Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 109: Phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ



Trên đường đi ăn về, Khương Trạm cứ nắm tay Vệ Tiểu Trì chẳng chịu buông đến tận cổng trường.

Thấy Vệ Tiểu Trì lơ đễnh nhìn về một hướng, Khương Trạm dõi theo ánh mắt cậu thì thấy một omega có ngũ quan thanh tú đang tươi cười bước sang.

Tạ Trì cười chào Vệ Tiểu Trì, "Lại gặp nhau nữa rồi."

Vệ Tiểu Trì vốn không quen tiếp xúc với những người nhiệt tình như vậy, mãi mới tiếp lời, "Chào cậu."

Tạ Trì bước tới, bình thản dời tầm mắt từ chỗ Vệ Tiểu Trì sang Khương Trạm. Đôi mắt nọ chan chứa nụ cười, thoạt nhìn trong sáng như chẳng hiểu sự đời.

"Tôi tên Tạ Trì." Tạ Trì chìa tay với Khương Trạm.

"Cậu là Khương Trạm nhỉ? Hồi còn học ở Đức Dục tôi đã nghe danh cậu rồi."

Khương Trạm liếc nhìn bàn tay Tạ Trì, quay đầu hỏi Vệ Tiểu Trì, "Bạn cậu à?"

Vệ Tiểu Trì chưa kịp đáp, Tạ Trì đã nhanh nhảu lên tiếng, "Không hẳn là bạn, nhưng có duyên với nhau lắm. Nghe bảo tên bọn mình đều có chữ Trì."

(Chỗ này tác giả để pinyin /chi/)

Vệ Tiểu Trì kinh ngạc nhìn Tạ Trì. Cậu nhớ hình như mình chưa từng nói tên cho người nọ, sao Tạ Trì lại biết?

Khương Trạm không có thói quen bắt tay với người khác, nghe Vệ Tiểu Trì không quen cậu ta thì đút tay vào túi quần.

Tạ Trì thấy vậy cười xòa, thản nhiên thu tay về rồi lấy điện thoại ra hỏi Khương Trạm, "Có thể add WeChat không?"

Khương Trạm lạnh lùng đáp: "Không có hứng thú."

Tạ Trì nhướng mày, nhìn thoáng qua Vệ Tiểu Trì một cách khó hiểu rồi cười với Khương Trạm, "Add WeChat thôi mà, chẳng lẽ cậu sợ?"

Khương Trạm bỏ bơ cậu ta, nói với Vệ Tiểu Trì, "Đi thôi."

Vệ Tiểu Trì đáp "ừm", lách qua Tạ Trì và đi vào trường với Khương Trạm.

Đi được vài bước, Vệ Tiểu Trì không kìm được ngoái đầu lại nhìn.

Tạ Trì vẫn đứng im tại chỗ, chẳng có biểu cảm ngượng ngùng khi bị từ chối mà còn nhoẻn miệng cười với Vệ Tiểu Trì khi cậu ngoảnh lại.

Cặp mắt tựa mắt mèo kia long lanh ánh nước, mang theo vẻ quỷ dị khó tả.

Vệ Tiểu Trì thoáng giật mình, vội quay đầu đi.

Tạ Trì dán mắt vào bóng lưng Vệ Tiểu Trì, nụ cười càng tươi hơn.

Nghiêm Mẫn Mẫn thở hổn hển chạy tới, cô bé hờn dỗi nói với Tạ Trì, "Cậu mà cứ như vậy nữa là tớ bo xì cậu luôn đó."

Tạ Trì không trả lời cô bé, đánh ngáp lười nhác nói: "Bọn mình cũng đi thôi."

Nghiêm Mẫn Mẫn khuyên nhủ hết lời, "Cậu không thể học hành nghiêm túc được hở? Chọc người ta xong tự chuốc khổ, có đáng không? Thiệt tình."

Những lời này Tạ Trì đã nghe không biết bao nhiêu lần. Cậu ta làm bộ ngoáy tai với Nghiêm Mẫn Mẫn.

Thấy thái độ chả chịu để tâm của cậu ta, Nghiêm Mẫn Mẫn tức muốn dậm chân, "Kệ cậu luôn đó."

Tạ Trì: "Đi thôi nào, tiểu thư."

Nghiêm Mẫn Mẫn ngó lơ cậu ta, bỏ vào trường trước. Tạ Trì thong thả theo sau cô bé.

