Năm cuối cấp ba kết thúc bằng chuỗi ngày miệt mài học hành của Khương Trạm.
Sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông - mười hai năm đèn sách đã mang lại cho Vệ Tiểu Trì một bảng điểm đáng tự hào.
Khương Trạm cũng đã thực hiện được lời hứa hôm nào: Kỳ một năm lớp 12 đã lọt vào top 200 toàn khối, kỳ hai giữ vững phong độ và phát huy ngoài mong đợi khi vượt qua cả điểm sàn của trường top trong kỳ thi đại học.
Có điều điểm chuẩn hàng năm luôn biến động nên số điểm sát nút của Khương Trạm rất có khả năng sẽ bị loại.
Khi điểm thi vừa công bố, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đã cuộn mình trên giường xem xét các trường đại học quanh Đại học J. Từ chuyên ngành, chất lượng giảng viên cho đến cơ hội việc làm để giúp Khương Trạm phân tích nên đăng ký trường nào và chuyên ngành gì.
Cuối tháng 6, các học sinh tốt nghiệp trở lại trường để điền nguyện vọng. Vệ Tiểu Trì đăng ký vào Đại học J mà cậu hằng ao ước, còn Khương Trạm thì điền hai trường đại học hạng hai phụ cận Đại học J.
Dẫu biết vẫn có thể trở về, nhưng khoảnh khắc điền xong nguyện vọng lại có cảm giác khép lại sự gắn bó với ngôi trường này, những bạn học thân thiết rồi cũng sẽ mỗi người một nơi.
Ngày trước chỉ mong sao thoát khỏi sự quản thúc của thầy cô, giờ thực sự phải rời xa mái trường này để bắt đầu một hành trình mới, trong lòng mỗi người đều man mác nỗi buồn chia ly.
Nhiều đứa ôm nhau thề non hẹn biển, họ sẽ xa trường nhưng không xa lòng. Dù học ở nơi cách xa ngàn dặm, hễ có người lên tiếng thì những đứa khác có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đến buổi tụ họp.
Ngày hôm đó có khóc, có cười, có người tỏ tình và cả hòa giải hiềm khích.
Cả đám túm tụm nháo nhào.
Giờ dòm Ngụy Dân Chinh cũng trở nên gần gũi hơn. Những học sinh cá biệt nghịch ngợm như Hàn Tử Ương, Tưởng Duệ vây quanh Ngụy Dân Chinh nói rằng sẽ nhớ những trận đòn mắng của ông lắm.
Ngụy Dân Chinh cầm xấp đơn nguyện vọng, cuộn lại đập mạnh vào đầu bọn nó.
"Mấy đứa nhóc ranh nói chuyện kiểu gì thế? Đó là la mắng hả, đó là thúc giục, là để uốn nắn cái xương sống cong vẹo của các cậu."
Tưởng Duệ vỗ miệng hai cái, "Nói sai, nói sai rồi ạ."
Hàn Tử Ương hùa theo cậu ta, "Đúng vậy, thầy giám thị của chúng ta là Norman Bethune và Edward Scissorhands của ngành giáo dục. Chuyên nắn xương, cắt tỉa những cành lá thừa thãi cho bọn mình."
(Norman Bethune: bác sĩ nổi tiếng vì tinh thần nhân đạo. Edward Scissorhands hay Edward bàn tay kéo chuyên cắt tỉa cây cối, tạo hình nghệ thuật.)
Tưởng Duệ ngâm thơ: "Ôi giáo viên, người là kỹ sư tâm hồn của nhân loại."
Hàn Tử Ương choàng vai Tưởng Duệ tiếp lời: "Ôi giáo viên, người dùng tình yêu chân thành đánh thức tâm hồn lạc lối của chúng em."
Tưởng Duệ: "Ôi giáo viên..."
Ngụy Dân Chinh lườm bọn họ, "Cuốn xéo đi."
