Ám Nghiện

Chương 59: Không nỡ



Nam Tiêu Tuyết hỏi: "Tìm chị có việc gì?"

An Thường không vội nói chuyện chính, chỉ hỏi: "Chị lấy khăn lụa che mặt làm gì?"

"Chói nắng."

"Vậy sao không dùng bịt mắt?"

"Muốn che toàn mặt được chưa." Nam Tiêu Tuyết nói: "Đừng có lại hỏi sao chị không dùng mặt nạ che nắng, vì chúng nó sẽ siết đau tai chị."

An Thường cười, Nam Tiêu Tuyết hiện tại cuối cùng cũng lộ ra chút kiêu căng đỏng đảnh của đại minh tinh, nhưng lại chẳng làm cho cô chán ghét như trước nữa.

"Không phải có ô che nắng à?"

"Nghê Mạn không ở đây."

Nam Tiêu Tuyết luyện múa mãi mới được nghỉ ngơi một chút, cả cơ thể đều cần thả lỏng, tất nhiên sẽ không nhọc công bung dù rồi.

An Thường nhẹ giọng, chầm chậm nói: "Vậy, em ở đây nè."

Tiếng dù bung ra "phực" một tiếng, Nam Tiêu Tuyết cảm thấy, ngay đúng khoảnh khắc đó, có lẽ tiếng tim đập nhanh của mình đã bị ẩn khuất dưới tiếng bung dù rồi.

Chuôi dù nằm trong tay An Thường, tán dù xanh nhạt che đi một khoảng nắng, giống như đang vẽ ra một vùng đào nguyên lý tưởng cho con người thỏa thích núp ở bên trong. Nam Tiêu Tuyết lặng im không nói, cảm tưởng rằng mình và An Thường có thể cứ như vậy, cùng nhau đến thật lậu về sau.

Nhưng đó chẳng qua chỉ là ảo giác được tạo ra bởi một chiếc ô mà thôi. Vì sau đó không lâu, bên đoàn phim đã lục tục chuẩn bị dàn dựng cho cảnh quay buổi chiều.

Nam Tiêu Tuyết lại hỏi: "Tìm chị có việc gì?"

An Thường nghĩ một chút, nói khẽ: "Vừa nãy, chị nghe được chuyện em và Kha lão sư nói rồi?"

"Nói gì?"

Ngón tay An Thường bất giác cào cào lên tay cầm của cô. Bây giờ đang ở trước mặt Nam Tiêu Tuyết, cô có thể tự tin nói ra hai từ "quên lãng" hoang đường như vậy sao?

Nam Tiêu Tuyết không cố ý chọc cô nữa, giọng nói nhàn nhạt: "Ừa, nghe được."

"Vậy..." An Thường đột nhiên nói: "Chị tức giận hả?"

Ngón tay siết chặt hơn, nhận ra suy nghĩ rõ ràng trong lòng mình: cô muốn nghe được một câu khẳng định từ nàng.

Nam Tiêu Tuyết khựng lại.

Thịch, thịch, chả lẽ ánh nắng chiếu rọi qua kẽ lá in bóng xuống mặt ô cũng tạo ra âm thanh hay sao? Rồi An Thường phát hiện, đó là tiếng tim đập của mình.

Nam Tiêu Tuyết mở miệng, giọng điệu đều đều: "Không có, chị không tức giận."

Xoẹt.

Dường như ánh mặt trời quá sắc bén rồi, cứ thế đâm xuyên qua vải ô không hề kiêng nể. Khoảnh khắc này An Thường hiểu rất rõ, đó là âm thanh sụp đổ của sự chờ mong cô ấp ủ. Chỉ có thể nặn ra một nụ cười nói: "Chị không giận là tốt rồi."

Không khí giữa hai người vẫn lặng im, nhưng bức bối khó tả hơn rất nhiều.

Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị phải đi chuẩn bị quay rồi."

"Nam lão sư."

"Ừm?"

"Xin lỗi, lần trước em không ở lại, để chị một mình trong phòng."

Lại là sự im lặng.

Đến khi gió thổi lá động, dưới tán ô vang lên tiếng cười khẽ của Nam Tiêu Tuyết.

Là thật sự cười? Hay là một tiếng thở dài?

Nam Tiêu Tuyết nói: "Có phải chị nên cảm thấy may mắn vì người đó là em không? Em lúc nào cũng tỉnh táo hơn chị, luôn có thể thoát ra thật nhanh, xúc động của chị còn chưa kịp thành hình thì đã bị sự dứt khoát của em đánh vỡ rồi."

Nàng đứng lên, gương mặt dấu sau tán ô, vươn tay khẽ vuốt tóc An Thường. Đầu ngón tay của nàng, trong một ngày thu trời đẹp như vậy, lại mang theo một mảnh băng sương, rơi xuống đỉnh đầu cô, lạnh lẽo.

