Thành phố A lúc chín rưỡi tối, những ngọn đèn đường lần lượt thắp lên, hoà quyện thành một dải lụa màu cam rực rỡ, như dòng nước uốn lượn trên người Vệ Tiểu Trì và Khương Trạm.
Khương Trạm chở Vệ Tiểu Trì về bằng mô tô.
Đương lúc trời oi bức, nhà nào cũng bật điều hòa nên chẳng được mấy người ra ngoài hóng gió vào giờ này.
Vệ Tiểu Trì tháo mũ bảo hiểm đặt lên yên sau, cúi đầu ấp úng, "Tớ về đây, cậu đi đường cẩn thận nhé."
Nói xong thì quay người bước vào khu nhà.
Khương Trạm chống chân xe mô tô, rút chìa khóa xe nhét bừa vào túi quần rồi bước đến nắm lấy cánh tay Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lập tức dừng lại nhưng không nhìn Khương Trạm, chỉ nhìn lom lom vào hai cái bóng dưới đất, khẽ hỏi, "Còn chuyện gì sao?"
Cả người Khương Trạm được ánh đèn cam bao phủ, vành tai sáng trong đỏ bừng, khô khan hỏi, "Môi... môi cậu không sao chứ?"
Lưỡi Vệ Tiểu Trì cũng líu lại: "Không... không sao."
Lúc Khương Trạm nói chuyện có âm thanh nuốt nước bọt, "Cậu... cậu, cậu ngẩng đầu lên, để tôi xem."
Tim Vệ Tiểu Trì đập thình thịch, nắm chặt vạt áo rồi chầm chậm ngẩng đầu, biểu cảm bối rối hoảng loạn.
Vừa nãy ở nhà hàng Nhật, Khương Trạm bắt chước theo cảnh hôn của nhân vật chính trong phim mà hôn cậu, nhưng vì không kiểm soát được lực nên răng của Khương Trạm đã va rách môi Vệ Tiểu Trì, khiến môi cậu hơi sưng lên.
Hai cánh môi quanh năm không chút huyết sắc đến giờ vẫn còn hơi đỏ, đầu ngón tay Khương Trạm khẽ chạm vào.
Đáy lòng Vệ Tiểu Trì cũng rung động, hô hấp dồn dập, ánh mắt hoảng loạn.
Khương Trạm chẳng khá hơn là bao, cũng ngượng ngùng luống cuống, "Còn... chảy máu không?"
Bả vai Vệ Tiểu Trì căng cứng, nắm chặt quần áo lắc đầu.
Thực ra chỉ chảy xíu máu thôi, khi răng Khương Trạm vừa va vào thì ứa máu. Vệ Tiểu Trì dùng lưỡi đè lên vết thương một lúc thì không sao nữa.
Ngón tay cái của Khương Trạm lại mân mê đôi môi Vệ Tiểu Trì, cứ như định kiểm tra tình hình vết thương.
Vệ Tiểu Trì hoảng loạn, sợ bị người khác nhìn thấy nên kéo Khương Trạm vào một góc khuất.
Lần này Khương Trạm muốn xem vết thương trong miệng cậu, Vệ Tiểu Trì không từ chối nữa, hơi ngửa đầu lên.
Khương Trạm vạch môi Vệ Tiểu Trì ra, bên trong khoang miệng có một chỗ đỏ sẫm, sưng tấy.
Vệ Tiểu Trì ngửa mặt nhìn ngọn đèn đường ở phía xa, cảm nhận được Khương Trạm đang ghé lại gần, ngón tay căng thẳng siết chặt trong lòng bàn tay.
Khương Trạm cúi đầu, thổi nhẹ vào khoé môi Vệ Tiểu Trì.
Trước khi rời khỏi nhà hàng Nhật, Khương Trạm đã uống mấy chén trà xanh nên hơi thở thoang thoảng hương trà ngào ngạt.
Vệ Tiểu Trì ngừng hô hấp, không dám thở mạnh.
Khương Trạm lại thổi thêm lần nữa, ngẩng đầu nhìn hàng mi đang run rẩy của Vệ Tiểu Trì, yết hầu khẽ trượt lên xuống, "Lần sau... tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói xong lại nhanh nhẹn thổi cho Vệ Tiểu Trì lần nữa một cách cẩn thận.
Vệ Tiểu Trì nhịn thở đến nỗi tức ngực, cậu gật đầu thật khẽ khàng.
Khương Trạm không tách khỏi Vệ Tiểu Trì, vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng người tới, bóng của họ gần như đổ chồng lên nhau.