Hàn Tử Ương cười hì hì, "Bọn em thực sự không thể kìm nén sự kính trọng và ngưỡng mộ dành cho thầy. Không có những lời dạy dỗ ân cần của thầy, bọn em đã lạc lối từ lâu rồi."
Ngụy Dân Chinh lẩm bẩm khó chịu, nhưng đôi mắt chan chứa vẻ trìu mến của bậc đi trước dành cho lớp trẻ, "Vậy thì học hành cho đàng hoàng vào, đừng có suốt ngày lêu lổng. Bây giờ các cậu cũng sắp sửa trở thành người lớn rồi, không ai chăm bẵm các cậu như trẻ con nữa đâu."
Hàn Tử Ương lập tức chào kiểu quân đội, lưng thẳng tắp, "Rõ, thưa huấn luyện viên!"
Tưởng Duệ cũng đứng nghiêm hành lễ, "Cam đoan học hành đàng hoàng, sống đàng hoàng, cải tạo đàng hoàng!"
Ngụy Dân Chinh gõ nhẹ vào lưng từng đứa một trong bộ đôi dở hơi này rồi chắp tay sau lưng rời đi.
"Thầy ạ."
"Thầy ạ."
"Thầy ạ."
Ngụy Dân Chinh bước giữa đám đông náo nhiệt, không ít đứa chủ động chào hỏi ông. Ông gật đầu đáp lại, thỉnh thoảng dừng lại nói vài câu.
Đi xuyên qua dòng người ồn ào, Ngụy Dân Chinh phát hiện ra một alpha và một omega trước cửa hàng tạp hóa vắng tanh thì hắng giọng rõ to.
Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đang tháo camera trên thùng rác.
Giờ đã tốt nghiệp rồi, cái nghề tay trái buôn bán phế liệu không thể tiếp tục nữa. Hai người họ quyết định cống hiến cho trường cũ, để lại mấy cái thùng rác này.
Nghe tiếng Ngụy Dân Chinh, Vệ Tiểu Trì theo phản xạ lùi lại hai bước lớn, nhanh chóng giữ khoảng cách với Khương Trạm.
-
Chuyện hai người yêu sớm đã lan rộng khắp trường. Để tránh ảnh hưởng xấu, Ngụy Dân Chinh luôn hết sức nghiêm khắc với Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm, chỉ cần thấy họ ở cạnh nhau là sẽ răn đe liền.
Đương nhiên nếu họ nghiêm túc học hành trong lớp thì Ngụy Dân Chinh sẽ làm ngơ, cùng lắm chỉ đến kiểm tra đột xuất thôi.
Ngụy Dân Chinh chắp tay sau lưng, thong thả bước tới, "Không phải hai đứa bủn xỉn quá rồi đó chứ, đến cả thùng rác cũng muốn vác đi à?"
Vệ Tiểu Trì giải thích, "Không mang đi ạ, chỉ tháo camera trên đó ra thôi."
Ngụy Dân Chinh hài lòng gật đầu, "Coi như các em cũng có lương tâm."
Qua hơn một năm chịu sự hành xác Khương Trạm, học sinh Nhị Trung đã quen với việc phân loại rác. Mang thùng rác đi không phải vấn đề, nhưng phân loại rác lại là chuyện lớn.
Dưới sự giám sát của Ngụy Dân Chinh, omega cẩn trọng khoanh tay đứng nép bên cạnh, còn alpha vẫn đơ cái mặt ra tiếp tục tháo camera.
Ngụy Dân Chinh hắng giọng, "Tôi xem bảng điểm của hai đứa rồi, thi cũng khá đó. Phải giữ vững tinh thần học tập như vậy."
Vệ Tiểu Trì trưng ra biểu cảm ngoan ngoãn như học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ, "Em biết rồi, cảm ơn thầy ạ."
Khương Trạm biếng nhác: "Vâng."
Ngụy Dân Chinh đi loanh quanh thùng rác, ngó Khương Trạm tháo camera trong thoáng chốc rồi bỗng mở miệng, "Ừm thì..."