"Tiểu cô nương, em nói xem, chờ đến lúc chị đứng giữa những ánh đèn của sân khấu, đón nhận từng tràng pháo tay vang dội của mọi người, liệu chị có thầm cảm ơn em không?"

Rồi nàng rời đi.

Lịch quay buổi chiều, là cảnh múa đơn của Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành.

Kha Hành chọn một lọ hoa màu hồng nhạt trăm hoa đua nở mang đậm hơi thở đời Thanh. Kỹ thuật của cô vẫn điêu luyện chỉn chu như cũ, từng động tác khép mở của bàn tay vẽ ra những đóa hoa xuân sắc khác nhau, rực rỡ muôn màu lan tỏa sự ấm áp khắp nhân gian.

Sau đó là Nam Tiêu Tuyết.

Hôm nay nàng không mặc màu sườn xám xanh sứ như trong kịch múa. Vì để thay đổi phong cách mang lại sự mới lạ, nàng chọn một chậu hoa với màu chủ đạo là tím, điểm xuyến thêm những đóa hoa tím hồng đan xen, thuộc về thời nhà Minh. Một bộ sườn xám màu tím đậm rực rỡ, như vẽ ra bối cảnh của một thời điểm trăm ngàn năm trước.

Đồ sứ được màu hồng tím thường thường mang theo một phần mị hoặc, Nam Tiêu Tuyết đem cái "mị" đó thả vào xương cốt mình, nhưng động tác vẫn vô cùng thuần khiết. Người xem phải đuổi theo đầu ngón tay nàng, tư thế mu bàn chân, đuôi mắt phượng nhếch lên, thậm chí là độ cong của những lần xoay người; như vậy mới có thể bắt được những sợi tơ quyến rũ đang âm thầm câu lấy hồn người.

An Thường cảm thấy mình có tiền đồ lắm rồi. Một màn như vậy, qua đôi mắt một nghệ nhân am hiểu phục chế đồ cổ như cô mà nói, vốn phải gợi lên một đợt sóng tơ tưởng. Nhưng, hiện tại trong lòng cô là một khoảng trời sáng rực, chỉ còn lại cái đẹp thuần túy nhất, không hề mang bất kỳ ý niệm khinh nhờn nào.

Lúc này, mọi người đã chọn xong một món đồ cho mình, trách nhiệm của An Thường xem như đã hết, cô xem xong một màn khiêu vũ của Nam Tiêu Tuyết, rồi lại rảnh rỗi lấy điện thoại ra truy cập vào trang web tư vấn đã lâu không đụng tới.

Bệnh nhân 1: [Cô có đây không?]

Cố vấn Chương Thanh: [Chào, đã lâu không gặp, tâm lý lại có vấn đề à?]

[Không, ngược lại mới đúng, tôi cảm thấy tính nghiện của tôi đã dứt rồi.] (1)

[ây]

[Sao vậy? Nghe người bệnh khỏi hẳn cô phải vui chứ?]

[Ờ, vui, ha ha ha.]

[... Cô cho rằng tôi không biết ha ha ha mang hàm ý gì sao?]

[Chỉ là tôi đang thương cảm cho quyển tiểu thuyết mạng của tôi thôi, không còn tư liệu gì nữa rồi, nhưng vẫn vui vẻ thay cho cô.]

[Cô vẫn còn viết tiểu thuyết à?]

[Chứ sao.]

[Số liệu ổn không?]

[Chúng ta nói tiếp chuyện quan trọng đi, vì sao cô nghĩ là cô đã ổn rồi?]

[Tôi không còn muốn ngủ nàng nữa.]

[Tại sao?]

[Bởi vì, tôi thật sự rất thích nàng, không đi kèm một xíu dục niệm nào cả.]

An Thường rốt cuộc gỡ được nút thắt khiến cô rối rắm lâu như vậy:

[Bởi vì tôi rất thích nàng, cho nên, tôi hiểu được bản thân không nên quấy nhiễu nàng nữa.]

Chợt, sau lưng cô vang lên một tiếng hắng giọng. An Thường quay đầu lại, vẻ mặt như đang nhìn thấy ma quỷ: "Sao chị bước đi mà không phát ra âm thanh nào vậy?"

Nam Tiêu Tuyết nhướn mày kiêu ngạo: "Thứ lỗi, tôi chính là vũ giả đỉnh cấp như vậy đó."

An Thường trấn tĩnh lại: "Có gì không?"

"Mọi người chuẩn bị chuyển sang nơi khác, thấy em ngồi đây không biết đang làm gì mà say sưa đến vậy, nên có lòng tốt đi đến nhắc nhở một tiếng thôi."

"... À, cảm ơn."

An Thường muốn nói lại thôi.

Nam Tiêu Tuyết nghễ nàng: "Sao?"

"Không có gì."

Cô có cảm giác, vừa rồi, ánh mắt của Nam Tiêu Tuyết đã trùng hợp rơi xuống dòng tin [Tôi không muốn ngủ nàng nữa] kia.

