Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 110: Không khách sáo



Xem chừng biểu cảm Khương Trạm đang dần trở nên khó coi, Vệ Tiểu Trì dũng cảm hơn hẳn, vô thức thẳng lưng.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả lớp, Vệ Tiểu Trì nhìn thẳng vào Tạ Trì, ép bản thân mở miệng, "Cậu ấy, cậu ấy..."

Nhác thấy Khương Trạm đang nhìn mình bằng cặp mắt sáng trưng đầy vẻ mong đợi, Vệ Tiểu Trì nuốt ực, cổ họng nghẹn ứ.

"Cậu ấy sẽ không chấp nhận đâu." Vệ Tiểu Trì cắn răng bảo, "Mong cậu sau này đừng đến tìm nữa."

Khương Trạm hết sức bất mãn với cách từ chối ỉu xìu này của Vệ Tiểu Trì, mặt xị xuống, khóe môi bặm lại.

Cậu thiếu niên đứng giữa vùng giao thoa giữa ánh sáng và bóng râm, gò má trắng ngần mờ đục tựa bông tuyết đầu đông. Cậu ta nheo mắt mỉm cười, nhìn Vệ Tiểu Trì bằng vẻ ngây thơ trong sáng.

"Tại sao?" Tạ Trì hỏi.

Cái ngữ thừa biết còn hỏi của cậu ta làm Vệ Tiểu Trì choáng váng, vô thức trả lời: "Bởi vì bọn tôi đang hẹn hò."

Cậu vừa nói xong, cả lớp rồ lên hết đợt này đến đợt khác, có đứa còn huýt sáo.

Khương Trạm quắc mắt nhìn chung quanh, đám đông đang nhốn nháo rụt cổ lại, chả dám gào rú hóng chuyện nữa.

Khương Trạm lần nữa nhìn sang Vệ Tiểu Trì, rõ hớn hở nhưng lại vờ kiêu ngạo, "Cậu nói với cậu ta tiếp đi."

Vệ Tiểu Trì: ...Nói gì nữa, đã nói xong rồi còn gì.

Tạ Trì cười khúc khích, ngang nhiên hỏi vặn Vệ Tiểu Trì, "Hẹn hò thì sao chứ, ai quy định yêu vào không được chia tay?"

"Xàm cứt!" Khương Trạm tức giận đập bàn đứng phắt dậy, hung hăng nhìn Tạ Trì, mặt đen như đít nồi, "Mày bảo ai chia tay hả?"

Sợ Khương Trạm động thủ, Vệ Tiểu Trì vội vàng giữ anh lại, "Đừng nghe cậu ta..."

Chưa đợi Vệ Tiểu Trì nói xong, Tạ Trì đã cắt ngang lời cậu, đổ thêm dầu vào lửa.

"Tôi nói sự thật thôi. Trên đời này không có thứ tình cảm nào là mãi mãi. Bây giờ cậu thích cậu ấy, chẳng qua là vì ăn sơn hào hải vị mãi nên muốn thử món lạ."

"Hoặc là do chưa gặp người phù hợp hơn. Không thử thêm vài người thì sao biết được ai mới thật sự đồng điệu với cậu?"

"Không chừng tôi mới là người hợp cạ với cậu cả về thể xác lẫn tinh thần."

Tạ Trì cười tủm tỉm nói với Khương Trạm, "Cậu không muốn thử với tôi thật à?"

Cả lớp chấn động trước màn tỏ tình táo bạo và trơ trẽn của Tạ Trì, kể cả Vệ Tiểu Trì cũng há hốc mồm.

Cho dù là hạng xấu xa như Phương Trị Tín cũng chẳng thể nào làm ra chuyện công khai giật bồ của người khác, cùng lắm chỉ vụng trộm cắm cho cái sừng thôi. Còn cái loại người dám công khai suy nghĩ thật của mình cho cả thiên hạ như Tạ Trì quả là hiếm lạ.

Chỉ có mỗi mình Khương Trạm không bị sốc, mặt anh rõ quạu, "Có bệnh thì đi khám. Tao không có hứng thú với mày, đừng có quấy rầy tao nữa."

"Tại sao?" Tạ Trì khẽ nghiêng đầu, động tác nữ tính quá chừng nhưng cậu ta làm lại rất đỗi duyên dáng, "Tôi không đẹp bằng cậu ấy hử?"

Khương Trạm cười lạnh, "Mày làm gì đủ trình để đem ra so với cậu ấy?"

Trong mắt Khương Trạm, thế gian này chẳng ai đẹp bằng Vệ Tiểu Trì. Đứa nào dám so sánh với Vệ Tiểu Trì thì chỉ đang tự rước lấy nhục thôi.

Nghe hiểu câu Khương Trạm nói, Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng cúi đầu.