Ngụy Dân Chinh không nhìn hai người họ, vẫn dán mắt vào cái thùng rác trước mặt. Ai không biết còn tưởng ông đang nói chuyện với thùng rác.
"Khụ, bao giờ kết hôn nhớ mời tôi nhé." Ngụy Dân Chinh nói cái vèo, lùng bùng không rõ.
Nói xong như thể sợ quê độ, ông bèn chữa cháy, "Nhưng hai đứa đừng hòng moi tiền của tôi, tôi chỉ là một giáo viên lương ba cọc ba đồng, cùng lắm cũng chỉ mừng 600 tệ thôi."
Không ngờ Ngụy Dân Chinh mọi khi vô cùng nghiêm khắc, hận không thể bắt bọn họ chia tay ngay tại chỗ lại nói như vậy. Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đồng loạt nhìn sang phía ông.
"Nhìn cái gì mà nhìn, trên mặt tôi có chữ hay có camera hả?" Ngụy Dân Chinh xụ mặt giả bộ nghiêm nghị, ra dáng của một thầy giám thị.
Khương Trạm chợt hiểu ra, liếc trộm Vệ Tiểu Trì. Đôi mắt dần ánh lên nụ cười rồi mở miệng, "Biết rồi ạ."
"Sau này phải đối xử tốt với người ta đấy." Ngụy Dân Chinh cứ như người nhà mẹ đẻ của Vệ Tiểu Trì, "Một đứa trẻ ngoan lại bị cậu cuỗm mất tiêu."
Khương Trạm giơ tay chạm vào đầu ngón tay của Vệ Tiểu Trì, "Vâng."
Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng gãi trán, dẫu sao Ngụy Dân Chinh vẫn còn đứng đây.
Đối với cử chỉ mập mờ của hai người họ, lạ rằng Ngụy Dân Chinh không nhắc nhở gì, giả vờ không nhìn thấy và chắp tay sau lưng bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì thực sự nhận ra được rằng - họ đã tốt nghiệp rồi, Ngụy Dân Chinh sẽ không còn theo dõi chuyện yêu sớm của họ nữa.
Ánh nắng ngày hè chói chang xuyên qua những cành lá sum xuê, rải xuống sân trường hàng trăm năm tuổi những vệt sáng loang lổ.
Khương Trạm nắm tay Vệ Tiểu Trì như chốn không người, ngang nhiên đặt một nụ hôn lên đôi môi của omega.
Anh đã thực hiện được mọi lời hứa của mình. Cuối cùng anh và Vệ Tiểu Trì cũng có thể ở bên nhau một cách công khai.
-
Mười hai năm cặm cụi đèn sách cuối cùng cũng đã đặt dấu chấm hết vào ngày hôm nay. Dẫu cho kết quả có trọn vẹn không thì đó vẫn là cột mốc quan trọng đầu tiên trong cuộc đời.
Điền xong nguyện vọng đại học, mọi người bịn rịn chia tay.
Nỗi buồn chia ly ấy rất đỗi nhạt nhòa, mang theo niềm bâng khuâng lãng đãng và cái sự phóng khoáng của tuổi trẻ vô tư lự.
Hàn Tử Ương là đại diện điển hình cho kiểu người này. Điểm thi đại học bết bát cũng chẳng thèm bận tâm tẹo nào. Dù chia xa bạn bè vẫn cho rằng kiểu gì cũng sẽ gặp lại thôi.
Cho đến khi bước ra khỏi cổng trường mới dâng lên nỗi buồn khó tả, không kìm được ngoái nhìn Nhị Trung.
"Tạm biệt nhé, tuổi trẻ của ông đây!"
Hàn Tử Ương vẫy tay chào tạm biệt mái trường cũ, vừa quay đầu lại thì Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm đã đi xa, cậu chàng u sầu bật mode mát mát tẻn tẻn.
"Ê ê, đợi em nữa. Anh Trạm cho em về ké với, em không muốn đi taxi đâu."
Hàn Tử Ương nhanh chóng đuổi theo, thấy Vệ Tiểu Trì đang ôm một xấp đồ, "Cái gì đây?"