Thôi, trường hợp như thế này, cứ để cô yên phận làm đà điểu a.

Lần quay phim này không dài cũng không cực nhọc; nhưng làm cho cô khó xử chính là buổi tiệc chúc mừng đêm nay. Phó đạo diễn và những người kia đến mời An Thường: "Bữa ăn đêm nay là để chúc mừng doanh thu phòng vé vượt mức mong đợi, cùng đi nha."

An Thường: "Em không đi đâu ạ."

Phó đạo diễn liền trừng mắt: "Như vậy sao được? Em chính là đại công thần của bộ kịch này, định không nể mặt mũi đoàn phim à?"

Lúc hai người đang nói chuyện thì Nam Tiêu Tuyết cũng đứng gần đó trò chuyện với Nghê Mạn, tạm thời dừng gọi một tiếng: "An tiểu thư."

Nghê Man nhanh như cắt, lủi đi mất dạng.

An Thường đi đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết, nàng nhìn cô, ánh mắt lại bay xa, tiêu điểm đặt trên cây hoa quế vừa nãy: "Không cần phải trốn tránh chị đâu."

"Sau này, sợ là cũng không còn cơ hội ngồi cùng bàn ăn nữa."

Lòng An Thường đau như bị đâm mạnh, gật đầu: "Được, em đi."

Mùa thu trời tối rất sớm, ánh sáng quá yếu không đủ điều kiện quay tiếp. Đoàn kịch thu dọn đồ đạc kết thúc công việc, những người khác tạm về khách sạn nghỉ ngơi một chút, An Thường đi một mình vào Ngu trấn. Cô muốn dạo một vòng xem thử gốm sứ ở đây có món đồ nào đặc sắc không.

Trên những kệ trưng bày bằng gỗ chạm khắc là rất nhiều bình lọ quý hiếm, nhìn qua vô cùng cổ xưa. An Thường nhìn thấy một món đồ đặc biệt, nên cầm lấy nhìn ngắm soi xét một vòng. (2)

Bây giờ đang vào mùa kinh doanh chậm, một ngày cũng không có quá nhiều đơn hàng, ông chủ thấy cô đi loanh quanh thì rảnh rỗi chào hỏi: "Tiểu cô nương, còn trẻ như vậy mà cũng am hiểu cổ vật hả?"

An Thường cười cười.

Ông chủ mang vẻ mặt đắc ý nói về đồ vật nhà mình: "Công nghệ của nhà chúng tôi tốt lắm, gần như là có thể đem đánh tráo cũng được, đương nhiên chúng tôi cũng không treo đầu dê bán thịt chó, nói láo là hàng thật để ăn lời như bọn người hiểm độc kia, cô cứ yên tâm."

An Thường vuốt ve chiếc mâm sứ ba chân trên tay, quả thật là công nghệ rất cao cấp. Tay nghề tinh xảo, cho dù là dùng mắt quan sát, dùng tay sờ, cũng không tìm ra được sơ hở. (3)

Tất nhiên, hàng giả cũng không thể so với đồ thật. Vì chúng nó không có linh hồn.

Ngẫm lại thấy cũng dễ hiểu, nghệ nhân thời xưa tốn nhiều tháng nhiều năm thậm chí là hơn chục năm, đầu tư chất xám tâm huyết để tạo ra được một đứa con tinh thần. Còn xã hội hiện đại có thể sản xuất hàng loạt trong thời gian ngắn, bình bình lọ lọ giống nhau, làm sao có thể chứa đựng tình cảm linh hồn gì.

Cũng thế, An Thường rất thưởng thức Nam Tiêu Tuyết. Cho dù nàng ngạo mạn, kiêu kỳ, nhưng đối với sân khấu, nàng luôn là ôm một trái tim hết sức chân thành. Nàng trao tất cả thời gian và tâm sức cho sân khấu, dẫu cho có bị thương bao nhiêu lần, thì vẫn luôn kiên định đứng vững.

Ở khía cạnh này, An Thường – một kẻ trốn chạy hèn nhát – căn bản không dám so sánh.

Đoàn phim thông báo 8 giờ sẽ nhập tiệc, An Thường rề rề rà rà đến tận sát giờ hẹn mới cất bước đi đến nhà hàng. Giống như lúc chiều từ chối không tham gia, không phải cô cố ý vô lễ, mà là cô sợ đối mặt với Nam Tiêu Tuyết.

Sợ nhìn nàng nhiều thêm một giây, thì trong lòng sẽ dao động hơn một chút.

Cô cũng có xúc động của riêng mình, nếu không thì đã không hỏi Nam Tiêu Tuyết có tức giận hay không rồi. Sự cảm tính của cô như một con chim bị khóa chặt lại, chỉ đợi đến khi bước ra một cánh đồng hoang vu không có bóng dáng người kia, mới được phép tung cánh bay ra.

