Anh Ấy Có Bảy Phần Hoang Dại

Chương 3



Tôi ngẩng lên bắt gặp ánh mắt của Trì Lân.  

 

Chưa đợi tôi lên tiếng, Từ Thanh Nhu đã làm bộ ấm ức mách tội với Trì Lân.  

 

"Trì Lân, Đường Dư quá đáng lắm, chạy đến tận chỗ em làm gây sự, làm em mất mặt hết sức." Cái điệu bộ nũng nịu ấy thật khiến đàn ông phải mủi lòng.  

 

Trì Lân nhíu mày, không nhìn Từ Thanh Nhu mà đưa tay cầm lấy tờ bản sao tin nhắn tôi dùng để chất vấn cô ta.  

 

"Cô đến đồn cảnh sát tố cáo cô ấy à?" Trì Lân hỏi bằng giọng lạnh lùng.  

 

Từ Thanh Nhu cười gượng: "Là... là Trì Mạn nói, Đường Dư thật sự viết truyện vi phạm pháp luật mà, anh không biết cô ta..."  

 

"Vụ của cô ấy là do tôi điều tra, cô ấy không viết những thứ đó." Trì Lân cắt ngang lời Từ Thanh Nhu.  

 

Sắc mặt Từ Thanh Nhu hơi tái đi, vẫn định biện minh thêm gì đó.  

 

Trì Lân tặc lưỡi, nói tiếp: "Sau này đừng làm mấy trò rẻ tiền đó nữa. Ông nội rất quý cô ấy, cháu dâu cưng của cụ mà bị bắt nạt thì dàn luật sư nhà họ Trì không phải để trưng cho đẹp đâu. Không khéo cô mất việc mà gia đình cũng bị ảnh hưởng đấy."  

 

Mặt Từ Thanh Nhu biến sắc liên tục, hết xanh lại tím.  

 

Ai cũng biết ông nội thương tôi còn hơn cả mấy đứa cháu nội trong nhà.  

 

Từ Thanh Nhu lại càng rõ hơn ai hết.  

 

Năm đó, ông nội chỉ tay bảo rằng, vợ của Trì Lân chỉ có thể là tôi.  

 

Không ai có thể thay đổi được điều đó.  

 

Trừ khi chi trưởng từ bỏ toàn bộ tài sản và cổ phần nhà họ Trì.  

 

Mẹ chồng và em chồng tôi dù có phản đối, có ghét bỏ, có chê con gái tài xế không xứng với Trì Lân đến mấy.  

 

Vì cổ phần và tài sản, họ đều phải nhượng bộ.  

 

Từ Thanh Nhu vu khống tôi.  

 

Ông nội mà biết được chắc chắn sẽ không để yên cho cô ta.  

 

Tôi nhìn Trì Lân, nghe anh nói giúp mình.  

 

Thực ra tôi không quan tâm người khác nghĩ gì, tôi chỉ quan tâm Trì Lân nhìn mình thế nào.  

 

Thứ tình cảm tự ti sâu tận xương tủy ấy giống như bông hoa nơi góc tối, cuối cùng cũng cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời.  

 

Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Trì Lân lại đẩy tôi xuống địa ngục.  

 

"Đường Dư, cô về trước đi."  

 

Hóa ra tôi đã vui mừng quá sớm, Trì Lân dạy bảo Từ Thanh Nhu chẳng qua là sợ ông nội sẽ làm liên lụy đến cô ta.  

 

Nói trắng ra là vì yêu quá nên mới nhắc nhở, chứ chẳng phải thật lòng muốn mắng cô ta để bênh vực tôi.  

 

Trước mặt Từ Thanh Nhu, đây chính là một kiểu thiên vị trá hình dành cho cô ta.  

 

Từ Thanh Nhu nhìn tôi đầy đắc ý, như thể đang khoe khoang rằng sau đây cô ta sẽ được ở riêng với Trì Lân.  

 

Tình yêu của tôi có thể tự ti, nhưng lòng tự trọng của tôi thì không.  

 

Ngay trước mặt Từ Thanh Nhu, tôi bước về phía Trì Lân, đưa tay chỉnh lại cảnh phục cho anh.  

 

"Tối nay tan làm anh về sớm nhé, em nấu canh cho anh."  

 

Lúc này, tôi đứng trước mặt anh giống hệt một người vợ hiền thục, đảm đang.  

 

Nhìn cảnh tôi và Trì Lân thân mật, Từ Thanh Nhu tức đến tái cả mặt.  

 

Chẳng còn cách nào khác, tôi chính là vợ hợp pháp của Trì Lân.  

 

"Được." Trì Lân đột nhiên đáp lời.  

 

Tôi chỉ định diễn kịch cho Từ Thanh Nhu tức c.h.ế.t thôi, chứ chẳng mong Trì Lân sẽ phản hồi.  

 

Một chữ "Được" của anh làm tôi sững sờ.  

 

Rời khỏi nhà hát.  

 

Tôi định đi mua thêm ít đồ ăn dự trữ, ăn mì tôm mãi cũng không tốt cho sức khỏe.  

 

Trì Lân bảo tôi gọi bảo mẫu đến nấu cơm, nhưng nếu để mẹ chồng hay em chồng thấy được, chắc họ mắng tôi c.h.ế.t mất.  

