Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 116: Không ngờ em cũng có ngày hôm nay?



Vóc dáng người đàn ông cao ráo vạm vỡ, dù gương mặt in hằn dấu vết của năm tháng song vẫn không thể xoá nhoà được vẻ điển trai như tạc tượng.

Ông cầm gậy golf thi thoảng vung một cú, thản nhiên bắt chuyện với Vệ Tiểu Trì.

Vệ Tiểu Trì vốn không phải kiểu người khéo ăn nói, đối phương hỏi gì cậu đáp nấy.

Thực ra khách thường đến chơi golf để bàn công việc hoặc hàn huyên với bạn cũ, họ chẳng mấy khi trò chuyện với caddie cả.

May mà những câu hỏi của đối phương không quá hóc búa, chủ yếu là tán gẫu về những chuyện thường ngày. Có điều phong thái của người nọ quá mạnh nên lúc nói chuyện với ông, Vệ Tiểu Trì cũng hơi căng thẳng, lòng bàn tay không ngừng vã mồ hôi.

Chỉ chơi golf đâu đó nửa tiếng, người đàn ông đã bỏ gậy vào trong túi rồi nói với Vệ Tiểu Trì, "Về thôi."

"Vâng ạ." Vệ Tiểu Trì cần mẫn bước lên định vác túi nhưng đối phương đã nhanh hơn cậu, ông xách túi golf và sải bước đi.

Vệ Tiểu Trì nhấp nhổm bám theo ông, vài lần toan mở lời xin xách túi nhưng lần lữa mãi rồi thôi.

Cậu lái xe điện đưa người đàn ông trở về khu vực khách VIP, chưa đến khu vực nghỉ ngơi đã trông thấy quản lý Dương đứng đợi trước cửa.

Alpha điềm đạm bước xuống golf cart, ngoảnh lại nhìn Vệ Tiểu Trì, "Làm tốt nhé."

Câu nói chứa đựng sự quan tâm của bậc trưởng bối khiến Vệ Tiểu Trì nao nao, vô thức gật đầu.

"Đã pha sẵn trà cho anh trong phòng nghỉ rồi, chỉ không biết có hợp khẩu vị của anh không nữa." Quản lý Dương mỉm cười bước xuống bậc thềm đón ông.

Người đàn ông thờ ơ đáp: "Không cần trà đâu, chiều tôi có việc bận phải đi rồi."

Quản lý Dương là người khôn khéo, nghe thế thì không khuyên nữa mà chỉ nói, "Để tôi tiễn anh ra ngoài."

Vệ Tiểu Trì chuẩn bị lái xe điện về, bỗng thấy cái hộp nhung đỏ nằm trên ghế sau bèn vội vàng cầm lên rảo bước qua hỏi, "Cái này của ngài đánh rơi ạ?"

Người đàn ông: "Tặng cậu đó."

Vệ Tiểu Trì hoảng loạn nhìn thoáng qua quản lý Dương, khách sáo nói với người đàn ông, "Cảm ơn ngài, nhưng chỗ chúng tôi có quy định không được phép nhận quà và tiền boa."

Người đàn ông điềm tĩnh nói với Vệ Tiểu Trì, "Nhận đi."

Quản lý Dương liếc nhìn Vệ Tiểu Trì một cách kín đáo, "Bảo cậu nhận thì cứ nhận đi. Quy định là chết còn người là sống."

Vệ Tiểu Trì hoang mang cầm hộp quà.

Quản lý Dương cười nói: "Tôi tiễn anh ra ngoài."

-

Sân golf có cơm dành cho nhân viên, nhưng nếu ăn ở căng tin thì sẽ không được nhận phụ cấp bữa ăn nữa.

Tháng đầu bọn Vệ Tiểu Trì tự mang cơm đến, cơ mà thức ăn ở đây cũng được nên tháng này họ chuyển sang dùng bữa ở căng tin.

Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm không làm chung đường bóng nên chỉ có thể gặp nhau trong căng tin vào buổi trưa.

Cơm nhân viên theo hình thức buffet. Chọn đồ ăn xong, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm bưng khay thức ăn tìm một chỗ trống. Vệ Tiểu Trì lấy ra hộp quà từ trong túi ra và đẩy sang phía Khương Trạm.

"Sáng nay có người tặng tớ cái này." Mặt Vệ Tiểu Trì ủ dột, "Phải làm sao đây?"

Khương Trạm vẫn cứ tỉnh rụi, "Không sao đâu, người đó là ba tôi."

Vệ Tiểu Trì trợn tròn, "Ba cậu ư?"