Vệ Tiểu Trì ngửa đầu đến mức mỏi nhừ, bèn đưa mắt nhìn Khương Trạm.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bầu không khí tràn ngập sự mập mờ, rạo rực khôn tả.
Đôi mắt đen láy của alpha phản chiếu rõ ràng hình ảnh Vệ Tiểu Trì, cái nhìn chăm chú chân thành, cứ như tiểu thư khuê các bẽn lẽn không dám thổ lộ tình cảm, nhưng chan chứa yêu thương.
Vệ Tiểu Trì thở d.ốc, âm thanh nơi cuống họng nghẹn lại. Chẳng mấy khi cậu chủ động sấn lại, hôn lên đôi môi Khương Trạm từng cái một.
Chạm nhẹ lên môi anh đôi lần, Vệ Tiểu Trì lí nha lí nhí, "Tớ không sao, không đau."
Khương Trạm ôm chầm Vệ Tiểu Trì, trán cọ vào vành tai cậu, nghiêng đầu ngậm lấy cánh môi Vệ Tiểu Trì, nhẹ nhàng m.út mát rồi buông ra, vùi đầu vào cần cổ cậu.
"Trì Trì."
Khương Trạm vòng tay ôm chặt omega vào lòng, gọi Vệ Tiểu Trì bằng giọng điệu dây dưa quyến luyến.
Vệ Tiểu Trì đắm chìm trong bầu không khí thân mật, bỗng thấy lòng bình yên đến lạ. Cho đến khi tiếng gầm giận dữ phá vỡ sự hài hòa này.
"Bọn mày làm cái gì đấy?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, máu trong người Vệ Tiểu Trì chảy ngược, tay chân tê dại như thể rơi vào hầm băng.
Lý trí của Khương Trạm cũng bị tiếng quát giận dữ này kéo về, anh quay đầu lại nhìn về chỗ phát ra âm thanh với vẻ không vui.
Vệ Đông Kiến đứng trong bóng tối, sắc mặt xám xịt, nhìn Vệ Tiểu Trì bằng ánh mắt sắp sửa bốc hỏa.
Giọng Vệ Tiểu Trì nghẹn ngào, há miệng mấy lần mới thốt ra được một chữ, "...Ba."
Tai Khương Trạm thoáng giật giật, nhìn Vệ Tiểu Trì đờ đẫn vì sợ hãi, lại nhìn Vệ Đông Kiến đang nổi cơn thịnh nộ, vội buông Vệ Tiểu Trì ra, đứng sang bên cạnh cậu, cúi đầu ngoan ngoãn chịu trận.
Lồng ngự.c Vệ Đông Kiến phập phồng dữ dội, ông sải bước đến chỗ Vệ Tiểu Trì, giơ tay lên tát.
Vệ Đông Kiến còn chưa chạm vào Vệ Tiểu Trì, một bàn tay đã chặn ông lại giữa không trung.
"Chú làm gì vậy?"
Bả vai của Khương Trạm thẳng tắp, cơ bắp săn chắc cuồn cuộn. Anh đứng chắn trước người Vệ Tiểu Trì, vóc dáng gần 1m9 tỏa ra áp lực cực mạnh.
Vệ Đông Kiến thời còn trẻ là một người hết sức nóng nảy, đến giờ ở nhà cũng là người độc đoán chuyên quyền.
"Tao đánh con tao thì mắc mớ gì đến mày?" Hai mắt Vệ Đông Kiến đỏ ngầu, giận dữ gầm lên, "Còn hỏi tao làm gì, mẹ nó bọn mày đang làm cái gì hả?"
Mặt Khương Trạm hoàn toàn lạnh xuống.
"Chú đánh cậu ấy làm gì? Nhỡ đâu tôi ép buộc cậu ấy, bắt nạt cậu ấy thì sao?"
"Chưa hỏi rõ ràng đã định đánh con mình, có ai làm ba như chú không?"
"Chú tự ngẫm lại xem mình sai ở đâu đi!"
Khương Trạm khí thế bức người, xổ một tràng rồi kéo Vệ Tiểu Trì bỏ đi, để mặc Vệ Đông Kiến đứng sững như trời trồng.
Trong logic của Khương Trạm, không ai có thể đánh bại anh, dù là người đàn ông gia trưởng như Vệ Đông Kiến cũng không phải là ngoại lệ.