Phó đạo diễn đặt trước một phòng riêng, trong phòng đặt hai chiếc bàn tiệc xoay tròn lớn. Ngoại trừ Điền Vân Hân – hướng nội còn hơn cả An Thường – thì những người khác đến đầy đủ không thiếu một ai.

Vạn vật ở Ngu trấn cũng giống như Ninh Hương, đầy hơi thở cổ xưa; nhưng khác một điều chính là Ninh Hương thật sự đang bị thời gian bỏ quên, còn Ngu trấn là có thêm vài phần cố ý vì mục đích phát triển du lịch.

An Thường đẩy cửa phòng ra, đảo mắt một vòng. Chuyến đi đến Ngu trấn lần này chỉ có Nghê Mạn đi với Nam Tiêu Tuyết, Thương Kỳ không có mặt. Hiện tại, Nghê Mạn đang ngồi bên trái Nam Tiêu Tuyết, vị trí bên phải vẫn như cũ, trống không, vì làm gì có ai dám ngồi.

Hình ảnh cô tịch của Nam Tiêu Tuyết giữa đám đông náo nhiệt, luôn rất chướng mắt. Trong lòng cô in hằn hai chữ nổi bật sáng chóa - "không nỡ."

Lại một lần nữa An Thường cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm, đi thẳng đến bên chỗ đó, kéo ghế ngồi xuống. Cô biết có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn vào mình, còn Nam Tiêu Tuyết thì vẫn như cũ, không có bất kỳ phản ứng nào.

Vừa mới ngồi xuống bàn nên tạm thời vẫn chưa có đồ ăn, mọi người tụm lại tám chuyện liên hồi với những người ngồi gần mình. Nghê Mạn quay qua bên trái hăng say nói chuyện với mấy người diễn viên múa khác, nào là bộ phim đang chiếu quá nổi, nào là nó nổi đến mức những tiệm bánh ngọt cũng ăn theo tung ra hàng loạt sản phẩm mới.

Bên phải An Thường, mấy thợ trang điểm cũng đang tụ lại bàn luận về những màu son môi mùa thu vừa mới ra.

"Plot twist đỉnh thật sự."

"Không xem kỹ là không hiểu gì luôn chứ."

"Thời trang cơ bản chính là một vòng luân hồi haha."

"Cái màu son kia đánh lên sang điênnnnn"

Những câu thoại rôm rả đan xen với nhau, rời rạc, hỗn tạp, khó hiểu. Duy nhất chỉ có hai chỗ ngồi của cô và Nam Tiêu Tuyết là đặc biệt nổi bật, vì cả hai người đều im lặng không nói một câu.

An Thường nhìn ngắm, rồi vươn tay xoay đĩa rau trộn đậu phộng đến trước mặt mình.

Gắp một hạt, thong thả bỏ vào miệng, 10 giây đi qua.

Lại gắp một hạt, lại bỏ vào miệng, lại 10 giây đi qua.

Nam Tiêu Tuyết đột nhiên mở miệng: "Em đói lắm à?"

Hạt đậu phộng giữa hai chiếc đũa rơi tọt xuống dưới bàn, An Thường bị giật mình, vị dấm trong miệng xộc lên mũi, ho sặc sụa: "Không có, khụ khụ, không đói."

Nam Tiêu Tuyết mở chai sữa đậu trên bàn rót cho cô. An Thường uống hai ba ngụm mới có thể vuốt cơn ho xuống, trên mặt đỏ ửng vì ho, trong mắt óng ánh những làn nước mắt.

Nam Tiêu Tuyết liếc liếc nhìn cô.

An Thường hỏi: "Chị muốn uống không? Em rót lại cho chị."

Có qua có lại, lễ phép khách sáo không thiếu đoạn nào. Đây là bữa ăn cuối cùng hai người ngồi chung, về sau cũng không có cơ hội gặp lại, cô phải cố mà chống.

Nam Tiêu Tuyết ngăn cô lại: "Chị không uống."

An Thường ngượng ngùng buông bình sữa đậu xuống. Không đáp lễ được, nên sự "quan tâm" của Nam Tiêu Tuyết vẫn vướng lại trong lòng cô, khiến cô miên man suy nghĩ không yên.

Bữa ăn cuối cùng - cụm từ này liên tục xuất hiện trong đầu cô.

Điện thoại đang nằm yên trong túi quần, cô vô cùng muốn hỏi Nam Tiêu Tuyết: "Chúng ta kết bạn wechat được không?"

Khi lý trí đang đung đưa ở bờ vực sụp đổ thì An Thường chợt nhớ đến hạt đậu phộng rơi xuống gầm bàn vừa nãy, xem nó như cây cỏ cứu mạng, cúi xuống khom lưng nhạt lấy.