Khương Trạm cầm hộp mở ra, nhìn thấy một cặp đồng hồ thì không kìm được chậc lưỡi, "Cái gu kiểu này nhìn là biết chị tôi chọn."

Khương Trạm rút một cái đồng hồ trong hộp ra và đeo vào cổ tay Vệ Tiểu Trì. Đó là một cái đồng hồ cơ Tourbillon cơ chế phức tạp, mặt đồng hồ nạm 38 viên kim cương.

(Tourbillon dùng để chỉ một bộ phận của đồng hồ với cơ chế luôn tự động quay.)

Kim cương và thiết kế bổ trợ cho nhau tạo nên vẻ sang trọng tinh tế.

Vệ Tiểu Trì chưa hết bàng hoàng, "Thật sự là ba cậu ư? Sao chú lại đến?"

Mặc dù đã tiếp đón đối phương hơn nửa tiếng, nhưng cậu không dám nhìn khách hàng chòng chọc nên chẳng nhận ra đó là ba của Khương Trạm.

Cậu chuyển đến khu chung cư của Khương Trạm chừng một năm rồi, Tết Trung thu và Tết Nguyên Đán cũng không về nhà mà đón lễ với gia đình Khương Trạm.

Trong khoảng thời gian đó, ba của Khương Trạm là Khương Luật chưa từng về nhà lần nào. Đoán chừng Khương Trạm và Hứa Văn Nghi đã quá quen với điều đó nên Vệ Tiểu Trì cũng không tọc mạch.

Khương Trạm từng bảo ba anh là một quân nhân bình thường, đơn vị của ông có thỏa thuận bảo mật nên Khương Trạm không kể bao nhiêu cả.

Khương Trạm: "Ba tôi đó. Hồi sáng mẹ tôi gọi điện bảo ông đã rời khỏi đơn vị, cơ mà đêm nay phải đi lại rồi."

Vệ Tiểu Trì sợ đến mức tim nhảy lên tận cuống họng, "Vậy lần này chú đến... chỉ để tặng đồng hồ thôi sao?"

"Tặng đồng hồ gì chứ?" Đôi mắt Khương Trạm lập loè, "Ông ấy biết bọn mình đang hẹn hò, sau này còn phải... này kia nên tranh thủ về gặp cậu đó."

Tai Vệ Tiểu Trì nóng ran. Cậu cúi đầu xúc cơm, nhớ lại cách hành xử khờ khạo của mình ban nãy thì ngẩng phắt lên.

"Tớ không biết đó là ba cậu, nhiều câu hỏi tớ trả lời qua loa lắm."

Thoạt đầu Vệ Tiểu Trì cảm giác người nọ cứ quái quái, hỏi hết cái này đến cái khác nên cũng sinh ra đôi phần cảnh giác. Bây giờ biết đó là ba của Khương Trạm làm cậu có lo ngay ngáy.

Khương Trạm khẽ nhíu mày, "Ông ấy hỏi cậu cái gì?"

"Chỉ là tuổi tác, làm việc có mệt không, đã quen chưa rồi điểm thi đại học các thứ. Tớ toàn trả lời cho có, điểm thi đại học bao nhiêu cũng không nói rõ với chú."

Điểm số coi như là thứ duy nhất mà Vệ Tiểu Trì có thể tự hào được, biết thế cậu đã trả lời đàng hoàng.

"Hôm nay ông có thể đến gặp cậu chứng minh là ông đã chấp nhận chuyện của chúng ta rồi." Khóe môi Khương Trạm không khỏi cong lên, ngón tay cào nhẹ mép bàn, "Tôi đã nói với mẹ tôi rồi, lên đại học bọn mình sẽ ra ngoài ở riêng. Mẹ tôi không phản đối."

Vệ Tiểu Trì nắm tóc, cúi đầu lắp bắp, "Ò... à ồ."

Khương Trạm: "Thế khi nào bọn mình đi xem nhà?"

Vệ Tiểu Trì: "...Chắc đợi xem lịch làm tuần này rồi đi."

"Tìm nhà thế nào?" Khương Trạm ngượng nghịu, "Tôi nhớ hồi trước cậu bảo với tôi muốn tìm căn một phòng khách một phòng ngủ. Là cậu nói đó nha?"

Vệ Tiểu Trì nghẹn họng, ngẩng đầu lên chạm phải cặp mắt sáng quắc của alpha đang dòm mình thì bỗng dưng cảm thấy bất lực.

Khóe miệng Vệ Tiểu Trì giật giật, "Cậu nói sao thì là vậy."

Khương Trạm khẽ "ừm": "Là cậu nói đó."

