An Thường: "Không phải thế..."
Hễ đối mặt với Nam Tiêu Tuyết là cô lại có cảm giác túng đến mức không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ngón chân vô thức co lại, lòng cong cong xoắn xoắn, chỉ muốn tìm một chỗ trốn đi cho rồi.
Chưa dừng lại ở đó, Nam Tiêu Tuyết – mang gương mặt lãnh đạm cao quý – đi lại gần TV nhìn nhìn: "Thì ra là em thích thể loại mạnh bạo như thế này."
An Thường tự thấy có nói cái gì cũng không rửa sạch được ô danh này, chỉ có thể nhanh chóng chộp lấy điều khiển TV. Thật sự, cái thứ đồ này y như đang chống đối cô vậy đó, dù có nhấn điên cuồng cỡ nào cũng không mảy may nghe lời.
Nam Tiêu Tuyết phì cười, đi đến cạnh người kia giật lấy điều khiển TV. Nàng rất khéo, cố ý không chạm vào cô, nhưng hơi lạnh từ đôi tay ấy phớt qua vẫn khiến đầu ngón tay cô run rẩy.
An Thường thật sự rất hoài nghi, chả lẽ trong cõi đất trời này món đồ nào cũng có linh hồn hay sao? Nếu không thì cớ sao điều khiển TV vừa nãy ở trong tay cô còn ương bướng bất trị, mà vừa được Nam Tiêu Tuyết chạm vào thì lại ngoan ngoãn như một con mèo vậy?
Nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, TV liền tắt.
Xong, quay qua liếc nhìn An Thường: "Thông thường thì remote TV ở các khách sạn do bị sử dụng quá nhiều, nên nếu em nhấn càng mạnh thì lại càng không hiệu quả."
An Thường ngơ ngác nhìn Nam Tiêu Tuyết.
Không, không, cô vẫn tin vào quan điểm của mình, gương mặt Nam Tiêu Tuyết xinh đẹp vô ngần như thế, đôi mắt phượng được ánh sáng của đèn trần rọi xuống lại càng tỏa sáng thu hút hơn nữa. Tựa như là, vạn vật đều thần phục trước sự mỹ lệ này của nàng.
Nam Tiêu Tuyết vẫn mặc bộ sườn xám màu tím ban ngày, nét quyến rũ hoàn toàn khác biệt so với bộ sườn xám màu xanh sứ nàng mặc trong kịch, màu sắc này khiến nàng vừa trưởng thành dịu dàng vừa thâm sâu khó dò, như vừa được hun qua khói của gỗ đàn hương.
Nữ nhân đó nhướn mày nhìn cô: "Không phải em không muốn ngủ chị sao?"
"Ừa... a, không phải, a, không đúng, đúng."
Lòng cô rối loạn, khiến đầu óc cũng không rõ ràng, nói tới nói lui nửa ngày, cũng không biết là phải hay không phải, từ đầu cứ "ừa" một cái là xong rồi còn gì.
Có lẽ bộ dạng cô rất ngốc, nên Nam Tiêu Tuyết nhịn không được bật cười, nhắc nhở cô: "Vậy đi mặc quần áo cho đàng hoàng đi."
Lúc này An Thường mới nhớ tới bản thân còn mặc đồ ngủ, vội cúi đầu cầm đồ lót và áo sơ mi rồi nhanh chân đi vào phòng tắm. Ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, giật mình thấy cả gương mặt đỏ như con cua luộc.
Ở bên ngoài, Nam Tiêu Tuyết đứng tựa vào tủ đầu giường, ngón tay trắng mềm chạm vào nút chỉnh đèn, chỉnh sáng đèn trong phòng lên một chút.
Nàng nhớ tới bộ dáng vừa nãy của An Thường. Cánh tay trắng nõn mềm mịn như ngó sen non, hơi thở mùa hè nồng nặc, an nhàn thong thả. Vậy mà cứ để lồ lộ ra như vậy, chậc, thật là...
Nam Tiêu Tuyết nghĩ mông lung, nhớ lại chiếc giường khung gỗ khắc hoa trong phòng An Thường, gối nhồi bông hạt kiều mạch xao động, tiếng sàn sạt phút chốc trở thành âm thanh rung động nơi đầu quả tim. Giữa những hạt kiều mạch đó, không biết còn lưu giữ lại bao nhiêu hơi thở gấp và những tiếng nỉ non đôi lúc không thể kiềm chế được.
Không biết bao lâu, An Thường đứng sau lưng nàng, khẽ hắng giọng. Nam Tiêu Tuyết ngoái đầu nhìn lại, thấy An Thường đã mặc quần áo chỉnh tề, nhưng gương mặt vẫn còn đỏ hồng thẹn thùng.