-

Vào đến khu giảng đường, Khương Trạm mới gạn hỏi, "Sao cậu quen người nọ?"

Vệ Tiểu Trì lắc đầu, "Tớ không quen cậu ta."

Khương Trạm vô cảm liếc nhìn Vệ Tiểu Trì, "Mắc gì cậu ta đòi add WeChat của tôi?"

Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu nhìn Khương Trạm, "Chắc là... muốn theo đuổi cậu chăng?"

Khương Trạm khựng lại, khóe miệng bặm thành đường cong giận dỗi, "Vậy sao ban nãy cậu không nói gì?"

Thấy alpha nổi giận, Vệ Tiểu Trì hơi ngơ ngác, thật thà hỏi, "Nói gì cơ?"

Câu hỏi như chọc trúng tổ ong vò vẽ, Khương Trạm gườm Vệ Tiểu Trì, gầm vang trời, "Cậu không thấy có người đang nhòm ngó tôi sao..."

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, dọc cầu thang vang vọng tiếng gầm của alpha. Da đầu Vệ Tiểu Trì tê rần, mau chóng bước lên bịt miệng Khương Trạm, ngăn anh phát ngôn chấn động.

Vệ Tiểu Trì căng thẳng nhìn dáo dác, "Be bé cái mồm thôi."

Đôi mắt Khương Trạm bốc lửa nhưng cũng may anh không nói gì nữa, chỉ lườm Vệ Tiểu Trì cháy máy.

Nhận ra Khương Trạm đang tính sổ chuyên ban nãy, Vệ Tiểu Trì vừa bất lực vừa buồn cười, "Chả phải cậu đã từ chối thẳng thừng rồi sao, còn muốn tớ nói gì nữa cơ chứ?"

Khương Trạm gạt tay Vệ Tiểu Trì ra, đã ráng nói nhỏ hết cỡ nhưng vẫn không giấu được vẻ bực bội, "Tôi nói là chuyện của tôi, còn cậu đã nói gì đâu!"

Thực ra anh mong Vệ Tiểu Trì đứng ra bảo: Đây là người của tôi, các cậu biến đi chỗ khác cho khuất mắt cơ.

Hở?

"Có gì khác nhau à?"

Cái đầu óc thẳng tuột của Vệ Tiểu Trì chẳng tài nào hiểu được logic của một alpha hay làm mình làm mẩy như Khương Trạm.

Nếu là hai tháng trước, Tạ Trì đột nhiên xuất hiện tỏ tình với Khương Trạm, Vệ Tiểu Trì dám cá Khương Trạm sẽ chọn Tạ Trì. Chỉ cần không bị mù thì ai cũng sẽ chọn Tạ Trì thôi.

Nhưng giờ cậu hoàn toàn tin tưởng vào Khương Trạm. Đừng nói là Tạ Trì, cho dù có mười người như Tạ Trì thì cậu cũng tin rằng Khương Trạm sẽ từ chối đối phương.

Tuy không biết việc cậu từ chối và việc Khương Trạm từ chối khác nhau chỗ nào, nhưng trông Khương Trạm để bụng chuyện lắm này nên Vệ Tiểu Trì nói, "Vậy... nếu có lần sau tớ sẽ nói với bọn họ."

Khương Trạm vẫn không vui, quay người úp mặt vào vách tường cạnh cầu thang, "Chả cần cậu nói, cái gì mà phải vòi vĩnh mới có thì chán bỏ xừ."

Vệ Tiểu Trì lượn lờ quanh Khương Trạm, vắt óc dỗ dành anh, "Không phải vòi vĩnh đâu, tớ cam tâm tình nguyện mà. Lần sau tớ nhất định sẽ nói với họ, đừng giận nữa nha."

Khương Trạm liền ngoảnh đầu phản bác, "Giận gì mà giận, bộ tôi xấu tính vậy hả?"

Vệ Tiểu Trì ngắc ngứ: "...Cậu không giận, tớ nói sai rồi."

Khương Trạm hừ lạnh.

"..."

-

Mặc dù Khương Trạm hay hờn dỗi và chẳng chịu thừa nhận điều đó, nhưng bù lại anh được cái dễ dỗ. Cơ mà tình huống lần này khang khác nên cũng tốn thời gian hơn.

Dỗ dành Khương Trạm xong xuôi, Vệ Tiểu Trì quay về lớp. Cậu tranh thủ giờ nghỉ trưa yên tĩnh để làm hai bộ đề, mãi mới nhận ra mình cũng nổi giận rồi.

