Alpha Hàng Đầu Quỵt Tiền Của Tui

Chương 86: Nắm chặt tay





Khương Trạm tò mò về cuốn sổ ghi chép lắm, anh nhích lại gần Vệ Tiểu Trì để xem cùng.

Khương Trạm hiếu kỳ: "Cái Y hò R nhập này là gì vậy?"

Vệ Tiểu Trì không chỉ mã hóa số tiền, mà còn lo người khác phát hiện nên đã mã hóa cả chữ viết.

"Y hò là hẹn hò, R nhập là thu nhập. Tổng cộng thu nhập từ các buổi hẹn hò là 123 tệ."

"Đây là tiền bán phế liệu của chúng ta trong mười ngày qua, cứ đà này thì một tháng có thể kiếm được hơn 300 tệ."

"Nếu một tháng hẹn hò 4 lần, mỗi lần có thể tiêu hơn 90 tệ, đủ để ăn một bữa KFC thịnh soạn."

"Nhưng nếu chỉ hẹn hò 2 lần một tháng thì mỗi lần hơn 180 tệ, không những được ăn KFC mà còn có thể xem một bộ phim nữa."

Vật giá ở thành phố A đắt đỏ, vé xem phim cho hai người thôi đã ngốn 70, 80 tệ. Vệ Tiểu Trì cảm thấy đây đã là kiểu hẹn hò xa hoa lắm rồi, thoát khỏi giai đoạn nghèo khó chỉ có thể đi dạo phố ban đầu.

Cậu cứ ngỡ Khương Trạm sẽ hài lòng, song ngẩng đầu lên thì thấy đối phương đang xụ mặt, trông không được vui cho lắm.

Khương Trạm nhìn Vệ Tiểu Trì, giọng điệu đầy vẻ trách móc, "Ý cậu là một tháng chỉ hẹn hò nhiều nhất bốn lần thôi sao?"

Mối bận tâm của alpha luôn hết sức kỳ lạ, Vệ Tiểu Trì hoàn toàn không ngờ anh lại để bụng đến số lần.

Số lần ít đi để nâng cao chất lượng, đây là kiểu hẹn hò lãng mạn nhất mà một cậu trai khối tự nhiên có thể nghĩ ra rồi.

Vừa có thể xem phim, vừa có thể ăn một bữa thịnh soạn.

Vệ Tiểu Trì mấp máy môi, dưới ánh mắt u ám của Khương Trạm, cái khó ló cái khôn, "Đây là tớ hẹn cậu, cậu cũng có thể hẹn lại tớ 4 lần mà."

Khương Trạm vẫn không hài lòng, mặt mày tối sầm, "Vậy một tháng cũng chỉ có 8 lần thôi."

Vệ Tiểu Trì hoàn toàn câm nín, nghẹn cả buổi mới thốt ra được một câu, "Thật ra... tớ cảm thấy ngày nào chúng ta cũng đang hẹn hò mà."

Mỗi ngày sau giờ tan học, hai người sẽ cùng nhau đến trạm thu mua phế liệu bán vỏ chai và giấy vụn trong thùng rác. Sau đó tìm một chỗ yên tĩnh, có khi sẽ uống một ly nước giải khát, có khi lại ăn kem que.

Nếu xung quanh không có người, Khương Trạm sẽ nắm tay và hôn cậu.

Nếu như thế mà không gọi là hẹn hò thì Vệ Tiểu Trì không biết thế nào mới là hẹn hò nữa.

Với cậu, đây chính là kiểu hẹn hò lý tưởng: vừa kiếm tiền vừa hẹn hò, kiếm được tiền rồi có thể dùng một phần nhỏ để thỏa mãn cơn thèm ăn.

Khương Trạm vui lên trông thấy, khẽ hừ hai tiếng rồi giật cuốn sổ ghi chép của Vệ Tiểu Trì xem tiếp.

Vệ Tiểu Trì cũng không hiểu tại sao tâm trạng anh lại tốt hẳn lên. Người này cứ như đứa con nít, đang âm u nhưng chẳng mấy chốc đã quang đãng khiến người ta không tài nào hiểu nổi.