Nàng thầm nghĩ: nên như vậy, đoan chính chỉnh tề, chặn hết mọi khinh tưởng.
Phải như thế thì nàng mới có thể nói ra được những câu từ đã ấp ủ hồi lâu. Nhưng, trước tiên vẫn muốn hỏi một câu: "Đầu còn đau không?"
An Thường lắc đầu.
Nàng nhẹ cười nói: "Tính tình của em đó, dù có đụng vỡ đầu cũng sẽ cười nói không đau."
Nàng tiến tới, đặt tay lên vai An Thường. Người kia rõ ràng có hơi khựng lại, nhưng không có trốn, tùy ý nàng nhấn mình ngồi xuống sô pha.
Nam Tiêu Tuyết xoay người đi lại lấy lọ thuốc đang đặt bên đầu giường: "Chị có mang theo dầu thuốc, lúc tập luyện cũng thường té trật khớp, thuốc này rất hiệu nghiệm."
An Thường còn đắm chìm trong xúc cảm từ những đầu ngón tay Nam Tiêu Tuyết trên đầu vai mình, không phản ứng quá nhiều. Nam Tiêu Tuyết đổ dầu thuốc ra miếng bông, hơi thở lành lạnh của nàng ập đến, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nhanh tay áp miếng bông lên phần thái dương cô.
An Thường rụt người lại.
Nam Tiêu Tuyết lập tức ngừng tay: "Đau lắm hả?"
Cô lắc đầu: "Chỉ hơi lạnh thôi."
Miếng bông trong tay Nam Tiêu Tuyết lại kề tới, nhưng động tác dịu dàng hơn nhiều: "Cố nhịn chút."
An Thường nghĩ thầm, trước giờ cô luôn chịu đau rất giỏi, nhưng không hiểu tại sao lúc này lại không chịu được, gục đầu xuống. Đầu ngón tay của Nam Tiêu Tuyết khều nhẹ cằm cô, lạnh. Nàng hỏi: "Trốn cái gì?"
Dầu thuốc mùi long não và bạc hà chui vào xoang mũi cô, cay nồng tràn lên khóe mắt.
Nam Tiêu Tuyết không cho cô trốn, cô chỉ phải nhìn thằng phía trước, nơi đó là gương mặt lãnh ngạo của Nam Tiêu Tuyết, ánh đèn vàng nhạt rọi đến nên đường nét ấm áp hơn hẳn. Cô mở miệng hỏi: "Chị có đau không?"
"Tiểu cô nương, em bị đập đầu đến ngốc à?" Nam Tiêu Tuyết đáp: "Là chị đang thoa thuốc cho em, sao chị lại đau được?"
"Em hỏi, trước kia chị luyện múa rồi bị thương, chị có đau không?"
Nam Tiêu Tuyết khẽ giật mình. Lần này tới lượt nàng tránh ánh mắt của cô, giọng điệu bình bình: "Không đau."
"Nhưng vết thương đó sớm đã trở thành một phần cơ thể của chị rồi, làm gì còn đau."
An Thường cười cười. Đây mới đúng là Nam Tiêu Tuyết; ngạo mạn, kiên cường, đối với sân khấu cống hiến hết mình. Nam Tiêu Tuyết phải là như thế, không sai.
Nam Tiêu Tuyết thoa thuốc cho cô xong xuôi, đặt lọ thuốc xuống bàn rồi ngồi cạnh cô. Đệm sô pha êm ái hơi lún xuống, cô nhìn chằm chằm lọ thuốc nằm ngoan ngoãn trên bàn, nghe Nam Tiêu Tuyết nhỏ giọng nói: "Cảm ơn em."
Trong lòng như bị ai ngắt một cái, ngay sau đó là dây thần kinh trên trán giật giật, đau. Tính cách của cô vốn ngây ngốc, nhưng vẫn đủ tỉnh táo và nhạy cảm khi cần.
Làm sao An Thường có thể không hiểu được chứ? Kỳ thật, từ đầu đến giờ Nam Tiêu Tuyết cũng chưa từng nói với cô, "muốn đi cùng chị không?"
Nam Tiêu Tuyết cảm ơn cô, là do cô hèn nhát nhụt chí, vào lúc Nam Tiêu Tuyết đang rối rắm và còn chưa kịp lựa chọn, thì cô đã nhanh chóng lùi lại, chặt đứt tất cả những dây dưa mộng tưởng của cả hai.
Nam Tiêu Tuyết không cần do dự, không phải sầu não, chỉ cần tập trung hết mình đi tiếp con đường nghệ thuật này.
Người đưa ra quyết định mới là người nên hối hận.