 

Bình thường tôi chẳng làm gì mẹ chồng đã không ưa rồi, giờ mà gọi bảo mẫu đến nữa.  

 

Bà ấy chắc chắn sẽ làm loạn lên.  

 

Tôi không sợ bà ấy làm loạn với mình, chỉ sợ bà ấy đến chỗ bố mẹ tôi gây chuyện, bố tôi sức khỏe yếu, không chịu nổi sự giày vò đâu.  

 

Vừa ra khỏi siêu thị.  

 

Mẹ tôi gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Về đến nhà.  

 

Bố tôi đang tưới hoa ngoài sân, mẹ tôi ngó đầu ra hỏi.  

 

"Sao có mỗi mình con thế, Trì Lân đâu? Nghe nói nó điều chuyển công tác về rồi mà."  

 

Lúc này tôi mới hiểu tại sao mẹ lại đột ngột giục tôi về ăn cơm.  

 

Bà muốn tôi đưa Trì Lân về cùng.  

 

Tôi và Trì Lân kết hôn một năm, ngoại trừ ngày lại mặt, anh chưa từng đặt chân đến nhà tôi.  

 

Anh là thiếu gia, dù có cưới tôi thì anh vẫn coi thường nhà tài xế, càng không bao giờ chịu về đây ăn cơm.  

 

Tôi không muốn nói thật vì sợ bố mẹ buồn.  

 

"Mẹ ơi, Trì Lân bận việc lắm ạ." Tôi dỗ dành bà.

 

Mẹ tôi nhíu mày: "Bận rộn thế nào thì cũng phải ăn cơm chứ, lãnh đạo không thể không cho người ta ăn cơm được."

 

"Được rồi mẹ, khi nào rảnh con sẽ dẫn anh ấy về, mẹ nấu cơm nhé, con muốn ăn món cá sốt cà chua mẹ làm."

 

Tôi đẩy mẹ vào trong bếp.

 

Nếu còn nói tiếp, tôi cũng chẳng biết phải bịa ra lời nói dối nào để dỗ dành bà nữa.

 

Vừa đuổi khéo được mẹ, tôi phát hiện bố đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.

 

"Tiểu Dư, con và Trì Lân quan hệ không tốt sao?" Bố hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu, cười nói với bố: "Con và anh ấy rất tốt, bố biết mà, công việc của anh ấy đặc thù, tăng ca mãi không hết việc, bận rộn lắm. Con làm người nhà thì phải có giác ngộ, ủng hộ công việc của anh ấy chứ."

 

Không biết bố có tin lời tôi nói hay không.

 

Tôi tìm một cái cớ, chạy đi mua rượu cho bố.

 

Lúc quay về, tôi nhìn thấy trong sân có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi đ.á.n.h cờ với bố tôi.

 

Chiếc áo khoác cảnh phục vắt hờ hững sau lưng ghế.

 

Mẹ tôi cười tươi rói, bận rộn chạy đôn chạy đáo chuẩn bị hoa quả và điểm tâm cho anh.

 

"Tiểu Dư, chẳng phải con bảo Trì Lân bận lắm sao? Mẹ gọi điện thoại bảo nó đến ăn cơm, nó liền tới ngay lập tức." Mẹ trách yêu tôi.

 

Tôi bước tới, nhìn Trì Lân một lúc lâu rồi đưa tay kéo anh đứng dậy.

 

"Anh đi với em một chút."

 

Trì Lân mặc kệ cho tôi lôi đi.

 

Vào đến phòng tôi, tôi mới buông tay Trì Lân ra.

 

"Anh đến đây làm gì?"

 

"Mẹ gọi anh đến ăn cơm."

 

Anh không nói nhiều lời.

 

"Cảm ơn anh."

 

Tôi cảm kích nói với Trì Lân.

 

Trong lòng tôi hiểu rất rõ, anh bận rộn như vậy, mẹ tôi gọi anh tới, anh hoàn toàn có thể không đến. Vốn dĩ là hôn nhân hợp đồng, anh lại không thích tôi, hoàn toàn chẳng cần thiết phải tới đây diễn kịch.

 

Vậy mà anh đã đến, còn ngồi đ.á.n.h cờ với bố tôi.

 

Tôi có thể nhận ra, vì sự hiện diện của Trì Lân mà bố mẹ tôi rất vui vẻ.

 

"Nói lời ngốc nghếch gì thế."

 

Trì Lân đưa tay xoa đầu tôi.

 

Sự cưng chiều bất ngờ của anh khiến vành tai tôi hơi ửng đỏ.

 

Vì nể mặt Trì Lân, mẹ tôi làm rất nhiều món ngon. Bố tôi vốn là tài xế cho nhà Trì Lân.

 

Trì Lân thích gì, bố mẹ tôi đều nắm rất rõ.

 

Những món được nấu đều là món anh thích ăn.

 

Trì Lân rất nể mặt, ăn không ít, còn uống với bố tôi vài ly rượu.

 

"Mẹ, mẹ nấu ăn ngon thật đấy, ngon hơn cả dì Trần làm." Trì Lân chủ động mở lời.

 

Mẹ tôi nghe xong cười không khép được miệng: "Con mà thích ăn thì thường xuyên về đây, đi cùng với Tiểu Dư ấy, cứ gọi một cuộc điện thoại là mẹ chuẩn bị trước ngay."

 

"Vậy thì tốt quá rồi."