Nhưng dù sao anh không nổi cáu cũng là chuyện tốt, thần kinh căng thẳng của Vệ Tiểu Trì cũng được thả lỏng.

Ngón tay thon dài của Khương Trạm chỉ vào cuốn sổ, "Vậy cái Y kế S nhập này có nghĩa là gì?"

Vệ Tiểu Trì cúi đầu nhìn, kiên nhẫn giải thích từng khoản một cho anh.

Những năm qua, Vệ Tiểu Trì vẫn luôn tích cóp học phí của đại học J. Mục tiêu của cậu là dành dụm đủ học phí và tiền ở ký túc xá cho ba năm đầu.

Không giống với những trường đại học khác, học phí mỗi năm của đại học J hơn tám ngàn tệ, tiền ký túc xá chín trăm tệ, ba năm tổng cộng hơn hai mươi sáu ngàn tệ (~100tr).

Hiện tại Vệ Tiểu Trì đã để dành được hơn hai mươi hai ngàn tệ, trước khi vào đại học còn hai kỳ nghỉ hè và một kỳ nghỉ đông, chắc hẳn có thể đạt được mục tiêu.

Đến khi cậu vào đại học, ba năm đầu có thể kiếm tiền học phí, tiền ở ký túc xá và tiền sinh hoạt cho năm cuối.

Mấy hôm trước Khương Trạm bất ngờ đề nghị sống chung ngoài trường với cậu, chuyện này hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của Vệ Tiểu Trì, buộc cậu phải lập ra bản kế hoạch mới.

Mức sống của Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm chênh lệch quá lớn. Tiền thuê nhà đối với cậu là một con số khổng lồ, cậu không đủ khả năng chi trả nên cũng không cố chấp.

Khương Trạm chịu trách nhiệm tiền thuê nhà, cậu đảm đương chi phí sinh hoạt hàng ngày của hai người.

Như vậy Vệ Tiểu Trì sẽ tiết kiệm được chín trăm tệ tiền ở ký túc xá, đồng thời chi phí sinh hoạt cũng tăng lên.

Vệ Tiểu Trì quen với việc lên kế hoạch cho tương lai, điều đó mang lại cho cậu cảm giác an toàn.

Số tiền 149 tệ mua quà sinh nhật cho Khương Trạm chính là số tiền còn lại sau khi Vệ Tiểu Trì lấy tiền tiết kiệm + thu nhập dự kiến - các khoản chi tiêu cần thiết - chi tiêu dự kiến. Số tiền còn lại là 149 tệ, cậu dùng nó để mua quà sinh nhật cho Khương Trạm.

Khoản mà Khương Trạm hỏi chính là thu nhập dự kiến. Dựa vào kinh nghiệm làm thêm trong những kỳ nghỉ trước đó của Vệ Tiểu Trì, hai kỳ nghỉ hè và một kỳ nghỉ đông này cậu có thể kiếm được khoảng mười hai ngàn tệ.

Nhưng sắp phải thi đại học rồi, kỳ nghỉ hè năm nay có lẽ sẽ bị rút ngắn, để chắc cú Vệ Tiểu Trì thì chỉ ghi chín ngàn tệ vào mục thu nhập dự kiến.

Nghe Vệ Tiểu Trì nói đây là tiền làm thêm ước tính được trong kỳ nghỉ, Khương Trạm bèn cầm bút gạch bỏ chín ngàn tệ đi.

Vệ Tiểu Trì hơi sửng sốt, nhìn Khương Trạm đầy thắc mắc.

Sau khi gạch bỏ con số ban đầu, Khương Trạm viết một số tiền khác vào, "Thêm cả tôi nữa, hai đứa mình là mười tám ngàn."

Nghe giọng điệu đương nhiên của alpha, ngực Vệ Tiểu Trì nóng bừng lên, có một dòng nước ấm áp chảy dọc khắp cơ thể.

Cậu khẽ đáp "ừm".

Sau khi nghiên cứu xong sổ ghi chép của Vệ Tiểu Trì, hơn mười phút trôi qua mà Khương Trạm vẫn chưa làm xong bài tập. Anh không lãng phí thời gian nữa, tập trung hoàn thành.