Nhiều năm về sau, sẽ có lúc cô nhớ về những ngày tháng cũ, về mùa hè mưa dầm đến mùa thu khô hạn của năm nay, biết rằng đáy lòng vẫn còn lưu giữ những hoài niệm khó phai, liệu cô có tự trách chính mình vì đã không dám dũng cảm tiến về phía trước hay không?
Loại hối tiếc như vậy sẽ không phá hủy một người ngay lập tức, mà nó chỉ sẽ như một con dao cùn, liên tục mài qua kéo lại, chậm rãi cứa vào máu thịt.
Sự yêu thương cô dành cho Nam Tiêu Tuyết, chỉ có thể gói gọn trong hai chữ "không nỡ". Cô không nỡ để cho Nam Tiêu Tuyết phải chịu những cảm giác đó qua ngày tháng.
Những lời này nhốt sâu dưới muôn vàn tảng đá, không thể nói ra, cũng không dám chạm vào, chỉ có thể lấp đi bằng những câu chuyện trò bâng quơ: "Ngày mai chị rời đi để tham gia tọa đàm hả?"
"Ừm."
"'Thanh Từ' quay xong rồi, kế hoạch tiếp theo là gì vậy?"
"Chuẩn bị tập một bộ kịch mới."
"Đề tài là gì?" An Thường đột nhiên nhớ ra: "À, nếu cần giữ bí mật thì đừng nói cho em."
"Đúng là phải giữ bí mật." Nam Tiêu Tuyết lại nói tiếp: "Bối cảnh thời hiện đại, chị sắm vai một giáo sư đại học bị mất một chân do tai nạn giao thông, gặp gỡ một nữ sinh viên trẻ trung."
An Thường: "Tưởng tượng không nổi bộ dạng của chị ở nhân gian đi làm."
Nam Tiêu Tuyết cười: "Sao lại vậy?"
"Những bộ kịch trước kia của chị, nhân vật nào cũng đầy tiên khí hết cả, thậm chí bản thân chị cũng tự tỏa ra một hào quang xa cách, ngay cả người hâm mộ cũng không dám lại gần còn gì."
"Diễn viên múa và khán giả có khoảng cách cũng không phải là chuyện xấu. Như thế bọn họ mới có thể luôn nhớ về hình tượng sân khấu của chị, mà không phải là hình tượng đời thường, và vì thế mới có thể tin tưởng chị và nhân vật chính là một."
Cho nên, Nam Tiêu Tuyết nhảy Bôn Nguyệt, nhảy Đôn Hoàng Phi Thiên, mỗi một điệu vũ đều như đang mang người xem vào tiên cảnh, như mộng như thực, nàng là nhân vật và nhân vật chính là nàng.
Trước kia cô chỉ nghĩ vốn trời sinh tính tình Nam Tiêu Tuyết lãnh đạm, bây giờ nghe nàng nói như vậy, thì ra cũng có một phần là cố ý kiểm soát.
Xem ra, nàng thật sự dâng hết tất thảy cho sân khấu. Nàng có thể không cần náo nhiệt, không màng cuộc sống, từ bỏ tình cảm, cái gì cũng không tham cầu; chỉ dành cho sân khấu.
An Thường hỏi: "Tại sao chị lại muốn thử đề tài hiện đại vậy?"
"Thời đại luôn thay đổi, múa cổ điển cũng đã phổ biến với đại chúng hơn xưa, trước kia tập trung nhiều vào kỹ thuật biểu diễn và thỏa mãn thị giác. Nhưng hiện tại thì phạm vi người xem ngày càng mở rộng, mọi người vào rạp hát càng mong muốn được xem một vở kịch múa với nội dung cốt truyện gần gũi với cuộc sống và đầy đủ các tuyến tình cảm. Nếu chị không đi ra khỏi vùng an toàn của mình, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị sân khấu đào thải."
"Ngay cả khi đó là chị?"
"Ngay cả khi đó là chị."
An Thường cong môi.
"Cười gì? Không tin à?"
"Không phải." An Thường lắc đầu: "Chỉ là, khi nói đến múa, chị mới chịu nói nhiều đến vậy."
Nam Tiêu Tuyết hiểu ra: "Ờ."
"Một bộ kịch phải chuẩn bị bao lâu?"
"Còn tùy vào tình huống, ít thì nửa năm, nhiều thì một năm."
"Vậy có dài quá không?"
"Không dài, mỗi ngày 24 giờ cơ bản không đủ dùng, lần nào lên sân khấu cũng vội vội vàng vàng, luôn cảm giác có những chi tiết, những phân đoạn còn có thể làm tốt hơn."
An Thường nhớ tới một chuyện Mao Duyệt từng kể nên hỏi: "Cho nên chị mới nói, tác phẩm ưng ý nhất của bản thân luôn luôn là bộ kịch tiếp theo hả?"