Cái cậu Tạ Trì kia muốn gì đây? Rõ ràng biết cậu và Khương Trạm đang hẹn hò, tại sao còn xin WeChat của Khương Trạm chứ?

Vệ Tiểu Trì nhớ lại nụ cười sau cùng của Tạ Trì, cảm thấy người nọ cố tình làm như vậy trước mặt cậu. Cậu không hề cảm thấy Tạ Trì có vẻ gì là thích Khương Trạm.

Chẳng lẽ để khiêu khích cậu? Nhưng cậu đâu nhớ mình đã làm gì mích lòng Tạ Trì.

Cho dù Tạ Trì muốn làm gì chăng nữa, Vệ Tiểu Trì cũng không thích chuyện cậu ta đem Khương Trạm ra làm trò đùa.

Vệ Tiểu Trì cáu kỉnh viết tên Tạ Trì lên giấy, dùng bút gạch gạch gạch cho đến khi cái tên chẳng còn nữa, tâm trạng cậu mới khá lên và học tiếp.

-

Giờ giải lao hôm sau, Khương Trạm đến lớp A1 để đưa cơm cho Vệ Tiểu Trì như thường lệ, tiện thể làm nửa tờ đề thi.

Các bạn lớp A1 ban đầu còn ngạc nhiên, giờ đã quen dần với Khương Trạm - bạn học ngoài biên chế này. Khi Ngụy Dân Chinh từ bỏ việc giám sát hai người họ, học sinh lớp A1 còn hoang mang mấy hôm liền.

Khương Trạm dùng bút chọc chọc vào bàn, Vệ Tiểu Trì hiểu ra ngay, thò qua hỏi, "Câu nào?"

Khương Trạm chỉ vào tờ đề.

Vệ Tiểu Trì đặt hộp cơm xuống, vừa định giảng bài cho Khương Trạm thì bỗng có giọng nói quen thuộc vọng vào từ ngoài cửa:

"Tôi qua lớp cậu tìm cậu, nhưng họ bảo cậu đã sang lớp A1. Quả nhiên ở đây thật."

Vệ Tiểu Trì ngẩng đầu lên.

Tạ Trì đang đứng trước cửa. Cậu ta mặc áo phông trắng, quần jean xanh đen, để hai tay đằng sau, đôi mắt ngậm cười, sống mũi cao trông thanh tú, khóe môi cong cong. Nhìn chẳng khác gì cậu đàn em khóa dưới trẻ trung phơi phới trong phim thần tượng cả.

Khương Trạm bất mãn vì Vệ Tiểu Trì không để tâm đến mình, cầm bút gõ mạnh vào bàn học, đồng thời không vui phóng ra tia laser chứa đựng sát khí về phía Tạ Trì.

Tạ Trì không hề nao núng, cười tủm tỉm đi vào hỏi Khương Trạm, "Cậu nghĩ xong chưa?"

Thấy cậu ta nói chuyện với mình, Khương Trạm cau mày, "Cậu là ai?"

Tạ Trì hơi sửng sốt, rồi lại mỉm cười, "Không phải hôm qua đã nói với cậu rồi ư?"

Khương Trạm nhìn lướt qua Tạ Trì, "Hôm qua gặp nhau lúc nào?"

Vệ Tiểu Trì suýt nữa thì quên mất, Khương Trạm mắc chứng mù mặt nhẹ, chỉ dựa vào mặt thì khó lòng nhớ nổi người khác.

Biểu cảm của Khương Trạm chẳng chút giả trân như thể thật sự không quen biết cậu ta. Tạ Trì cũng không ngại, mỉm cười giới thiệu, "Tôi tên Tạ Trì."

Khương Trạm không nhớ rõ mặt Tạ Trì, nhưng có ấn tượng với chữ Trì này bởi vì nó trùng với tên của Vệ Tiểu Trì.

(Chỗ này là đồng âm /chi/ nhe)

Biết đây là cái người hôm qua muốn xin WeChat của mình, Khương Trạm hờ hững nhìn sang Vệ Tiểu Trì, kiêu ngạo hếch cằm.

Vệ Tiểu Trì nhoắng cái đã hiểu ý của anh. Hôm qua cậu bảo nếu gặp tình huống tương tự, cậu sẽ đứng ra từ chối.

Nhưng trước mặt cả lớp, cậu phải mở miệng kiểu gì đây?