Vệ Tiểu Trì vẫn phụ đạo cho Khương Trạm theo kế hoạch ban đầu. Hôm nay muộn hơn bình thường hai mươi phút, khi rời khỏi trường đã là bảy giờ mười lăm tối.

Ánh hoàng hôn đổ xuống nhuộm một màu đỏ như máu, ráng chiều giăng kín đường chân trời.

Khương Trạm đưa Vệ Tiểu Trì về, hai người đi qua con hẻm rợp bóng cây, đôi tay nắm chặt không rời.

Mãi đến gần cổng khu nhà, sợ người khác nhìn thấy nên Vệ Tiểu Trì mới rút tay về.

Khương Trạm cũng không nói gì, chìm đắm trong niềm vui "hẹn hò" với Vệ Tiểu Trì.

Anh rất thích ở riêng với Vệ Tiểu Trì như thế này, cho dù xung quanh nhốn nháo, chỉ cần Vệ Tiểu Trì ở bên cạnh mình, cả thế giới của anh đều sáng sủa và yên bình.

Sắp về đến nhà, Vệ Tiểu Trì thả chậm bước chân, "Thứ bảy tuần này học xong, tớ mời cậu đi xem phim nhé."

Dù không nghe Hàn Tử Ương nói thứ ba tuần sau là sinh nhật Khương Trạm, hay Khương Trạm không nhắc đến chuyện muốn cùng cậu đi làm thêm trong kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè thì Vệ Tiểu Trì vẫn định đi xem phim với anh vào thứ bảy tuần này.

Cần cân bằng giữa việc học hành và nghỉ ngơi. Vệ Tiểu Trì có thể chịu đựng việc giải đề liên tục một cách nhàm chán, nhưng Khương Trạm không phải là cậu.

Vì vậy Vệ Tiểu Trì định cuối tuần này dành ra một ngày, giảm bớt buổi phụ đạo cho Khương Trạm để đi chơi cùng anh.

Khương Trạm đã hẹn cậu đi chơi hai lần. Lần đầu đi công viên giải trí thì tan rã trong không vui, lần trước mời cậu xem phim thì bản thân Khương Trạm không đến mà đi làm thêm kiếm tiền.

Anh cố tình cho Vệ Tiểu Trì leo cây vì chắc cú rằng chủ nhật Vệ Tiểu Trì sẽ đi làm thêm, nên hẹn cậu ra ngoài, giữa chừng viện đủ cái cớ để giữ chân Vệ Tiểu Trì.

Hai lần hẹn hò đều kết thúc dở dang vì đủ thứ chuyện.

Đôi mắt đen láy của Khương Trạm sáng ngời, nhưng vẫn tỏ ra dè dặt, "Cậu định mời tôi xem phim gì?"

"Nghe nói có một bộ phim khoa học viễn tưởng được đầu tư khủng mới ra." Vệ Tiểu Trì hỏi, "Cậu thích xem chứ?"

"Cũng được." Khóe miệng Khương Trạm nhếch lên, không giấu nổi nụ cười nơi đáy mắt, "Vậy nói rồi đấy nhé, không được nuốt lời."

Vệ Tiểu Trì thấy anh vui vẻ, tâm trạng cũng lâng lâng, "Ừm."

-

Có lẽ là vì thứ bảy được Vệ Tiểu Trì chủ động hẹn đi xem phim, Khương Trạm vui vẻ suốt mấy hôm liền.

Nhìn alpha phấn khích, Hàn Tử Ương bày ra biểu cảm "hết cứu".

Bây giờ cậu ta chẳng buồn nói gì nữa, chỉ mong sao hai người họ có thể dính nhau như sam cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, đừng có dùng dằng rồi lại chia tay.

Bây giờ càng ngọt ngào bao nhiêu thì đến lúc chia tay sẽ càng thê thảm bấy nhiêu. Đến lúc đó cậu ta cũng bị vạ lây cho mà coi.

Vừa nghĩ đến đây, Hàn Tử Ương vội vàng phỉ phui cái miệng.

Hàn Tử Ương vẽ thánh giá trước ngực, rồi chắp tay thành kính niệm A di đà Phật hai lần.

Cầu mong hai người họ mau chóng giữ chặt lấy nhau đi. A men, Phật tổ từ bi.