"Đúng vậy, mặc dù biết điều đó không có khả năng, nhưng chị luôn hy vọng bản thân mỗi lần lên sân khấu đều sẽ không để lại bất kỳ hối tiếc nào."
"Rất lợi hại."
"Sao?"
"Diễn viên múa như chị, thật sự rất lợi hại."
"Sao đây? Muốn xin chữ ký của chị à?" Nam Tiêu Tuyết nheo mắt: "Mở lòng bàn tay ra, chị ký cho."
An Thường chỉ cười.
Bầu không khí im lặng một hồi, cho đến khi An Thường nhẹ giọng nói: "Lần sau gặp lại chị, hẳn là chuyện của một năm sau nhỉ?"
"Em sẽ đến rạp hát xem chứ?"
"Vậy còn phải tùy vào việc em có đoạt được vé hay không nữa." An Thường nói: "Chị cũng không phải không biết bản thân hot đến mức nào mà."
"Có bút không?"
"Thật sự định ký tên cho em hả?'
"Không phải, cho chị mượn tí."
An Thường lục lọi trong túi tote, lấy ra một cây bút, đưa qua cho nàng. Nam Tiêu Tuyết xé một tờ giấy ghi chú trên bàn trà, bộ dạng mở nắp bút viết chữ cũng yểu điệu quyến rũ, nàng cong eo viết gì đó rồi lại đưa cho An Thường.
An Thường cúi nhìn tờ giấy. Chữ viết của Nam Tiêu Tuyết cũng như bản thân nàng, mảnh mai uyển chuyển nhưng cũng đầy khí phách: [Vé vào cửa đặc biệt – Nam Tiêu Tuyết]
"Nhớ đó, chị sẽ giữ vị trí hàng thứ nhất cho riêng em."
Trong lòng An Thường đau nhói, trên mặt vẫn cười, cất tờ giấy vào: "Một năm sau, chị thật sự còn có thể nhớ rõ lời này sao?"
"Chị sẽ luôn luôn nhớ."
Nàng bất chợt đổi giọng, vô cùng trịnh trọng, khiến cho bầu không khí trong phòng lại rơi vào một khoảng lặng. An Thường khẩn trương, hoảng sợ cúi đầu, lại nghe Nam Tiêu Tuyết hỏi ngược: "Nhưng còn em, cũng chưa chắc lúc đó sẽ còn nhớ đến chị nhỉ?"
Cô tất nhiên là hiểu ý của Nam Tiêu Tuyết. Nàng nghe được lời cô nói với Kha Hành, thời gian đến cùng sẽ giúp người quên lãng, cô sẽ có thể dần quên đi nàng.
Nếu không làm như vậy, thì còn có thể như thế nào chứ?
Nam Tiêu Tuyết đứng lên: "Sáng sớm mai phải khởi hành, chị đi trước."
An Thường cũng đứng lên đi tiễn nàng. Ra trước cửa, Nam Tiêu Tuyết nói: "Đến chỗ này là được rồi."
"Tạm biệt và hẹn gặp lại em, tiểu cô nương."
Nàng vươn tay định mở cửa, bỗng cổ tay thanh mảnh bị nắm lại. Ngoái đầu nhìn lại, An Thường vừa nãy còn cúi gằm mặt, lúc này đã ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề né tránh. Cô nói: "Hồi trưa chị nhìn thấy em nhắn tin với người ta, bảo không muốn ngủ chị nữa."
"Người kia có thể gọi là một người bạn của em, có vài lời không nhịn được, em sẽ ngẫu nhiên nói với cô ấy. Nhưng mà chị yên tâm, người bạn đó chưa bao giờ tin người em nói đến là chị, cũng sẽ không bao giờ phao tin đồn bậy bạ hay để lộ bí mật đâu."
Nam Tiêu Tuyết nhìn cô, lắc đầu: "Chị chưa từng lo nghĩ việc này."
An Thường không biết đáy lòng mình bị cái gì thúc lấy, tốc độ nói vô cùng nhanh: "Chị đọc được câu em không muốn ngủ chị, nhưng chị vẫn chưa thấy được câu kế tiếp."
Không khí lại một lần vắng lặng, làm nổi bật từng tiếng tim đập bồi hồi. Cứ như thế cho đến khi Nam Tiêu Tuyết chủ động hỏi: "Câu kế tiếp, là gì?"
An Thường nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của nàng, nói: "Em rất thích chị."
"Không liên quan đến dục vọng, em rất thích chị."
Lòng bàn tay An Thường thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cổ tay Nam Tiêu Tuyết nóng rực lên. Những lời này, từng được hai người dùng cụm "Sơn hữu mộc hề" để uyển chuyển thổ lộ. (1)
Trong đêm tối, Nam Tiêu Tuyết nương tiếng sét đánh, bịt chặt hai tai cô mới có thể nói ra.