Vệ Tiểu Trì: "Đề thi."
"Không phải chứ đại ca." Hàn Tử Ương tái mặt giật xấp đề thi trong tay Vệ Tiểu Trì, "Cậu đi điền nguyện vọng thôi mà còn làm thêm một bộ đề nữa à, có cần phải căng vậy không?"
"Đâu có làm đề." Vệ Tiểu Trì giải thích, "Trước khi thi đại học để quên trong lớp, bạn học của tôi thấy nên giữ hộ, hôm nay mới đưa lại cho tôi."
"Bạn học của cậu là thần thánh phương nào thế? Nếu để tôi nhặt được, tôi đã xé toạc ra giúp cậu giải thoát luôn rồi."
Hàn Tử Ương vừa càu nhàu vừa mở xấp đề thi, một phong thư rơi ra, bị Hàn Tử Ương nhanh nhảu chộp được.
"Cái gì đây, thư tình hả?" Hàn Tử Ương bóc thư.
Nghe hai chữ thư tình, Khương Trạm quay phắt lại nhìn Vệ Tiểu Trì, "Thư tình gì cơ?"
Vệ Tiểu Trì cũng ngơ ngác, "Tớ đâu biết, làm gì có thư tình nào?"
Hàn Tử Ương mở thư ra đọc một cách nhấn nhá, "Trong vũ trụ có hơn hai ngàn tỷ thiên hà, dải ngân hà của chúng ta có bốn mươi tỷ hành tinh."
"Cậu và tôi chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa vũ trụ bao la, cho đến khi chúng ta đứng trên dải Mobius khổng lồ và đi dọc theo bề mặt của nó. Khoảnh khắc gặp gỡ đã định sẵn sự phi thường của nhau, trở thành những vật thể phát sáng trong vũ trụ."
Hàn Tử Ương mới đọc được hai dòng đã không đọc nổi nữa, thốt ra nghi vấn của một học sinh dở thiếu kiến thức, "Không phải, đây là cái quái gì vậy?"
Trông có vẻ là một bức thư tình, mà hình như cũng không phải, ít nhất cậu ta không hiểu được.
Vệ Tiểu Trì lại hiểu.
Dải Mobius được mệnh danh là biểu tượng tình yêu của các nhà toán học. Nó tượng trưng cho sự vĩnh hằng, gặp gỡ và hành trình không bao giờ kết thúc.
"Không thể nào." Vệ Tiểu Trì bước đến giật lại bức thư trong tay Hàn Tử Ương, nhìn nội dung đằng sau mà sốc nặng, "Chuyện này... chuyện này không thể nào."
Đó là nét chữ của Trương Minh Dương, Vệ Tiểu Trì ngồi cùng bàn với cậu ta bao lâu nay mà không nhận ra được thì uổng công quá.
Hơn nữa, xấp đề thi này đúng là do Trương Minh Dương đưa cho cậu hôm nay, bảo rằng Vệ Tiểu Trì bỏ quên lại.
Vệ Tiểu Trì không thể nào tin nổi Trương Minh Dương lại có tài văn chương cỡ đó. Rõ ràng trước đây trình độ viết văn của cậu ta cũng bình thường thôi mà.
Chuyện này nghe điêu quá thể.
Vệ Tiểu Trì nhìn những dòng chữ ngày càng bay bổng trong thư của Trương Minh Dương, không giữ được bình tĩnh nữa mà đẩy gọng kính.
Thảo nào điểm thi môn Ngữ văn của cậu ta cao hơn cậu kha khá, hóa ra phần làm văn đã tạo ra khoảng cách giữa hai người. Trương Minh Dương đã khổ công luyện viết văn từ khi nào vậy?
Khương Trạm đưa tay ra toan giật bức thư tình, mặt hằm hằm, "Đứa nào viết đây!"
Vệ Tiểu Trì cuống cuồng giấu lá thư ra sau lưng, gượng cười, "Không... không ai cả."