-

Sáng thứ bảy, Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm vẫn phát tờ rơi hơn hai tiếng như thường lệ.

Ăn trưa ở nhà họ Khương xong, Vệ Tiểu Trì phụ đạo môn toán cho Khương Trạm bốn mươi phút.

Vé xem phim đặt suất chiếu lúc 4 giờ 10, xem phim xong có thể ăn tối luôn. Sáng nay khi ra ngoài, Vệ Tiểu Trì đã nói với Phương Viện hôm nay sẽ về muộn.

Bộ phim này được quảng bá rất rầm rộ, đạo diễn tên tuổi quốc tế. Những bộ phim thương mại của đạo diễn này đều được đánh giá cao về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé.

Phim theo mô típ quen thuộc của điện ảnh Hollywood: nhân vật chính không ngừng đánh quái và trưởng thành, cứu vớt nhân loại, đánh đuổi sinh vật ngoài hành tinh xâm lược, cuối cùng giành được trái tim người đẹp.

Tuy cốt truyện cũ rích nhưng đạo diễn kiểm soát mạch phim giải trí rất chuẩn xác. Hơn nữa cặp chính A xinh O đẹp, cùng với những pha hành động bùng nổ hoành tráng, dù sáo mòn nhưng vẫn hấp dẫn.

Rạp chiếu phim lấp kín người, đây là lần đầu tiên Vệ Tiểu Trì đặt vé xem phim qua app nên không rành cách chọn chỗ ngồi, bản tính hướng nội khiến cậu chọn một góc hẻo lánh.

Mỗi khi đến đoạn kỹ xảo hoành tráng, âm thanh trong rạp được đẩy lên tối đa, khán giả xung quanh đồng loạt rít lên trước những phân cảnh máu me.

Điểm thú vị nhất khi xem phim ở rạp chính là cảm giác hòa mình vào không khí chung. Mọi người đều đắm chìm trong bộ phim, trải nghiệm xem phim sẽ hết sức chân thật.

Lần trước xem phim Khương Trạm không đến. Vệ Tiểu Trì vẫn luôn mong ngóng anh nên chẳng tập trung xem phim được.

Hôm nay khán giả đông hơn, nhưng sau khi quen rồi thì cơ thể Vệ Tiểu Trì cũng dần thả lỏng, bắt đầu hòa mình vào mạch phim.

Sau trận chiến đẫm máu giữa con người và sinh vật ngoài hành tinh có trí tuệ cao, vô số chiến hữu của nam nữ chính đã hy sinh. Hai người bàng hoàng và hoang mang về tương lai cuối cùng không thể kìm nén được tình cảm, ôm hôn trong thành phố đổ nát.

Cảnh hôn trong phim Âu Mỹ vô cùng nóng bỏng, rạp chiếu tràn ngập tiếng chóp chép mập mờ.

Cảnh hôn kéo dài rất lâu, tận hai phút.

Vệ Tiểu Trì bối rối quay đầu đi, cúi xuống cầm ly nước để bên cạnh định uống vài ngụm, đầu ngón tay lại vô tình chạm vào Khương Trạm.

Cậu vội rụt tay lại như bị điện giật, song giây tiếp theo đã bị alpha ngang ngược giữ chặt trong lòng bàn tay không thể trốn tránh.

Tim đập loạn xạ trong lồng ng.ực, cơ thể Vệ Tiểu Trì cứng đờ không dám nhúc nhích.

Trong phim, nam nữ chính vẫn đang hôn nhau, âm thanh m.út mát nồng cháy khiến mặt Vệ Tiểu Trì càng trở nên nóng bừng.

Khương Trạm cũng từng hôn cậu như vậy, nhưng không giống nụ hôn cháy bỏng như trong phim.

Trong chuyện tình cảm, Khương Trạm lại hết sức ngây thơ, cũng chẳng hiểu biết nhiều hơn Vệ Tiểu Trì là bao.

Sau khi bọn họ làm lành, Vệ Tiểu Trì đến giai đoạn đặc biệt nên ở lại nhà Khương Trạm một đêm. Tối hôm đó, khi Khương Trạm hôn cậu đã bảo cậu há miệng ra.