Cô cũng chỉ có thể yên lặng viết từng chữ xuống tấm lưng nàng.
Và còn nhúng ngón tay vào rượu rồi viết xuống mặt bàn cũ kỹ, xong rồi chột dạ xóa đi.
Đến lúc này, bốn chữ đó, được cô rành mạch nói ra.
"Cho nên, em sẽ không bao giờ quên chị, và sẽ mãi mãi nhớ rằng, vào những ngày mưa dầm nào đó ở Ninh Hương, em rất thích chị."
Ánh sáng trong mắt Nam Tiêu Tuyết lóe lên, đảo quanh rất khẽ. Ngón tay nàng vô cùng dịu dàng, xoa đỉnh đầu An Thường: "Cảm ơn em, tiểu cô nương."
Nàng kéo mở cửa.
An Thường hoảng hốt: "Chờ một chút."
Nam Tiêu Tuyết ngoái đầu nhìn lại.
"Chị..."
Tại khoảnh khắc này, An Thường ý thức được đây là lần chia xa thực sự của hai người, trong lòng cô đau nhức, từ cảm giác âm ỉ đã hóa thành những lưỡi dao sắc bén. Mà ở lần gặp mặt cuối cùng này, cả cô và Nam Tiêu Tuyết đều không thể hôn nhau một lần, dùng cái hôn thay cho lời từ biệt.
Não bộ An Thương rơi vào trạng thái lộn xộn, hỏi vội: "Vừa rồi, lúc chơi trò chơi, tại sao chị không hôn thật?"
Vì sao một nụ hôn cũng không thể lưu lại?
Nam Tiêu Tuyết cười cười: "Bởi vì em đã hạ quyết tâm tiến về phía trước."
Nàng xoay cổ, kề sát vào tai An Thường thì thầm: "Nhưng quyết tâm của chị không kiên định được như vậy, nếu chị thật sự hôn em, sợ rằng chính mình sẽ cảm thấy thẹn với lòng."
Nói xong, kéo cửa đi mất.
Chỉ còn lại An Thường vẫn đứng tại chỗ, bên cổ tê dại pha lẫn với chua xót, nặng trịch, đùng một cái rơi thẳng xuống đáy lòng.
***
Sáng hôm sau, những người ở lại vẫn quay chụp như thường.
Kha Hành nhìn thấy An Thường đứng ngây ngốc cầm phần bánh bao và ly sữa đậu nành do bên đoàn kịch phát, đi tới bắt chuyện: "Hi."
An Thường cười cười.
"Còn cười." Kha Hành hạ giọng nói: "Nàng đi rồi."
"Tôi biết." An Thường vẫn mỉm cười: "Nhưng, cũng không thể khóc mà."
Hồi bé, khi mẹ vừa rời bỏ cô, cô cũng đã khóc rất nhiều, rồi dần dần hiểu, khóc đến mức nào cũng không mang người đó quay về được. Huống chi bây giờ, là lựa chọn của bản thân mà.
Đến cuối buổi trưa thì việc quay phim cơ bản đã hoàn thành, mọi người lũ lượt rời khỏi Ngu trấn, An Thường không có lập tức lên xe về Ninh Hương, mà chọn ở lại Ngu trấn thêm một đêm.
Cô đi lại quầy tiếp tân: "Xin hỏi hôm nay có dư nhiều phòng không ạ? Tôi muốn đổi phòng khác."
"Căn phòng trước có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có." An Thường cười cười: "Chỉ là muốn đổi phòng mới thôi, nếu cần phải trả thêm phụ phí, tôi sẽ chịu."
Căn phòng đêm qua cái gì cũng ổn.
Chỉ trừ việc, hương vị của Nam Tiêu Tuyết để lại quá nồng.
Vòng quanh cô, như bóng với hình.
***
Ngủ một giấc dậy, An Thường lên đường trở lại Ninh Hương.
Chiếc TV lớn ở giữa sảnh chờ của bến xe, trùng hợp thay đang chiếu buổi tọa đàm văn hóa nghệ thuật của Cục, đại biểu của các lĩnh vực nghệ thuật khác nhau đều tề tựu đông đủ - trong đó có Nam Tiêu Tuyết.
An Thường không dám nhìn, liếc mắt sang nơi khác.
Cô đã biết trước rằng sau khi Nam Tiêu Tuyết rời đi, căn bản sẽ không im lìm lặng lẽ tồn tại trong một góc trí nhớ của cô. Bản thân Nam Tiêu Tuyết không có ý đồ "đuổi giết", nhưng danh khí của nàng sẽ luôn đuổi theo "áp chế" cô.
Tránh không khỏi, trốn cũng không xong.
Cho dù cô không nhìn màn hình, thì vẫn có thể nghe giọng nói Nam Tiêu Tuyết trả lời phỏng vấn.