Khương Trạm nổi giận đùng đùng, "Không ai là sao, rõ ràng có kẻ muốn theo đuổi cậu!"
Nhìn alpha đang ghen tuông, cuối cùng Vệ Tiểu Trì cũng nhận ra đây là một bức thư tình, hơn nữa lại là do Trương Minh Dương viết cho cậu.
Trên đời còn gì ảo ma hơn nữa không?
Khương Trạm chìa tay ra trước mặt Vệ Tiểu Trì, "Đưa đây!"
Vệ Tiểu Trì nuốt nước bọt cái ực, "Cái này... không phải thư tình đâu."
Khương Trạm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu tưởng tôi bị khờ, không biết Mobius là gì hả?"
"..."
Cậu quên mất, Khương Trạm học dở của ngày xưa đã chết rồi.
-
Lớn ngần này rồi, Vệ Tiểu Trì chưa từng nhận được thư tình, không ngờ lần đầu lại là của Trương Minh Dương. Cậu còn hoài nghi người nọ gửi nhầm người rồi chứ.
Bức thư tình bị Khương Trạm tịch thu, alpha đọc thư mà không ngừng cười lạnh.
Hễ Khương Trạm cười là Vệ Tiểu Trì lại rùng mình, cứ linh cảm chuyện này sẽ không dễ gì mà cho qua được.
Đọc xong, Khương Trạm xụ mặt chê bai bức thư tình: "Viết chả ra gì cả, ông đây mà viết đảm bảo hay hơn nó nhiều."
Vệ Tiểu Trì vội gật đầu lia lịa, "Đúng đúng đúng."
Khương Trạm ngớ ra liền, "Đúng cái gì mà đúng? Cậu thích tôi mà, có viết thư tình thì cũng phải là cậu viết cho tôi chứ. Từ nay hôm nào cũng viết cho tôi một bức."
Vệ Tiểu Trì trưng cái bản mặt đau khổ, "Tớ... tớ không biết viết."
Khương Trạm: "Mắc gì không biết viết? Chẳng phải cậu mê tôi như điếu đổ hửm, viết hết tình cảm trong lòng cậu ra là thành thư tình rồi đó!"
Câu nào cũng làm Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng đến mức chẳng nghe nổi.
Hàn Tử Ương đứng cạnh cũng nổi da gà da vịt vì câu "mê như điếu đổ" của Khương Trạm, cậu ta ôm cánh tay điên cuồng chà xát.
Quả là không thể nào chịu nổi hai người này. Hôm nào cũng bón cơm chó ngập mồm mà chẳng buồn quan tâm người ta có muốn hốc không.
(Cơm chó: từ lóng của giới trẻ để chỉ việc thực hiện những hành vi thân mật trước mặt bọn FA.)
Alpha cư xử gia trưởng trong vụ này làm Vệ Tiểu Trì đành cam chịu việc hôm nào cũng phải viết một bức thư tình. Đã thế còn đòi viết tối thiểu trăm chữ, mà cỡ cả ngàn chữ mới ưng cái bụng.
Điều khiến Vệ Tiểu Trì muốn độn thổ nhất là viết xong cậu còn phải đọc diễn cảm cho Khương Trạm nghe. Người nọ còn quay video lại, bảo là sẽ chiếu trong đám cưới của hai đứa.
Chiếu trong đám cưới...
Đây là cái cảnh tượng quê chữ ê kéo dài gì vậy nè.
-
Dù Khương Trạm đã tịch thu bức thư tình của Trương Minh Dương nhưng tình cảm thì còn nguyên xi. Chuyện này cứ như thanh gươm của Damocles treo lơ lửng trên đầu Vệ Tiểu Trì.
(Thanh gươm của Damocles là hình tượng về sự nguy hiểm rình rập trong giai thoại Hy Lạp cổ đại.)
Vệ Tiểu Trì không giỏi xử lý những tình huống như vậy nên nhận thư xong là giả chết luôn, mong sao đối phương chỉ đang giải tỏa tâm hồn văn chương chứ đừng tìm cậu để đòi câu trả lời.