Khi Vệ Tiểu Trì há miệng, anh chỉ dùng đầu lưỡi li.ếm láp hàm răng của cậu đôi lần chứ không làm gì khác, chẳng hề mãnh liệt như nam nữ chính.

Khương Trạm nắm chặt tay Vệ Tiểu Trì.

Rạp chiếu phim bật điều hòa mát lạnh, nhưng tay anh lại nóng như bàn là nung đỏ, nóng đến nỗi khiến lòng bàn tay Vệ Tiểu Trì vã mồ hôi.

Cảnh thân mật của nam nữ chính cuối cùng cũng kết thúc nhưng Khương Trạm cứ nắm tay Vệ Tiểu Trì, mãi đến khi hết phim anh vẫn không buông ra.

Vệ Tiểu Trì không nhớ rõ nội dung phía sau của bộ phim, sau khi hết phim cậu bị Khương Trạm dắt ra khỏi phòng chiếu.

Bước ra khỏi rạp chiếu phim, cơn gió oi bức như một cái khăn ẩm ướt nặng trịch lấp kín mũi miệng Vệ Tiểu Trì. Có vài khoảnh khắc, cậu cảm thấy mình không thể thở được.

Quen với việc đó rồi, Vệ Tiểu Trì mở miệng hỏi, "Buổi tối ăn gì đây?"

"Tôi mời cậu, chúng ta ăn gì đó ngon ngon." Khương Trạm kéo Vệ Tiểu Trì xuống bậc thang, "Chỉ lần này thôi, được không?"

Vệ Tiểu Trì khẽ gật đầu: "Được."

-

Khương Trạm đưa Vệ Tiểu Trì đến một nhà hàng Nhật Bản được trang hoàng đẹp đẽ.

Vệ Tiểu Trì chưa ăn đồ Nhật mấy, cậu chỉ từng ăn sushi.

Nhưng bản năng Vệ Tiểu Trì mách bảo mình không thích ăn, vì cậu không thích đồ sống, không hứng thú với sashimi hay tôm hồng nổi tiếng của Nhật Bản.

Khương Trạm đã lâu không tiêu xài phung phí, thi thoảng phá lệ Vệ Tiểu Trì sẽ không từ chối, ngoan ngoãn theo Khương Trạm vào một phòng riêng.

Gian phòng mang đậm phong cách Nhật Bản: cửa lùa, chiếu tatami và một bức bình phong hoa anh đào tao nhã.

Khương Trạm chỉ gọi một phần sashimi, những món khác đều là đồ chín, còn có một nồi lẩu sukiyaki.

Vệ Tiểu Trì đã đói meo, cắn một miếng tempura, bị con tôm to chắc thịt bên trong làm bỏng, cậu há miệng hít hà rồi nuốt chửng.

Khương Trạm nhìn đầu lưỡi đo đỏ thò ra của Vệ Tiểu Trì, yết hầu khẽ trượt.

Khi Vệ Tiểu Trì đang cầm đũa định ăn tiếp, cổ tay cậu bị Khương Trạm túm lại.

Vệ Tiểu Trì khó hiểu nhìn Khương Trạm, đối phương không ư hử gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu không chớp mắt, như một đứa trẻ đòi kẹo.

Hô hấp Vệ Tiểu Trì khẽ ngưng lại, cúi đầu chậm rãi bỏ miếng tempura vào miệng.

Miếng tempura còn chưa đưa vào trong miệng, tay lại bị Khương Trạm kéo một cái.

Vệ Tiểu Trì vô thức li.ếm môi, cụp mắt len lén nhìn ngón tay Khương Trạm, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên.

Cậu lờ mờ đoán được Khương Trạm muốn làm gì, nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào, đầu óc lại ngừng hoạt động.

Nhìn cái bóng đổ dài trên tường của alpha đang dần nghiêng xuống, Vệ Tiểu Trì nắm chặt đôi đũa, đặt miếng tempura vào chén đĩa, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khương Trạm hôn cậu.

Tai Vệ Tiểu Trì ù đi, cậu nắm lấy cánh tay Khương Trạm, há miệng ra.

______________________



Cửa lùa



Chiếu tatami



Sashimi - tôm hồng



Tempura