Vừa chui vào trong khăn trải bàn, đập vào mắt cô là hai bắp chân trắng nõn của Nam Tiêu Tuyết. Hôm nay nàng mặc bộ sườn xám xẻ tà khá cao, lên đến tận đầu gối, cho nên An Thường có thể nhìn thấy rõ hình dáng bắp chân của nàng. Dưới bàn thiếu sáng, lại càng làm cho bọn chúng nổi bật hơn nữa, như những khối ngọc mát lạnh tỏa ra hào quang.

Trong lòng An Thường không có ý niệm khinh nhờn nào, chỉ tự hỏi: Đang mùa thu, Nam Tiêu Tuyết mặc như vậy không thấy lạnh à?

Lúc này, chân Nam Tiêu Tuyết khẽ xê dịch một chút, dường như nàng cảm nhận được cô đang nhìn chân mình hơi lâu. An Thường quên mất mình còn chui dưới bàn, vội ngóc đầu lên, đụng vào gầm bàn một cái "cốp" rất mạnh. Âm thanh vang lên khiến cho cả căn phòng thoáng chốc lặng ngắt như tờ, An Thường quê đến muốn độn thổ cho rồi.

Trấn tĩnh lại, vờ như không có gì, chui ra khỏi gầm bàn, nhưng gương mặt vẫn đỏ lựng. Nam Tiêu Tuyết không nói tiếng nào, thay vào đó, nhà hóa trang ngồi cạnh cô quan tâm hỏi: "Cô có sao không An Thường?"

An Thường đỏ mặt lắc đầu: "Tôi định nhặt hạt đậu thôi."

"Làm rơi hả? Không sao đâu, đợi ăn xong thì phục vụ họ sẽ dọn mà."

Nỗi xấu hổ sẽ vô tình kéo theo những ký ức tương tự đã ngủ quên rất lâu.

Ví dụ như hồi nhỏ đi học, các bạn nữ đều cùng nhau đi vào nhà vệ sinh, nhưng An Thường nhỏ bé không có bạn, cũng không dám đi một mình, chỉ có thể ngồi nhịn, khó chịu không tả nổi.

Ví dụ như hồi học đại học, bị những người khác nửa đùa nửa thật cười nhạo, bảo rằng khẩu âm của cô đúng là đồ nhà quê, nghe rõ rành rành giọng người miền Nam.

Ví dụ như những cuối tuần đi xe buýt qua nhà ba cô ăn cơm, một nhà ba người bọn họ hạnh phúc nói cười, để lại mình cô lẻ loi, không biết phải làm gì, tay chân cứng còng ngại ngùng.

Thoạt nhìn thì cũng dường như không phải việc gì quá lớn. Nhưng từng chi tiết từng cảnh tượng đều đang tô đậm sự ngốc nghếch và kiệm lời của cô, tự bản thân bị môi trường xung quanh cô lập.

Có lẽ cô chỉ đang làm quá vấn đề, vì bầu không khí xung quanh nhanh chóng trở về bình thường, tựa như việc kia chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi. An Thường ngồi một mình, vẫn im lặng. Vừa rồi đập đầu vào gầm bàn rất mạnh, nên bây giờ đỉnh đầu vẫn còn đau buốt, ong cả đầu.

Cũng may Nam Tiêu Tuyết ở bên cạnh vẫn ngồi im như vậy, không xoay sang hỏi cô có đau hay không. Nếu nàng làm vậy thật thì cô sẽ xấu hổ đến chết mất.

Một hồi sau, phục vụ cuối cùng cũng mang món chính lên, Phó đạo diễn lên tiếng mời: "Mọi người rót đầy rượu vào ly nào, chúng ta cùng nhau cụng ly chúc mừng."

Nghê Mạn nói: "Tuyết tỷ, để em đi lấy một ly nước ấm cho chị."

Bình thường Nam Tiêu Tuyết không uống rượu, nhưng hôm nay lại khác, nàng lắc đầu chỉ chỉ chai rượu đỏ bên cạnh Nghê Mạn. Nghê Mạn thấy thế, do dự hỏi: "Chị muốn uống rượu hả?"

"Sợ Thương Kỳ biết?" Nam Tiêu Tuyết nhướn mày: "Chị ta cũng không quan tâm việc này đâu."

Nghê Mạn cười rót rượu cho nàng.

An Thường nghĩ thầm: uống thì uống thôi.

Dẫu sao thì trước kia Nam Tiêu Tuyết cũng đã từng uống rượu rồi.

Phó đạo diễn nâng giọng gọi mọi người nâng ly: "Chúc mừng "Thanh Từ" doanh thu vượt mức, thành công mỹ mãn!!!"

Tất cả mọi người đồng thanh: "Doanh thu vượt mức, thành công mỹ mãn!!!"

Tiếng thủy tinh chạm vào nhau, đồng loạt vang lên, khí phách hào hùng.