"Chúc mừng bộ kịch múa "Thanh Từ" thành công nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt của công chúng, doanh thu tăng vọt. Nam lão sư có thể tiết lộ một chút đề tài của tác phẩm kế tiếp không?"
"Không thể."
"Vậy, tôi còn muốn hỏi một vấn đề mà tất cả mọi người đều đang tò mò, nói đến tác phẩm ưng ý nhất của cô, Nam lão sư vẫn cho rằng đó sẽ luôn là tác phẩm tiếp theo sao?"
Một khoảng lặng ngắn.
Giọng nói của Nam Tiêu Tuyết vang lên: "Không, chính là "Thanh Từ"."
An Thường đột ngột ngẩng đầu, gương mặt thanh lãnh của Nam Tiêu Tuyết trong màn hình đập vào mắt cô. Thần sắc Nam Tiêu Tuyết rất nhạt, nhưng đôi mắt chăm chú xoáy vào màn ảnh.
Quả thực như đang mặt đối mặt nói với cô ở bên ngoài màn hình.
An Thường đứng lên vội vàng đi vào nhà vệ sinh. Đóng cửa lại. Nhà vệ sinh trong bến xe thậm chí còn không có khăn lau tay, cô dùng hai tay bịt chặt đôi mắt lại.
Cô biết mình sẽ vì Nam Tiêu Tuyết khóc một lần.
Nhưng trong tưởng tượng của cô, lần đó chắc hẳn phải là vào một mùa mưa dầm hai năm sau. Khi đó là một buổi sáng sớm cuối tuần nhàn nhã, cô nằm nghiêng trên chiếc giường gỗ khắc hoa của mình nhìn mưa bụi lất phất rơi qua giếng trời. Sương mù vẫn như thế, mỏng manh mờ ảo quẩn quanh bên ngoài của sổ.
Rồi An Thường sẽ khóc, yên tĩnh hơn cả mưa, nước mắt chảy vào bao gối, nhuộm ướt từng viên hạt kiều mạch. Trời mưa dầm rất khó phơi đồ, có lẽ cô sẽ không có gối nằm trong hai ngày, chỉ có thể nằm thẳng trên giường cho đến khi vai cổ nhức mỏi.
Chứ không phải như bây giờ, đứng trong nhà vệ sinh của một bến xe lạ lẫm, tâm tình mãnh liệt đánh úp đến không thể xoay sở, tựa như câu trả lời ban nãy của Nam Tiêu Tuyết, chớp một chút ập vào hai màng nhĩ cô, vang dội.
Ra ngoài, vùi đầu rửa mặt, xóa đi những giọt nước mắt. Lại tạt qua quầy bán tạp hóa nhỏ mua một bịch khăn giấy, lau đi hết nước đọng trên gương mặt.
An Thường về đến Ninh Hương, về thẳng phòng mình.
Cô cúi xuống lấy thùng giấy dưới gầm giường ra, bên trong có một đôi giày cao gót, một điếu thuốc, một sợi tóc dài; đều được Nam Tiêu Tuyết để lại Ninh Hương.
Hiện tại, trong túi áo cô còn có thêm một đóa hoa quế và một tờ giấy. Cô cẩn thận đặt chúng vào hộp rồi lại đẩy về gầm giường.
Văn Tú Anh đi tới, giọng nói chần chừ: "An Thường."
Bà vốn không muốn hỏi, nhưng thật sự là không an tâm: "Con đã khóc à?"
Vốn tưởng An Thường sẽ chối, nhưng không ngờ An Thường gật đầu: "Dạ."
Văn Tú Anh thở dài: "Muốn bắt đầu mối quan hệ với một người có địa vị và cuộc sống khác xa mình cần dũng khí rất lớn, không hề dễ dàng, nếu con đã chọn như vậy thì cũng đừng tự trách chính mình."
An Thường cong môi cười: "Đúng là rất khó."
Hình dáng môi cười dần dần thay đổi, đôi môi cô run run, sóng mũi vô thức nhăn lại, từng giọt nước mắt bắt đầu dâng tràn lên khóe mắt.
"Động lòng là việc khó toàn vẹn như ý nhất đời người, con căn bản cũng không có cơ hội để trở nên dũng cảm, người con yêu thích, có con đường riêng nàng cần phải đi."
Văn Tú Anh ngồi xuống mép giường, kéo vai An Thường, để cho cháu gái tựa lên vai mình. An Thường không phát ra một âm thanh, nhưng nước mắt vẫn cứ thế tuôn ra ngoài, nhuộm ướt vải áo trên đầu vai bà.
Văn Tú Anh dịu dàng vỗ nhẹ lưng cô: "Khóc đi, khóc được là tốt rồi."