Người ta thường bảo "người tình trong mắt hóa Tây Thi", trong tâm lý học gọi là "hiệu ứng hào quang". Riêng Khương Trạm nào phải hiệu ứng hào quang mà là đổi trắng thay đen, khen ngợi một cách mù quáng.

Vệ Tiểu Trì nghe anh nói mà xấu hổ, không ngừng gãi tai để che giấu sự rối bời và ngượng ngùng trong lòng.

Tạ Trì nhướng mày, lặng thinh chỉ vào Vệ Tiểu Trì rồi lại chỉ vào mình, "Ý cậu là cậu ấy đẹp hơn tôi hả?"

Khương Trạm ném thẳng cho cậu ta ba chữ, "Quễ xấu xí."

Lần đầu tiên bị người khác bảo xấu xí, Tạ Trì cứ như nghe phải chuyện hoang đường gì đó, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Nụ cười trên môi vụt tắt, Tạ Trì quăng lại một câu đe dọa với Khương Trạm, "Cậu cứ chờ đó."

Nói xong, Tạ Trì rời đi.

Vệ Tiểu Trì hơi lo lắng, "Cậu ta định làm gì?"

Lỡ như Tạ Trì gọi người đến kiếm chuyện thì phiền to. Khương Trạm đã hứa với hiệu trưởng sẽ không đánh nhau, vi phạm nội quy nữa.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, Vệ Tiểu Trì đứng dậy định đi ra ngoài.

Khương Trạm túm lấy cổ tay Vệ Tiểu Trì, nhíu mày hỏi, "Đi đâu đó?"

Vệ Tiểu Trì căng thẳng bảo, "Tớ đi nói với giáo viên."

Lông mày Khương Trạm giần giật, "Cậu nghĩ tôi sợ cậu ta hửm?"

Mặt Vệ Tiểu Trì bí xị, ghé vào tai Khương Trạm thì thầm, "Nhưng bọn mình không được đánh nhau."

"Vậy cũng không được đi, ngồi xuống." Khương Trạm chẳng thèm để bụng, bảo Vệ Tiểu Trì tiếp tục giảng bài cho anh.

Vệ Tiểu Trì lén nhìn biểu cảm của Khương Trạm, khẽ ho rồi vẫn cố khuyên nhủ, "Mách giáo viên không đáng xấu hổ, hơn nữa tớ đi mách mà... không làm cậu mất mặt đâu. Tớ đảm bảo không nói là do cậu."

Trùm trường nào cũng thích giải quyết vấn đề bằng nắm đấm. Có lẽ trong mắt họ, mách giáo viên là hành động "hạ đẳng", làm tổn hại hình ảnh.

Khương Trạm hít sâu một hơi, gằn từng chữ, "Không được nói nữa."

Vệ Tiểu Trì đành phải câm nín, nhưng vẫn nhấp nhổm lo rằng Tạ Trì sẽ trả thù họ.

-

Quả nhiên ngày hôm sau Tạ Trì tìm đến, nhưng cái kiểu "cậu cứ chờ đó" của cậu ta khác hẳn với cái kiểu "cậu cứ chờ đó" mà Vệ Tiểu Trì tưởng tượng.

Tạ Trì không đến để gây sự, mà vẫn đến đào góc tường.

(Đào góc tường: phá hoại mqh của người ta, đã giải thích trước đó và nhắc lại để mấy mom khỏi quên. Bên dưới có liên kết nên không để thuần Việt được)

Vừa bước ra khỏi căng tin sau bữa trưa, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đã bị Tạ Trì chặn đường.

Lần này Tạ Trì không đến một mình, đằng sau cậu ta là đám đông hóng chuyện đen nghịt, một số biết rõ ân oán của ba người họ, phần còn lại thì bị Tạ Trì thu hút kéo đến.

Hôm nay Tạ Trì nổi bần bật, mặc cái áo phông xanh neon với quần thể thao trắng rộng thùng thình, kèm giày thể thao phiên bản giới hạn màu hồng chóe. Song thứ khiến người khác chú mục lại là cái đầu của cậu ta.

Tóc Tạ Trì gần như cạo trọc, chỉ còn chân tóc ngắn cũn như râu ria lởm chởm trên da đầu, trán buộc một cái băng đô thể thao màu trắng in logo chữ đỏ.

Kiểu tóc như phạm nhân cải tạo này kết hợp với phong cách ăn mặc sành điệu của Tạ Trì, thoạt nhìn có vẻ sang chảnh.

Cả trường Nhị Trung không có ai có kiểu tóc ngắn hơn Tạ Trì, khiến cậu ta nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Tạ Trì đứng trước mặt Khương Trạm, "Tôi tên Tạ Trì, không nhớ mặt tôi thì nhớ kiểu tóc này đi. Nếu vẫn không nhớ được thì không sao, tôi có thể cạo trọc luôn."

Cậu ta ra vẻ sẽ bám riết Khương Trạm.