An Thường cảm thấy con người Nam Tiêu Tuyết rất mâu thuẫn. Một mặt, nàng rất khắc nghiệt với chính mình, ăn uống cũng luôn vô cùng hạn chế. Mặt khác, nàng lại phóng túng không quan tâm, tiếp tục trỏ vào bình rượu đỏ bên cạnh Nghê Mạn, ý bảo Nghê Mạn đưa cho mình, tự mình rót đầy ly.

An Thường chậm rãi ăn đồ trong chén của mình, Nam Tiêu Tuyết bên cạnh liên tục uống rượu. Hôm nay nàng đã quay xong phần của mình, ngày mai nàng sẽ rời đi, buổi tọa đàm diễn ra vào xế chiều ngày mai, cho nên bây giờ uống tí rượu cũng không quá mức ảnh hưởng.

An Thường ăn xong đồ trong chén, chậm rãi xoay bàn ăn, điều chỉnh tô canh gà đến trước mặt Nam Tiêu Tuyết. Ừm, không dầu mỡ, nhẹ bụng.

Tất cả mọi người đang bận rộn ăn uống trò chuyện, không có bất kỳ ai rảnh để ý bên này. An Thường cầm đũa khẽ gõ một hai cái vào thành ngoài của tô canh. Nam Tiêu Tuyết vờ không nhìn thấy. An Thường đành mở miệng nói: "Nam lão sư, chị muốn dùng canh gà không?"

Nam Tiêu Tuyết nghiêng mắt liếc cô: "Em múc cho chị à?"

Làn da nàng vốn mỏng, vài ly rượu vào người đã nhuộm hồng hai gò má nàng, thậm chí là khóe mắt cũng đỏ ửng hơn bình thường, nhành trúc lãnh ngạo biến thành đóa hoa phù dung kiều diễm.

Cõi lòng An Thường rạo rực: "Được mà."

Múc bát canh thôi, không có gì lớn cả. Cô cũng có thể múc canh cho Nghê Mạn, hay cho thợ hóa trang bên cạnh cô. Nhưng rồi, Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị không cần."

An Thường: ...

Cô nghĩ nghĩ, cầm ly sữa đậu của mình, nốc một hơi hết sạch rồi nói: "Vậy em uống rượu với chị, những người kia ngày mai còn cần quay phim, không thể bồi chị được."

Nam Tiêu Tuyết uống rượu vào, sự quyến rũ mạnh mẽ toát ra không lấn át được, cứ híp mắt liếc nhìn cô: "Tửu lượng của em tốt lắm sao?"

An Thường thành thật: "Cũng khá."

Người Ninh Hương yêu thích uống rượu, lại có một tửu phường gia truyền, từ lúc nhỏ cô đã bị Văn Tú Anh dùng đũa chấm rượu đút vào miệng rồi.

Nam Tiêu Tuyết nhướn mày nhìn.

"Vậy ít nhất cũng nên đổi ly khác nha?" Ly này vừa nãy mới uống sữa đậu mà.

"Không sao cả, vốn dĩ em cũng không thích uống vang đỏ."

Mở miệng nói không suy nghĩ, nói xong mới chợt nhớ ra mình bị hố rồi, đã không thích rượu vang đỏ thì mắc gì đòi uống rượu làm chi? Cô và Nam Tiêu Tuyết, đêm nay chỉ nên dùng rượu nói chuyện, tốt nhất đừng mở miệng nói gì nữa hết.

Nam Tiêu Tuyết cầm bình rượu đỏ lên rót cho An Thường, cô nâng ly ngửa cổ, uống 1 hơi hết gần nửa ly.

Nam Tiêu Tuyết uống bao nhiêu, cô sẽ uống bấy nhiêu.

Dần cho đến khi tốc độ uống của Nam Tiêu Tuyết chậm lại.

An Thường tạm thời hạ ly xuống, gắp miếng thịt gà trắng bỏ vào chén mình, dùng dũa tách da gà ra khỏi thịt rồi mới đặt vào trong chén của Nam Tiêu Tuyết: "Giã rượu."

Đây là lần đầu tiên Nam Tiêu Tuyết động đũa trong đêm nay. Nhưng không có ăn, mà là gắp cục gà thả lại vào chén cô.

An Thường kiểu: ...

Cô kiên trì, không nói gì, lại gắp miếng gà cho Nam Tiêu Tuyết. Nàng nhìn chằm chằm một lát, động đũa, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ.

Chợt có người đứng lên dùng nĩa gõ gõ vào thành ly thủy tinh: "Ăn uống mãi cũng không vui, chơi một trò đi nàooo."

"Chơi nữa hả? Lần nào cũng là do cậu đòi chơi."

"Không chơi thì sao vui vẻ rần rần được chứ? Chúng ta chơi "Quốc vương" đi."