An Thường vì Nam Tiêu Tuyết khóc hai lần, nhiều hơn dự tính của bản thân một lần.
Sau lần đó, cô không còn nhắc về chuyện này lần nào nữa.
***
Nửa tháng trôi qua, đã vào cuối mùa thu.
An Thường đang ở trong phòng làm việc tu sửa một món cổ vật khá đơn giản.
"Chị An Thường."
Tiểu Uyển cầm điện thoại đi qua tìm cô: "Cuộc thi hôm trước chú quản lý đăng ký nộp tác phẩm cho chị, có tin mới nè."
An Thường mất vài nhịp mới nhớ ra, đúng là có chuyện đó, quản lý nhà bảo tàng mang bình ngọc đời Bắc Tống cô vừa phục chế xong gửi lên một cuộc thi lớn dành cho những nhà phục chế trẻ tuổi ở Bội Thành.
Dạo gần đây cảm xúc của cô không quá cao, khiến cho tâm trí tự động làm lu mờ rất nhiều sự việc khác. An Thường vẫn tiếp tục công việc, đáp: "Chắc chị không có trúng tuyển đâu."
Không có bất kỳ hy vọng gì.
Tiểu Uyển lại nói: "Không phải, danh sách người đủ tư cách dự thi chính thức vẫn chưa công bố, nhưng hôm nay công bố danh sách của các giám khảo, trong đó có 5 người đều là những đại sư đức cao vọng trọng, danh tiếng cao đến mức cổ vật nghe thấy là hận không thể biến ngay đến trong tay bọn họ để được chắp bút."
An Thường bị cô bé chọc cười.
"Nhưng, chị đoán xem, người còn lại là ai?"
An Thường dường như có linh cảm, bút lông sói trong tay bị siết chặt hơn. Một cái tên nằm sẵn trong đầu, nhưng cô vẫn không thể nói nên lời, đổi lại Tiểu Uyển đã nói ra: "Là Nhan Linh Ca đó! Nếu chị vượt qua vòng sơ tuyển, là có thể nhìn thấy cô ấy rồi!!!"
"Cô ấy là học tỷ của chị phải không ạ? Lần trước chị có nói hai người biết nhau nhưng không quen nhỉ? Dù sao thì cũng là từ một ngôi trường ra, có thể người ta sẽ chiếu cố chị hơn."
Những ngón tay An Thường buông lỏng bút lông sói, môi cong cong: "Chị sẽ không vượt qua vòng sơ loại đâu."
"Sao chứ, ây, đừng tự hạ thấp bản thân như vậy. Em thấy bình ngọc Bắc Tống kia chị làm rất tốt, tuy rằng gốm sứ và tranh chữ cũng không có nhiều điểm tương đồng, nhưng khi em nhìn vào tác phẩm đó, tưởng chừng như có một vị mỹ nhân từ thời không xa xưa trong lịch sử trở mình sống lại ngay trước mắt. Như vậy là quá tốt còn gì?"
An Thường cười cười: "Cả nước có rất nhiều nhà phục chế giỏi, đâu ra có việc dễ như vậy chứ."
Kỳ thật đến hiện tại, cô chắc chắn mình sẽ không thể lọt vào danh sách thi đấu, việc này không liên quan đến việc tác phẩm của cô như thế nào. Chỉ là, không nghĩ tới trong ban giám khảo sẽ có Nhan Linh Ca.
Cô luôn biết Nhan Linh Ca rất giỏi, nhưng không ngờ rằng cô ấy ở trong giới lại thăng tiến nhanh đến vậy. Một khi có mặt của cô ấy, thì chắc chắn sẽ không muốn để cô vượt qua vòng loại.
Làm sao Nhan Linh Ca lại muốn gặp mặt cô trong trường hợp như thế chứ?
Hai ngày sau, buổi tối, An Thường nhận được tin nhắn của Mao Duyệt:
[Bảo bối cậu ngủ chưa?]
[Chưa, sao vậy?]
[Mình nghĩ ngợi mãi, vẫn là phải nói cho cậu biết: Nhan Linh Ca tìm mình để xin số điện thoại của cậu! Mình chưa cho, nhưng nếu cô ta thông qua người khác lấy được số điện thoại của cậu, thì trăm triệu lần cũng đừng để ý tới nàng đó!]
[Mình sẽ không.]
[Phải vậy. Dù gì cậu cũng là người đã dùng loại bùa sáu mươi vạn tệ với Nam Tiên, làm gì còn vướng bận ở chỗ cô ta được nữa!]
Một hồi im lặng.
Trong lòng Mao Duyệt vang lên tiếng cảnh báo. Vừa nãy cô ấy chỉ muốn thử An Thường: nếu cô có thể tự nhiên thoải mái nhắc đến Nam Tiêu Tuyết, thì chứng tỏ An Thường đã dần dần quên nàng rồi.
