không chịu rời giường.

Khương Trạm ghé vào cánh tay nhìn Vệ Tiểu Trì chăm chú, "Cậu có nhớ tôi không?"

Ánh mắt Vệ Tiểu Trì xao động, gật đầu khẽ đến mức khó lòng nhận ra, "Ừm."

Khương Trạm không hài lòng, "Ừm là sao hửm?"

Vệ Tiểu Trì đành phải nói, "Nhớ."

Nụ cười nơi đáy mắt Khương Trạm chực chờ trào ra, anh túm vỏ gối, "Sao... sao cậu lại thích tôi đến thế cơ chứ?"

Vệ Tiểu Trì: "..."

Khương Trạm: "Cậu nói gì đi."

Vệ Tiểu Trì nhịn hết nổi, "...Cậu mau dậy ăn cơm đi."

Khương Trạm hừ lạnh rõ kêu.

-

Khi Khương Trạm xuống lầu ăn vẫn còn để video call, nhưng vì Vệ Tiểu Trì không nói rõ ra cậu thích anh nhường nào nên Khương Trạm bí xị và chẳng thèm ư hử gì suốt cả bữa ăn.

Khương Trạm cơm nước xong trở lại phòng ngủ vẫn còn dỗi, mơ mơ màng màng ngủ đến khuya.

Nửa đêm tỉnh giấc, Khương Trạm bò dậy ăn mấy miếng cơm, chút giận hờn với Vệ Tiểu Trì trước khi ngủ đã sớm tan thành mây khói. Hai người trò chuyện hơn cả tiếng nữa mới cúp máy.

Cả ngày hôm đó họ call video hoài, điện thoại cũng nóng ran. Khương Trạm quẳng điện thoại lên tủ đầu giường, vào phòng vệ sinh tắm sơ rồi quay lại ngủ tiếp.

Tuy ngủ cả ngày rồi nhưng đang trong kỳ mẫn cảm nên vẫn cứ thèm ngủ kinh khủng. Khương Trạm nằm xuống giường không lâu thì ngủ thiếp đi.

Trong cơn mê man, Khương Trạm nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, anh thò đầu ra khỏi chăn, nhấc máy bằng bản mặt nhăn húm.

Khương Trạm đang cáu kỉnh vì bị đánh thức, cáu kỉnh hỏi, "Ai đó?"

Đầu dây bên kia là Vệ Tiểu Trì đang cố tình đè giọng xuống, "Tớ nè."

Khương Trạm lập tức tỉnh táo, cơn bực dọc tan biến sạch sành sanh. Anh ngồi dậy, "Sao thế?"

Vệ Tiểu Trì nói nhỏ, "Tớ đang ở dưới nhà cậu, cậu có thể xuống đây xíu không?"

Khương Trạm đạp tung chăn, "Cậu đợi chút, tôi xuống liền."

Cơn sốt cao vẫn chưa dứt hẳn mà còn tất tả chạy đi làm Khương Trạm thở hổn hển. Anh lao xuống lầu như tên bắn, mở cửa ra nhưng chẳng thấy Vệ Tiểu Trì đâu.

Khương Trạm ra ngoài nhìn quanh, "Cậu đang ở đâu?"

Vệ Tiểu Trì: "Tớ không đứng trước cửa, tớ đang ở chỗ cục nóng điều hòa nhà cậu."

Khương Trạm nhíu mày, "Cục nóng điều hòa?"

Vệ Tiểu Trì khẽ "ừm", "Ngay bên trái cửa ra vào."

Khương Trạm loáng thoáng nghe được giọng Vệ Tiểu Trì, anh lần theo âm thanh thì phát hiện cậu đang đứng trên cục nóng điều hòa trung tâm.

Khương Trạm ngẩng đầu nhìn Vệ Tiểu Trì, "Sao cậu lại ở trên đó?"

Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng đẩy gọng kính, "Tớ định trèo lên, nhưng... không trèo nổi." Cũng chả xuống được luôn.

Cục nóng điều hòa trung tâm nhà Khương Trạm to đùng, để tăng tính thẩm mỹ nên bên ngoài được che bằng cái nhà be bé cao chừng 2m.