Trò "Quốc vương" này có thể xem như là một biến thể của "Thật hay Thách", mọi người sẽ đặt một chiếc đũa lên bàn xoay, nếu đầu đũa chỉa về phía ai đầu tiên, người đó sẽ là "Quốc vương", lại xoay tiếp, trúng ai thì người đó là "Thần dân". "Quốc vương" có thể hỏi "Thần dân" một câu nào đó, hoặc sai khiến họ thực hiện thử thách bất kỳ.

Vận may của An Thường đêm nay không tệ lắm. Xoay vòng xoay vòng, qua mấy lượt thì chỉ có 1 lần đầu đũa chỉa gần sát cô, trúng người ngồi bên cạnh, còn An Thường thoát nạn.

Nam Tiêu Tuyết thì ngược lại, không có may như vậy, bị quay trúng, mà lại còn phải làm "Thần dân". Giây phút đầu đũa hướng về phía nàng, cả phòng nhất loạt im lặng như nhà hoang.

Tính theo bối phận địa vị của nàng trong giang hồ, thì muốn chơi hay không cũng không ai có quyền ép, đơn giản nói một câu: "Trò này người trẻ tuổi mấy người cứ chơi đi, tôi không cần dính vào" thì chắc chắn không có ai dám nói một câu phản bác.

Tuy vậy, nàng chỉ ngồi đó lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt vũ mị, không nói một câu từ chối. Cho nên, "quốc vương" của nàng cũng phải đánh bạo nói: "Nam lão sư và Kha lão sư, hai người tái hiện lại nụ hôn đầu tiên trong kịch đi."

Người ngồi bên cạnh "quốc vương" vừa nghe đã giơ tay đập vào lưng họ: "Não cậu bị chập mạch rồi hay gì???"

Sau khi tiếp xúc với Nam Tiêu Tuyết trong quá trình quay kịch, người kia cảm thấy nàng không hề khó gần như vậy. Đêm nay lại còn có hơi men trong người, nên mới cả gan yêu cầu việc này.

Khi người người đều đang chờ đợi câu cự tuyệt, lại không nghĩ tới nghe được nàng nói: "Được."

Mọi người vô cùng bất ngờ, ngay cả Kha Hành cũng vậy. Và rồi Nam Tiêu Tuyết nói tiếp: "Nhưng nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh của tôi, hình như không phải cùng với Kha Hành nha."

Mọi người nghe hiểu, đồng loạt nhìn về phía An Thường. Môi cô động đậy định mở lời, nhưng cuối cùng cũng không có nói gì.

Nàng định làm gì đây? Rõ ràng đã xác định không liên quan nữa mà.

Nam Tiêu Tuyết nhích lại gần. Hai tay An Thường đang đặt trên đùi mình bất giác siết chặt lại. Cô vốn muốn né ra, nhưng không hiểu vì sao khi Nam Tiêu Tuyết áp sát vào mình, thì vẫn theo bản năng nhắm mắt lại.

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, để mặc Nam Tiêu Tuyết vịn lấy vai mình.

Lần đầu tiên hai người hôn nhau trước ống kính, xung quanh cũng nhiều người như thế này. Toàn thân Nam Tiêu Tuyết ngập tràn mùi thơm, trước mắt bao người, hơi thở của nàng và cô chỉ cách nhau một sợi chỉ mỏng. Hai người ban nãy đều uống cùng một loại rượu, dần dần hòa quyện lại làm một.

An Thường lặng lẽ hí mắt, nhìn thấy hàng mi mấp máy của Nam Tiêu Tuyết, dàn đèn trần phía trên rọi xuống gò má nàng, đánh bóng lên nốt ruồi hồng nhạt nằm cách một khoảng dưới mi mắt trái nàng, xinh đẹp câu nhân. Trái tim An Thường đập rộn rã liên hồi, rung động như cơn sóng trào, vì trước mắt là ngũ quan dịu dàng của Nam Tiêu Tuyết.

Cuối cùng vẫn chỉ là một góc nhìn đánh lừa thị giác mà thôi.

Nam Tiêu Tuyết tiến sát cô đến như vậy, hơi thở sớm đã quấn quýt không rời, nhưng cánh môi no đủ căng bóng kia từ đầu đến cuối cũng không chạm vào cô, như gần như xa, sau một chốc thì lại lùi về.

Nam Tiêu Tuyết ngồi về tư thế cũ, thẳng lưng nói với mọi người xung quanh: "Xong rồi."

Không ngờ trong trường hợp này cũng có thể dùng cái cách như thế. Mọi người nhao nhao ồn ào phản đối, chỉ có An Thường vẫn còn trong trạng thái hư hư thực thực, quả tim cũng đã ngừng xao động, dần dần nứt ra rồi tan vỡ thành những mảnh nhỏ.

Vì là Nam Tiêu Tuyết, nên mọi người cũng không gào gào thét thét lên án quá lâu, nói vài ba câu rồi cứ thế để sự việc trôi qua. Mọi người ăn uống vui đùa như cũ, tận cho đến lúc tan tiệc, Nam Tiêu Tuyết cũng không hề nói với An Thường câu nào nữa.