Vệ Tiểu Trì: ...

Thôi vậy.

-

Hôm được nghỉ, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm hẹn bên môi giới đi xem nhà.

Dạo này môi giới không đáng tin tràn lan. Họ đã nói rõ qua điện thoại chỉ muốn thuê căn một phòng ngủ một phòng khách. Thế mà người môi giới chỉ dẫn họ đi xem ba căn phù hợp với yêu cầu còn đâu toàn dẫn đi xem mấy căn hai phòng ngủ.

"Ba căn một phòng ngủ đó chưa được trang bị nội thất đầy đủ, hơn nữa giá thuê căn một phòng ngủ và hai phòng ngủ cũng không chênh lệch đáng kể, mỗi tháng cũng chỉ hơn năm sáu trăm tệ (~2tr) thôi."

"Nhìn không gian của những căn này rộng rãi nhường nào. Giới trẻ các cậu nhiều bạn bè, rủi mà có ai đến ở nhờ thì sao?"

Mặc cho môi giới ba hoa chích chòe, Vệ Tiểu Trì vẫn không hề động lòng. Năm sáu trăm tệ cũng là tiền, mỗi tháng hơn năm sáu trăm, một năm hơn sáu bảy ngàn, bốn năm là hơn hai chục ngàn (~70tr) rồi.

Hiện giờ số tiền tiết kiệm của Vệ Tiểu Trì cũng chỉ nhỉnh hơn ba mươi ngàn (~100tr).

Thái độ của Khương Trạm càng kiên quyết hơn, "Chỉ cần một phòng ngủ một phòng khách thôi, không thích không gian lớn!"

Người môi giới á khẩu.

Khương Trạm cảm thấy người môi giới này thiếu chuyên nghiệp quá, thẳng thừng đá đít anh ta và tìm bên môi giới khác.

Khương Đường biết chuyện này bèn gọi điện cho Khương Trạm.

"Đừng tìm nhà nữa. Ngày hai đứa nhận được giấy báo trúng tuyển, mẹ đã mua cho hai đứa một căn gần trường. Chị đang thuê người sửa sang và thi công nội thất lại cho hai đứa, vài hôm nữa là có thể dọn vào ở được rồi."

Khương Trạm hỏi liền, "Rộng chừng nào?"

"Một căn hai phòng ngủ, hai đứa ở với nhau thì không cần rộng quá đâu." Khương Đường nhướng mày, "Hỏi chi vậy?"

Khương Trạm nghe hai phòng ngủ thì chau mày bảo, "Không cần hai người lo."

"Mặc dù là hai phòng ngủ nhưng chị đã cải tạo một phòng thành phòng làm việc rồi." Khương Đường nói với giọng điệu từ tốn, "Nhưng mà em đã nói không cần mẹ với chị lo thì đành thôi vậy."

Khương Trạm được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, không tránh khỏi có vài thói quen của thiếu gia. Căn giá rẻ thì điều kiện quá kém, góc tường còn có cả nấm mốc, nhưng căn được trang bị đầy đủ nội thất thì vừa mắc vừa rộng, xét tới xét lui cuối cùng không chọn được căn nào.

Giờ gia đình đã chuẩn bị cho hai đứa nơi ở sạch sẽ và ổn định, đương nhiên Khương Trạm vui còn không kịp nữa là.

"Em nghĩ lại rồi." Khương Trạm nói một cách gượng gạo, "Coi như em mượn tiền của hai người, bao giờ em đi làm sẽ trả lại."

Khương Đường che điện thoại, khom người cười một lúc rồi hắng giọng, vờ nghiêm túc bảo: "Thế sao được? Em và Tiểu Trì vừa học vừa làm là chuyện tốt. Mẹ với chị lại mua nhà sửa sang, chẳng phải đang cản đường em hửm?"

Khương Trạm bị Khương Đường làm nghẹn họng, một lúc lâu mới nói, "Em đã nghĩ lại rồi, người một nhà cả mà... cản đường thì cứ cản đường đi."

Khương Đường không nhịn được cười phá lên, "Khương Lam Lam à, không ngờ em cũng có ngày hôm nay?"

Phỏng theo tính cách trước kia của Khương Trạm, nếu Khương Đường nói thế kiểu gì anh cũng sẽ đổ quạu cho coi. Giờ có gánh nặng gia đình nên không còn "kiêu kỳ" như trước nữa.

Gân xanh trên trán Khương Trạm giật giật, "Đừng gọi em là Khương Lam Lam, đặc biệt là trước mặt cậu ấy."