Hàn Tử Ương đứng sau lưng Khương Trạm thầm rủa, cái tên này còn biết xấu hổ không?

Quả nhiên là máy xúc cấp vũ trụ, chuyên đi đào tường nhà người ta. Thảo nào bên Dục Đức lại bị dị nghị cỡ đó.

Hàn Tử Ương bỗng ghét bỏ mắt nhìn người của Nghiêm Thận. Tên này quả nhiên không đáng tin mà, omega cậu ta nhìn trúng lại chả ra làm sao.

Đám đông hóng chuyện sững sờ, chưa từng thấy omega nào cháy vậy, dám giỡn mặt với Khương Trạm luôn.

Sự dũng cảm đáng khen ngợi.

Khương Trạm bực bội, "Tránh ra, đầu trọc."

Tạ Trì không tức giận, cúi đầu cho Khương Trạm xem chân tóc của mình, "Chưa trọc hẳn đâu nhá? Có điều cậu muốn xem trọc thì tôi cũng có thể cạo trọc cho cậu xem."

Vệ Tiểu Trì dán mắt vào Tạ Trì đang phô trương giữa đám đông, lắp bắp mở miệng, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Tạ Trì cười, "Chưa nhận ra nữa sao?"

Vệ Tiểu Trì chậm rãi mím môi, khẽ lắc đầu: "Tớ không biết."

Rõ ràng Tạ Trì không thích Khương Trạm. Hành động gióng trống khua chiêng càng giống đang khoe mẽ gì đó hơn là bày tỏ tình cảm.

Vệ Tiểu Trì không hiểu tại sao Tạ Trì lại làm như vậy, trước giờ cậu cũng chưa từng gặp ai như thế.

Nụ cười trên mặt Tạ Trì tắt lịm trong chốc lát, nhưng nhanh chóng trở lại.

"Tôi khá thích cậu ấy. Hai người còn chưa kết hôn, khi chưa xác định thì ai cũng có cơ hội. Tôi chỉ theo đuổi tình yêu của mình thì có gì sai?"

Hàn Tử Ương nghe không nổi nữa, "Vãi chưởng, cậu câm mồm đi, đừng làm ô uế hai chữ "tình yêu". Chẳng phải ai cũng xứng đáng nói tới tình yêu đâu."

Tạ Trì cười cười nhạt liếc nhìn Hàn Tử Ương, "Thích bênh vực kẻ yếu à, hay cậu thay cậu ấy nói chuyện với tôi xem?"

Đệch.

Hàn Tử Ương lập tức lùi lại ba bước, kiểu người này cậu ta không dây vào được.

Thấy Hàn Tử Ương rụt lại, Tạ Trì cười một cách khó hiểu, nói với Khương Trạm, "Cậu không cần trả lời tôi vội, cứ suy nghĩ thêm đã."

Lồng ng.ực Khương Trạm phập phồng, không thể nhịn được nữa nhìn Vệ Tiểu Trì, "Cậu cứ để tôi bị cái đồ xấu xí này làm phiền hả?"

Vệ Tiểu Trì giật mình, vì lời cầu cứu như thể "chim non nép vào người" của alpha mà máu nóng dồn lên não, đẩy Khương Trạm cao gần 1m9 ra đằng sau, đối diện với Tạ Trì.

Lần này không còn quan tâm đến văn minh lịch sự gì nữa, cũng mặc kệ đối phương có mục đích gì. Vệ Tiểu Trì cáu kỉnh, "Cậu, sau này không được làm phiền cậu ấy nữa. Nghe rõ chưa!"

"Nếu không tôi sẽ..." Vệ Tiểu Trì nắm chặt nắm đấm khua khoắng loạn xạ trong không trung, "...không khách sáo nữa đâu."

Hàn Tử Ương: ...

Đám đông: ...

Cảnh tượng kinh điển: Một bên là omega đào góc tường mạnh nhất vũ trụ, một bên là omega dùng thìa ngoáy tai lấp đất.

Hàn Tử Ương ôm trán, quả thật không dám nhìn. Cái tường này không bị đổ là nhờ Khương Trạm tuân thủ nam đức, hoàn toàn không liên quan gì đến Vệ Tiểu Trì.

Thật sự, đây là lần đầu tiên cậu ta thấy một người không biết cãi nhau, ngay cả đe dọa người khác cũng chẳng biết. "Không khách sáo" là cái quái gì chứ?

Khi đánh nhau, bọn Hàn Tử Ương không thèm nhiều lời. Một khi đã mở mồm thì cũng phải là một tràng hỏi thăm bố mẹ xen lẫn đủ loại bộ phận sinh dục cơ.

____________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Mọi người còn nhớ phản ứng của cún con khi biết Trì Trì thích mình không? So với Tạ Trì thì đã quá rõ ràng rồi ha?