Nhưng ước mơ chỉ là ước mơ. Một tuần sau khi điền nguyện vọng, Trương Minh Dương đã chủ động nhắn tin cho Vệ Tiểu Trì trên WeChat.
Trạng thái lăng trụ lục giác: Có đó không?
Vệ Tiểu Trì đọc được tin nhắn của Trương Minh Dương thì lén cầm điện thoại vào nhà vệ sinh, ngồi trên nắp bồn cầu sạch sẽ, do dự hồi lâu mới trả lời lại một chữ "Có".
Trạng thái lăng trụ lục giác: Đã thấy thứ trong xấp đề chưa?
Xác nhận bức thư tình đó đúng là của Trương Minh Dương gửi cho mình, Vệ Tiểu Trì ngượng đến nỗi dùng ngón chân cào sàn nhà.
Cậu cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác vô cùng vô cùng ngượng, cứ như thể cậu mới là người tỏ tình. Trước giờ Hứa Dương cũng chưa từng mang lại cho cậu cảm giác đó.
Cậu và Trương Minh Dương ngồi cùng bàn từ học kỳ hai lớp 10. Những năm qua hai bên luôn ngứa mắt nhau, thiếu điều đánh nhau chỉ vì tranh giành hạng hai toàn khối. Giờ bỗng dưng cậu ta lại tỏ tình với cậu, nghĩ kiểu gì cũng thấy khó tin mà.
Trương Minh Dương là kiểu người hết sức tự cao tự đại, vậy mà lại đi thích người khác.
Đúng là trời đất bao la chuyện gì cũng có thể xảy ra.
May mà không phải nói chuyện trực tiếp với Trương Minh Dương, nói chuyện qua màn hình dễ từ chối hơn nhiều.
Vệ Tiểu Trì bỏ điện thoại xuống, lau sạch mồ hôi trong lòng bàn tay rồi cầm điện thoại lên gõ chữ lia lịa.
Đã từ chối thì phải làm cho hẳn hoi vào.
Vệ Tiểu Trì: Có thấy.
Vệ Tiểu Trì: Nhưng xin lỗi, tôi không thể chấp nhận được.
Vệ Tiểu Trì: Mong cậu sẽ gặp được một người xứng đáng hơn để thích.
Câu cuối cùng cậu gõ đi gõ lại, đây là câu chúc vừa lịch sự vừa chân thành cậu nghĩ mãi mới ra.
Khi Vệ Tiểu Trì gửi đi, khung chat hiện lên dấu chấm than màu đỏ ở góc trái, bên dưới còn có một dòng chữ nền xám:
Trạng thái lăng trụ lục giác đã bật chế độ xác thực bạn bè. Bạn chưa phải là bạn bè của đối phương. Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương chấp nhận mới có thể trò chuyện.
Vệ Tiểu Trì đứng hình mất vài giây trước dòng chữ đó rồi mới nhận ra đối phương đã xóa bạn bè với mình.
Cái kiểu hành xử như vậy chỉ có mình Trương Minh Dương làm được thôi. Vệ Tiểu Trì không hề bất ngờ mà còn cảm thấy được giải thoát.
Thanh gươm của Damocles biến mất. Vệ Tiểu Trì thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy mở cửa nhà vệ sinh. Alpha đứng trước cửa với gương mặt lạnh tanh.
Vệ Tiểu Trì giật bắn người, "Cậu... sao cậu lại đứng đây?"
Khương Trạm đơ mặt nói, "Cậu chưa xả nước."
Vệ Tiểu Trì ngớ người, "...Xin lỗi, tớ quên mất."
Khương Trạm không ư hử gì, lách qua Vệ Tiểu Trì sải bước vào nhà vệ sinh, nhìn vào bồn cầu, "Cậu có đi vệ sinh đâu, vào đây làm gì?"