Khương Đường "ồ" lên, lờn mặt ghẹo, "Cậu ấy? Cậu ấy là ai cơ, em không nói rõ làm sao chị biết được?"

Khương Trạm: "Không cần chị quan tâm!"

Khương Đường biết Khương Trạm âm thầm gọi nhóc omega là Trì Trì, nhưng vì sĩ diện nên chẳng bao giờ chịu gọi trước mặt cậu. Còn lưu trong danh bạ là Trì Trì vì sợ Vệ Tiểu Trì nhận ra.

(Trì này là cái ao, đồng âm với Trì - chậm trong tên thụ nha.)

Đứa em trai này của cô vừa khờ khạo vừa đáng yêu, đến nỗi Khương Đường chỉ muốn trêu chọc anh mãi thôi, "Thật ra chị còn giữ nhiều ảnh hồi bé của em lắm, chị muốn đưa cho Trì Trì coi."

Khương Đường cố tình nhấn nhá cái tên "Trì Trì".

Khương Trạm lập tức nổi đoá, cắn răng gằn từng chữ một, "Khương - Đường!"

Khương Đường cười khúc khích.

-

Tối hôm đó, Hứa Văn Nghi gọi điện cho Vệ Tiểu Trì bảo cậu tối nay ghé ăn cơm.

Khương Trạm đã kể chuyện Hứa Văn Nghi mua nhà hai phòng ngủ cho Vệ Tiểu Trì nghe rồi. Chắc hẳn bữa cơm này để Hứa Văn Nghi đích thân thông báo với bọn họ, dù sao Khương Trạm cũng nghe từ chỗ Khương Đường.

Đây không phải là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì đến nhà họ Khương ăn cơm, có hơi thấp thỏm nhưng chẳng còn căng thẳng như lần đầu đến nhà.

Hôm nay Hứa Văn Nghi đích thân vào bếp, thím Châu phụ một tay.

Vệ Tiểu Trì ngồi cạnh nhặt đậu ve với thím Châu, alpha cao ngồng đứng sau muốn giúp. Mặc dù nhà bếp rộng nhưng chỉ nấu có vài món, đến Vệ Tiểu Trì cũng chưa nhặt được mấy cọng.

Anh chán chường ngồi xổm sau lưng Vệ Tiểu Trì, nhìn chằm chặp vào vành tai bị ánh sáng chiếu xuyên qua của omega, thi thoảng lại đưa tay sờ hoặc mân mê nốt ruồi son sau tai Vệ Tiểu Trì.

Thế là Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm bị thím Châu đuổi ra khỏi bếp vì cứ vướng tay vướng chân, hai người ngồi nhìn nhau trong phòng khách.

Khương Trạm: "Cậu nhìn gì, có phải tôi đuổi cậu ra đâu."

Người đuổi không phải là Khương Trạm, nhưng nguyên nhân khiến cậu bị đuổi cũng do tên đầu sỏ Khương Trạm mà ra chứ đâu. Đương nhiên là cậu chả dám nói thế. Vệ Tiểu Trì bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.

"Cậu nhích qua đây xíu." Khương Trạm bỗng nhiên mở miệng.

Vệ Tiểu Trì nhìn anh: ???

Khương Trạm: "Hình như tôi lại phát hiện ra một nốt ruồi ở chỗ chân tóc sau ót cậu, cậu lại đây tôi xem thử."

Ngó bộ Khương Trạm lại chuẩn bị bắt đầu trò "săn nốt ruồi", Vệ Tiểu Trì ngượng ngùng: "Thôi... thôi mà."

Khương Trạm đơ mặt ra: "Lại đây."

Vệ Tiểu Trì thoáng nhìn vào trong bếp rồi vội vàng thò đầu ra cho Khương Trạm xem, "Nhìn rõ chưa?"

Khương Trạm vén tóc mai của cậu ra, gương mặt nghiêm túc như thể khám phá ra châu lục mới trên bản đồ, "Chỗ này đúng là có một nốt ruồi, cậu đợi tôi chụp lại cho coi."

Vệ Tiểu Trì: ...

Bộ anh chưa từng nhìn thấy nốt ruồi bao giờ hả?

Không lay chuyển được alpha, Vệ Tiểu Trì đành vén tóc lên cho Khương Trạm chụp.

Nếu để người khác nhìn thấy thì phải giải thích kiểu gì đây trời?

-

Sau bữa tối, Hứa Văn Nghi gọi hai người họ vào phòng làm việc để nói chuyện.

________________________

[Tác giả có lời muốn nói]

Sau này cún con sẽ tìm hết các nốt ruồi trên người Trì Trì (đầu chó)