-
Con đường này xuống cấp trầm trọng, lâu năm không tu sửa nên ổ gà tùm lum. Vệ Tiểu Trì bị Khương Trạm kéo đi loạng choạng.
Sau khi khuất khỏi tầm mắt của Vệ Đông Kiến, Khương Trạm dẫn Vệ Tiểu Trì rẽ vào một con hẻm tối om.
Alpha chẳng còn vẻ hùng hổ như ban nãy, cứ đi tới đi lui.
Anh nóng ruột xoa trán, hoảng hốt tột độ, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Nhưng chẳng mấy chốc đã chuyển từ hoảng loạn sang tức giận, Khương Trạm cả giận nói: "Tại sao ông ấy lại đánh cậu?"
Cho dù nhìn thấy hai người họ đang hôn nhau, lẽ ra người làm cha phải đánh người còn lại mới đúng? Tại sao lại đánh Vệ Tiểu Trì, mắc gì cơ chứ?
Sau đó Khương Trạm lại rơi vào trạng thái hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, chuyện này phải làm sao bây giờ?"
Lại tức giận: "Nhưng tại sao ông ấy lại đánh cậu?"
Lại hoảng loạn: "Làm sao bây giờ, sau này phải làm sao đây?"
Khương Trạm vừa lo lắng cho tương lai của hai người vì đã đắc tội với ba của Vệ Tiểu Trì, vừa bực bội với hành động không nói hai lời đã xông lên đánh Vệ Tiểu Trì của Vệ Đông Kiến.
Nếu đây không phải là ba của Vệ Tiểu Trì, Khương Trạm đã thẳng tay dạy dỗ rồi.
Vệ Tiểu Trì nhìn alpha đang đi qua đi lại, mắt cậu đảo qua trái rồi lại đảo qua phải theo anh, nỗi hoang mang lo lắng cũng bị anh xoay vòng vòng làm cho tan biến.
Bỗng nhiên Khương Trạm dừng lại, nhìn thẳng vào Vệ Tiểu Trì bằng vẻ mặt nghiêm túc và căng thẳng, "Ba cậu có bắt chúng ta chia tay không?"
Vệ Tiểu Trì chậm rãi mím chặt môi, có là cái chắc.
Nhìn thái độ của Vệ Đông Kiến lúc nãy, thể nào Vệ Tiểu Trì về nhà cũng gió tanh mưa máu cho coi.
Khương Trạm đọc được câu trả lời từ biểu cảm của Vệ Tiểu Trì, trở nên vô cùng bực bội. Anh ghìm vai Vệ Tiểu Trì xoay lại, đối diện với cậu.
"Vệ Tiểu Trì, cậu sẽ chia tay với tôi sao?"
Khương Trạm chăm chú nhìn Vệ Tiểu Trì, hơi thở không ổn định, tay siết chặt đến mức gần như muốn bóp nát vai cậu.
Anh rất hiếm khi gọi đầy đủ họ tên của Vệ Tiểu Trì, đủ thấy đang sốt ruột cỡ nào.
Vệ Tiểu Trì lặng lẽ nhìn Khương Trạm, lắc đầu chầm chậm, giọng nhỏ nhẹ nhưng rất kiên định, "Không đâu."
Cậu lấy sổ tiết kiệm từ trong túi mình ra đặt vào tay Khương Trạm, "Tớ có tiền, nếu ông ấy muốn bọn mình chia tay thì tớ sẽ dọn vào ký túc xá của trường."
Tiền bạc với Vệ Tiểu Trì rất quan trọng, là điểm tựa để cậu thoát khỏi gia đình.
Khoản tiền này vốn là "học bổng" của cậu. Nếu Vệ Đông Kiến không cho cậu vào đại học J, vậy cậu sẽ tự chi trả.
Bây giờ kế hoạch thay đổi, Vệ Tiểu Trì buộc phải tự lập sớm hơn.
Khương Trạm ngơ ngác nhìn Vệ Tiểu Trì, giống như lần đầu tiên quen biết cậu, cũng như đang nghi ngờ những điều mình vừa nghe thấy.
Rõ ràng tờ giấy mỏng tang trong tay nhẹ bẫng, nhưng lại giáng một đòn mạnh mẽ vào lòng Khương Trạm.
_________________________
[Tác giả có lời muốn nói]
Ban đầu định chơi ác, dừng ở chỗ cún con hỏi Trì Trì có chia tay không, nhưng nghĩ lại thì thôi vậy, vẫn nên để cho mấy mom biết câu trả lời của Trì Trì, mắc công mấy mom lại ruột gan cồn cào.