Vệ Tiểu Trì định lẻn vào thăm Khương Trạm, nào ngờ leo lên nhà nhỏ thì kẹt luôn trên đó.

Khu này toàn dùng đèn âm đất để giữ riêng tư cho cư dân nên chỉ đủ sáng để thấy đường đi. Ánh sáng lờ mờ làm Vệ Tiểu Trì không nhìn rõ đường leo xuống, nhỡ giẫm phải thứ gì đó khi nhảy xuống lại trẹo chân thì khổ.

Khả năng vận động của cậu đã kém thì chớ, lại còn hèn nên đứng tần ngần trên nóc nhà mãi mà chẳng dám nhảy.

Khương Trạm đến bên dưới Vệ Tiểu Trì dang tay ra, "Xuống nào."

Vệ Tiểu Trì nhìn ra Khương Trạm còn mệt mỏi lắm, tinh thần chưa hồi phục nên vội vàng lắc đầu, "Cậu xem giùm tớ bên dưới có sỏi đá gì không, tớ tự nhảy xuống được."

2m cũng không quá cao, có điều bên dưới trải thảm cỏ, Vệ Tiểu Trì dùng điện thoại soi mà không rõ nên mới chùn chân. Nếu là ban ngày thì cậu không rén cỡ đó đâu.

Khương Trạm khom lưng kiểm tra, "Không có gì cả."

"Vậy cậu lùi ra xa tớ chút đi." Bây giờ Khương Trạm vẫn còn đang ốm, Vệ Tiểu Trì sợ mình nhảy xuống sẽ đụng ngã anh.

Khương Trạm ngoan ngoãn lùi lại hai bước.

Vệ Tiểu Trì hít một hơi thật sâu, đung đưa cơ thể rồi nhảy xuống.

Chân vừa chạm đất, Khương Trạm đã ôm chầm lấy Vệ Tiểu Trì như người mắc hội chứng thèm khát da thịt, vội vàng vùi đầu vào cần cổ Vệ Tiểu Trì hôn hít.

Vệ Tiểu Trì đơ ra một lúc rồi thả lỏng cơ thể, vỗ về lưng Khương Trạm, "Còn khó chịu hở?"

Khương Trạm nói bằng giọng mũi khản đặc, "Khó chịu."

Vệ Tiểu Trì vội vàng giải phóng pheromone an ủi.

Khương Trạm im thin thít, ngoan ngoãn rúc vào vai Vệ Tiểu Trì, vòng tay siết chặt omega.

Để Khương Trạm ôm một lúc lâu, Vệ Tiểu Trì mới mở lời, "Tớ không thể ở lâu, bị phát hiện thì không hay."

Khương Trạm nghe vậy càng ôm chặt eo Vệ Tiểu Trì hơn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi cậu từng cái một, tràn ngập cảm giác không nỡ nhưng lại chẳng ngang ngược đòi hỏi Vệ Tiểu Trì ở lại như trước nữa.

Ôm ấp đủ rồi, Khương Trạm mới lưu luyến buông Vệ Tiểu Trì ra, buồn bã cụp mắt, "Tôi đưa cậu về."

"Không cần, cách vài bước chân thôi mà." Vệ Tiểu Trì cởi ba lô trên vai xuống đưa cho Khương Trạm.

Khương Trạm cầm lấy toan mở ra, "Gì đây?"

"Về rồi hẵng mở." Vệ Tiểu Trì ngăn anh lại, thúc giục: "Cậu mau vào nhà đi."

Trong kỳ mẫn cảm, khứu giác của alpha cực kỳ nhạy bén, mùi hương bên ngoài rất dễ kíc.h th.ích họ.

Khương Trạm vẫn cố chấp, "Tôi đưa cậu về."

Nhận ra Khương Trạm chẳng phải đang lo lắng gì mà chỉ muốn kéo dài thời gian ở bên cậu, Vệ Tiểu Trì nuốt lời định nói vào bụng, sửa miệng bảo, "Ừm."

________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Mọi người đoán thử coi Trì Trì đưa cái gì cho cún con nha.