Nhưng, qua một lúc lâu, An Thường cũng không hề nói một câu.
Mao Duyệt gọi qua: "Bảo bối."
Giọng nói của An Thường có một chút vui vẻ: "Ừm."
Đối với An Thường mà nói, thân phận làm fan Nam Tiêu Tuyết 10 năm của Mao Duyệt có chút đặc biệt. Điều này khiến cho Mao Duyệt trở thành điểm liên hệ duy nhất giữa cô và nàng, chỉ cần cô mở miệng hỏi, chắc chắn Mao Duyệt sẽ nói cho cô biết tình hình gần đây của Nam Tiêu Tuyết.
Mao Duyệt thở dài: "Bảo bối, mình nói cho cậu một chuyện này được không?"
"Hiện tại mình không thể nghe biết bất kỳ chuyện gì về nàng hết."
"Không phải tin tức báo đài, việc riêng, muốn nghe không?"
An Thường im lặng.
"Lúc nữ thần mình ở Ninh Hương quay kịch múa, cậu từng hướng dẫn nàng đăng ký một tài khoản liên quân, có nhớ không? Mình thấy nàng online, hai lần."
"Hồi nào?"
"Đều là tầm 2-3 giờ sáng."
An Thường lại yên lặng.
"Cậu có muốn... lần tới, nếu mình thấy nàng online, gọi cho cậu để cậu đăng nhập không?"
"Không cần, cậu nói với chị ấy một câu là được."
"Câu gì?"
"Nói chị ấy đi ngủ sớm một chút." An Thường nói: "Cơ mà, qua một đoạn thời gian nữa, chị ấy sẽ càng ngày càng bận rộn, cũng sẽ không rảnh mà đăng nhập vào đó nữa đâu."
Mao Duyệt kỳ thật cũng không nói gì được. Kinh nghiệm yêu đương của cô bằng 0, không có tư cách khuyên bảo An Thường gì cả. Huống hồ gì, chuyện của bạn mình và nữ thần mình, cũng không thể được liệt vào một trường hợp yêu đương thường tình của nhân loại được.
Mao Duyệt cũng không nghĩ tới, lại vào một đêm khuya, cô thật sự nhìn thấy account tên "Tiểu bánh ngọt của ngươi" sáng lên. Mỗi lần online, cũng không chơi, chỉ đợi.
Nói nào ngay, Nam Tiêu Tuyết cũng không thích hợp với việc chơi game, với trình độ cấp tiểu học đó của nàng, vào đội ai cũng sẽ bị mắng đến xám đầu cho coi.
Mao Duyệt do dự một chốc, quyết định nhắn một câu chào hỏi trước: [Hi.]
Nếu Nam Tiêu Tuyết không trả lời, thì cũng không thể nào truyền lời giùm An Thường được.
Không ngờ rằng "tiểu bánh ngọt" trả lời rất nhanh: [Hi.]
[Xin hỏi, có phải chính chủ không?]
[Mao Duyệt, em thật sự thật sự đáng yêu.]
Mao Duyệt quắn quéo ôm điện thoại, lăn ba vòng trong chăn. Cái câu này là lần nọ khi cô không tin lời An Thường, thách bạn mình nói Nam Tiêu Tuyết gọi cô như vậy, để chứng minh thân phận thật sự của nàng. Nam Tiêu Tuyết từng trực tiếp nói với cô một lần, lần này thì nhắn một câu gửi qua khung chat.
Đây chắc chắn là Nam Tiêu Tuyết, không thể nghi ngờ.
Mao Duyệt hóa thành chú bồ câu đưa tin: [Cậu ấy nói, chị đi ngủ sớm một chút.]
Nam Tiêu Tuyết im lặng một hồi.
Ngay lúc Mao Duyệt cho rằng nàng đã thoát app, chuẩn bị bắt đầu một trận game, thì tin nhắn của Nam Tiêu Tuyết được gửi tới: [Vậy, em hỏi thử, em ấy ngủ chưa?]
---
(1) Trong trường hợp lâu xa quá rồi có người quên, cụm này là lấy từ trong câu "Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi. Tâm duyệt quân hề, quân bất tri." (Dịch ra là: Núi có cỏ cây, cây có cành. Lòng thích người rồi, người chẳng hay).
Ý là lấy vế đầu "sơn hữu mộc hề" để uyển chuyển bày tỏ cho đối phương tự nhảy số hiểu câu "tâm duyệt quân hề" á. Một kiểu tỏ tình văn thơ người xưa hay dùng, uyển chuyển và có học thức. Điều kiện cần là cả hai đều phải biết văn thơ, còn không thì nghỉ, ngủ =))))