An Thường theo mọi người đi ra bên ngoài, bị thư ký của đoàn kịch gọi lại: "Tôi có đưa cô phiếu phòng chưa?"

"A, vẫn chưa."

Người kia cười đưa cho cô một tấm thẻ: "Lại lễ tân đăng ký sơ là được rồi."

An Thường chậm trễ một chốc, đợi đến khi ra đến cửa chính, đã không còn thấy bóng dáng Nam Tiêu Tuyết ở đâu nữa rồi. Khách sạn không quá xa chỗ này, An Thường đeo túi tote vải bố lững thững đi theo mọi người về khách sạn, tốc độ cô đi chậm, dần dần tách ra khỏi đám người.

Ánh trăng chiếu xuống mặt đường, soi sáng một đóa hoa cúc dại màu tím bên vệ đường. An Thường dừng bước nhìn chăm chú một lát, càng nhìn càng thấy nó trông giống như chiếc sườn xám Nam Tiêu Tuyết đã mặc ngày hôm nay.

Về tới phòng, mở túi lấy quần áo mới ra. Cô ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Nam Tiêu Tuyết ở đây, cho nên chẳng những nội y không đồng bộ, mà quần áo ngủ cũng chỉ là một chiếc áo thun cũ sờn rộng thùng thình cùng với quần ngắn.

Sau khi tắm và mặc áo ngủ xong xuôi, An Thường nằm trên giường nhưng không thấy buồn ngủ nên mở TV xem một chút. Màn hình hiện ra danh sách phim ảnh rất dài, nhưng với một người ít xem phim như cô, cái tên nào đọc vào cũng lạ hoắc lạ huơ, một vài bộ phim còn không có ảnh bìa.

Dù gì cũng đã không biết, nên An Thường chọn ngẫu nhiên một bộ gọi là "Violet Wright và Elise", ảnh bìa là hai người con gái. (4)

Vừa nhấn vào, đột nhiên tiếng thở dốc và rên rỉ vang vọng khắp phòng làm An Thường giật mình, tay chân quờ quạng luống cuống nhấn vào nút tắt trên điều khiển. Quả thật là đã rối còn xui, nút bật mở nguồn bỗng dưng không nghe lời. Không còn cách nào khác, An Thường chỉ có thể nhấn tắt tiếng. Tréo nghoe nữa là, ngay lúc này có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

An Thường xấu hổ đến muốn chui xuống đất, ngón chân co lại, vô cùng ngại ngùng: chẳng lẽ mấy âm thanh ban nãy đã bị ai đó phòng bên nghe thấy hay sao? Cho nên mới qua đây góp ý với cô?

An Thường vội vã đi đến cửa, hạ giọng hỏi: "Ai vậy?"

Không có ai đáp lời.

Như có linh cảm, An Thường chợt nghĩ đến một người, mở cửa ra thì đúng như suy nghĩ, gương mặt phong quang tễ nguyệt của Nam Tiêu Tuyết hiện ra trước mắt.

Nàng hỏi: "Tìm em nói vài câu, tôi có thể vào không?"

An Thường gật đầu.

Nam Tiêu Tuyết nhẹ nhàng bước vào trong phòng, liếc mắt nhìn màn hình TV, An Thường thót tim, nhớ ra TV vẫn còn đang chiếu những hình ảnh ngại ngùng kia.

Đổi lại là giọng nói thản nhiên của Nam Tiêu Tuyết: "Không phải đã nói không muốn ngủ tôi sao? Một mình em vụng trộm lén lút xem cái gì đây?"

---

(1) "tính nghiện" ở đây là ý chỉ sự cám dỗ dục vọng của An Thường với Nam Tiên á. Nhiều khi tui mắc chú thích là chú thích, nên ai hiểu rồi thì kệ đi nhe.

(2) Những kệ tủ trưng bày trong phim cổ trang hay thấy, tiếng trung gọi là 多宝格 = đa bảo cách, trông như này nè



(3) Trông như này nèeee



(4) Oke cái bộ này lúc đầu toi tưởng phim gì cũng copy đi google đồ, xong sau mới biết là phim "giáo dục giới tính" nói ít làm nhiều, tên chắc tác giả cũng chế ra thui, "薇欧莱特与爱丽丝 " dịch ''Violet Wright và Elise" là gõ quờ quạng vì tên tiếng Anh được phiên âm thành tiếng Trung nó dở hơi sao sao í =)))) Mà toi cũng không rành nữa, edit theo style mù chữ :">

Chúc mừng năm mới sớm tới mọi người!! Chúc mọi người 1 năm 2025 sắp đến sẽ tốt đẹp hơn 2024 nhiều nhiều nhiều, và luôn luôn được cười hihihi. Bây giờ thì toai đi chơi đây, hẹn năm sau gặp lạiiiii.