Alpha cứ như chú chó nghiệp vụ đánh hơi tinh tường, vừa liếc mắt đã nhìn thấy cái điện thoại trong tay Vệ Tiểu Trì, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
"Biểu cảm của cậu khi nãy có hơi sai sai, thành thật khai báo cậu đã làm gì trong nhà vệ sinh!"
"..."
Thế mà Khương Trạm lại có tiềm năng làm thám tử đó chứ. Não Vệ Tiểu Trì đơ ra vài giây, điện thoại bị Khương Trạm tịch thu như tang vật.
Alpha là hiện thân của câu nói: Nhà có chó dữ, người lạ chớ làm phiền, ai làm phiền người đó bị cắn.
Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm bắt quả tang, không dám nói dối mà thành thật khai báo, nhưng vẫn không được alpha khoan hồng.
Khương Trạm đè chân Vệ Tiểu Trì xuống, ép cậu làm năm mươi cái gập bụng rồi lại hít đất năm mươi lần.
Alpha lạnh lùng nói, "Lần sau còn gạt tôi nữa thì tăng mức phạt lên một trăm cái. Gập bụng và hít đất mỗi thứ một trăm lần, nghe rõ chưa?"
Omega thở hồng hộc, "Nghe... nghe rõ rồi."
Khương Trạm chưa yên tâm, "Thật sự block nó rồi chứ?"
Vệ Tiểu Trì gật đầu như gà mổ thóc: "Block rồi."
Khương Trạm: "Sau này không được liên lạc với nó nữa."
Vệ Tiểu Trì điên cuồng lắc đầu, "Không liên lạc, không liên lạc nữa."
Nếu còn liên lạc nữa chắc cậu sẽ đi đời nhà ma vì kiệt sức trong lúc thực hiện hít đất và gập bụng mất.
-
Hai tháng nghỉ hè, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm xin được công việc caddie tại sân golf với mức lương 5000 tệ, cộng thêm phụ cấp ăn uống và phụ cấp nắng nóng là có thể nhận được 5600 tệ.
Tháng đầu có nhân viên cũ hướng dẫn. Công việc chính của họ là sửa chữa các mảng cỏ bị hư hại, vết bóng và vết lõm trên green, lau chùi gậy golf đã sử dụng cũng như lái xe điện chở bóng.
Công việc của họ được Khương Đường giới thiệu, nhưng quản lý sân golf không biết Khương Trạm là em trai ruột của Khương Đường.
Ban đầu Khương Đường định để Vệ Tiểu Trì thực tập ở studio của mình, còn đày cậu ấm đến sân golf cho anh nếm trải sự khó khăn khi đi làm.
Dù Khương Đường thương Khương Trạm lắm, nhưng cô không muốn nuông chiều khiến em trai mình trở nên vô dụng.
Khi vừa tốt nghiệp đại học, cô từng thực tập ở vai trò trợ lý tại tòa soạn suốt một năm ròng. Công việc gì cũng phải làm, tăng ca liên miên.
Muốn trở thành người giỏi giang thì phải chịu được khổ cực.
Khương Đường muốn mài giũa tính nết của Khương Trạm, còn Vệ Tiểu Trì thì không cần nhưng cuối cùng cậu lại chọn đi làm ở sân golf với Khương Trạm.
Nửa tháng đầu, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm chỉ có thể làm những việc lặt vặt như nhặt tàn thuốc, dọn rác sân golf hay bảo dưỡng xe chở bóng. Nửa tháng sau, huấn luyện viên dẫn họ đi làm quen với từng đường bóng và lỗ golf.
Sang tháng thứ hai, họ đã có thể đi theo huấn luyện viên đón khách. Có điều chỉ đóng những vai trò nho nhỏ như vác túi gậy, ngay cả việc nhặt bóng còn chưa đến lượt họ.
Giới nhà giàu thường bàn chuyện làm ăn trên sân golf. Khương Đường dặn họ phải quan sát và lắng nghe nhưng đừng lắm miệng. Một caddie giỏi là caddie không có cái miệng.
Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm không làm cùng một đường bóng, có lẽ sợ họ tụm lại tám chuyện nên quản lý đã sắp xếp hai nhân viên cũ để hướng dẫn riêng cho họ.
Mùa hè, khách chơi golf thường chọn khoảng thời gian từ 6 đến 8 giờ sáng. Buổi chiều tầm 3 giờ họ mới lục tục kéo đến tiếp. Thời gian hoạt động sẽ kéo dài đến buổi tối.
Nhưng hôm nay lại khác, có một vị khách đến chơi golf giữa cái nắng chói chang lúc 10 giờ sáng.
Vệ Tiểu Trì đang lau gậy trong phòng chứa đồ thì huấn luyện viên của cậu bước vào, chọn một túi golf rồi đưa cho Vệ Tiểu Trì, "Có khách ở ngoài, em ra tiếp đón đi."
Vệ Tiểu Trì vác túi gậy nặng trịch lên vai, trông huấn luyện viên không có ý định đi cùng cậu thì lo lắng hỏi, "Chỉ một mình em thôi ạ?"
"Ừm, nhớ nói ít làm nhiều. Đường bóng số 2."
Vệ Tiểu Trì còn định nói thêm gì đó, nhưng đối phương đã giục cậu mau chóng đi ra.
Vệ Tiểu Trì vẫn chưa thành thạo và quen thuộc với sân golf lắm, cậu hoảng loạn vác túi gậy đi lái xe chở bóng.
Khách hàng đang ở khu vực VIP. Vệ Tiểu Trì đỗ xe trước cửa, dùng bộ đàm liên lạc với nhân viên bên trong.
Chẳng bao lâu sau, quản lý sân golf đích thân mở cửa chào đón một người đàn ông cao lớn.
Vừa nhìn đã biết người nọ là alpha, tầm bốn mươi tuổi, ngũ quan sắc sảo, đường nét rắn rỏi kiên nghị. Trên người ông lắng đọng phong thái chững chạc, điềm đạm và lạnh lùng của năm tháng.
Quản lý sân golf tươi cười dặn dò, "Tiểu Vệ à, nhớ tiếp đãi khách cho đàng hoàng nhé."
Vệ Tiểu Trì vội vàng gật đầu.
Người đàn ông đưa mắt nhìn Vệ Tiểu Trì rồi lên xe chở bóng.
Trên người ông toát ra cảm giác áp lực không giận mà nghiêm, khiến Vệ Tiểu Trì áp lực nặng nề. Trên đường tới đường bóng số hai, cậu ưỡn thẳng lưng, không dám lơ là một khắc nào.
Thông thường người ta đi đánh golf sẽ rủ bạn bè hoặc đối tác kinh doanh, hiếm khi có người đến chơi một mình như vậy.
Đây là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì tiếp khách, cậu cẩn thận lái xe, không dám hó hé một câu.
Đến sân, Vệ Tiểu Trì dừng xe lại, vác túi gậy xuống xe, cung kính nói với khách, "Chào ngài, xin mời đi theo lối này."
Đối phương "ừm" một tiếng, đoán chừng thấy cậu ra sức vác túi gậy nặng trịch nên giơ tay đón lấy cái túi trên vai cậu.
Vệ Tiểu Trì giật mình, vội nói, "Không cần đâu ạ, cứ để cháu làm."
Người đàn ông hỏi, "Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
Vệ Tiểu Trì ngập ngừng rồi đáp, "Mười chín tuổi ạ."
"Làm việc ở đây đã quen chưa?"
"Cũng..." Vệ Tiểu Trì định nói là cũng tạm được, nhưng nhận ra sai sai nên sửa lời, "Tốt lắm ạ, chế độ ở đây tốt lắm."
"Có nhọc không?"
"Không nhọc ạ." Vệ Tiểu Trì đi theo sau lưng người đàn ông nói, "Hay là cứ để cháu vác túi gậy đi ạ, cái này nặng lắm."
____________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Có ai đoán được thân phận của ổng không? Hahaha