Tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của Trì Lân thật sự rất tốt.
Rõ ràng không thích tôi, rõ ràng sẽ chẳng ở bên tôi bao lâu nữa.
Hôn hạn hai năm, chỉ còn lại tám tháng.
Vậy mà anh vẫn có thể diễn ra cái dáng vẻ của một chàng rể hiền.
Tôi không có bản lĩnh như Trì Lân, tôi thích anh, một kiểu thích gần như tự ti hèn mọn.
Cho nên, tôi không thể quang minh lỗi lạc như anh được.
Lúc Trì Lân gắp thức ăn cho tôi, tôi sẽ căng thẳng, tôi sẽ luống cuống tay chân.
Mẹ tôi cảm thấy vợ chồng tôi khách sáo quá mức.
Đương nhiên là khách sáo rồi, tôi và Trì Lân kết hôn hai năm, đến tay anh ấy tôi còn chưa từng chạm vào.
Bước ra khỏi nhà mẹ đẻ.
Tôi tưởng Trì Lân sẽ đi trước, dù sao thì vở kịch cần diễn anh cũng đã diễn xong rồi.
Tôi đang định gọi xe thì Trì Lân ném chìa khóa xe cho tôi.
"Em lái xe đi, anh uống rượu rồi."
Tôi gật đầu, cầm lấy chìa khóa, lái xe chở Trì Lân về nhà.
Vừa vào cửa.
Trì Lân đi ra ban công hút thuốc, tôi chủ động bước tới, nhìn sườn mặt của anh.
"Trì Lân, cảm ơn anh hôm nay đã đến ăn cơm cùng bố mẹ em. Sau này mẹ em có gọi, anh không cần để ý đâu, cứ nói anh bận là được."
Tôi không muốn nợ anh điều gì.
Sau khi ly hôn, tôi cầm tiền rồi đi, đôi bên đều vui vẻ, không cần thiết phải dây dưa quá nhiều.
Trì Lân ngậm điếu thuốc, vẫn chưa châm lửa, đôi mắt nheo lại một nửa, nhìn tôi hồi lâu.
Tôi bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, xoay người định rời đi thì một bàn tay to lớn vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo mạnh một cái.
Chưa đợi tôi kịp phản ứng, tôi đã va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Trì Lân.
"Trì Lân." Tôi căng thẳng nhìn anh.
Trì Lân dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ hàm răng.
"Anh đến nhà em ăn cơm khiến em thấy phiền phức lắm sao?"
Giọng anh khàn đặc.
Tôi gật đầu.
"Đúng vậy, rất phiền phức."
Có những lời nói ra rất trái lòng, trong tim tôi cũng vô cùng khó chịu.
Trì Lân siết cổ tay tôi rất mạnh, đau đến mức tôi không kìm được mà nhíu mày.
"Anh làm em đau đấy."
"Được, tốt lắm."
Trì Lân cười khẩy một tiếng, đột ngột buông tôi ra, vơ lấy áo khoác, đóng sầm cửa bỏ đi.
Tôi nhìn theo Trì Lân, cảm thấy rất khó hiểu.
Rõ ràng tôi muốn tốt cho anh, để mẹ tôi không dăm bữa nửa tháng lại gọi anh đến ăn cơm, làm khó anh.
Vậy mà anh lại tức giận.
Lòng dạ đàn ông đúng là kim dưới đáy biển, thật khiến người ta không hiểu nổi.
Sau hôm đó, Trì Lân nửa tháng trời không về nhà.
Tôi cứ vùi đầu vào việc viết bản thảo cho kịp tiến độ.
Những lúc rảnh rỗi, tôi rất muốn nhắn tin cho Trì Lân, hỏi xem bao giờ anh về.
Nhưng rồi tôi lại tự cấu mình, ép bản thân phải nhịn xuống.
Không cần thiết phải đến trước mặt Trì Lân để mất mặt thêm nữa.
Tôi không thể khiến anh thích tôi, nhưng ít nhất, tôi có thể giữ lại chút lòng tự trọng cho mình.
Buổi chiều, tôi hoàn thành xong bản thảo cuối cùng.
Cô bạn thân Trần Xán gửi cho tôi một tấm ảnh.
"Dư bảo bối, tớ thấy Từ Thanh Nhu đăng ảnh khoe của, một chiếc túi Hermes mẫu mới, còn cả một bộ son Christian Louboutin nữa."
Tôi cười nhạt, nhắn lại cho Trần Xán: "Người ta có tiền, muốn mua gì thì mua nấy thôi."
Kèm theo một cái icon dễ thương.
Trần Xán lập tức gửi tin nhắn thoại qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đường Dư, cậu còn cười được à, cậu có biết đống đồ đó là ai mua cho Từ Thanh Nhu không?"
"Ai?"
Đối với chuyện của Từ Thanh Nhu, tôi không có hứng thú lắm.
Trần Xán tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Là chồng cậu, Trì Lân đó!"
Nghe những lời Trần Xán nói, sắc mặt tôi hơi trắng bệch, trái tim đau nhói như bị d.a.o cứa.
Nhưng tôi lại không muốn thừa nhận.
"Đừng nói linh tinh, Trần Xán, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu."
Mặc dù tôi biết Từ Thanh Nhu là "bạch nguyệt quang" trong lòng Trì Lân.
Nhưng từ sau khi tôi và Trì Lân kết hôn, anh chưa từng có bất kỳ phản hồi nào với Từ Thanh Nhu.
Nếu không thì Từ Thanh Nhu cũng chẳng cần tìm em chồng tôi bày mưu tính kế để đuổi tôi ra khỏi nhà họ Trì.
Cho nên, tôi không tin Trì Lân sẽ mua đồ cho Từ Thanh Nhu.
"Cậu ngốc thật đấy, tớ nói cho cậu biết, em gái tớ là cửa hàng trưởng ở tiệm đó, chính nó nói tận mắt nhìn thấy Trì Lân mua túi cho Từ Thanh Nhu. Tớ bảo này, cậu và Trì Lân đã kết hôn rồi, anh ta mua đồ cho người khác, cậu hoàn toàn có quyền đòi lại."
"Cái loại tiểu tam như Từ Thanh Nhu thật không biết xấu hổ, cứ bám riết lấy Trì Lân không buông..."
Trần Xán còn nói rất nhiều, nhưng tôi chẳng nhớ nổi, cũng chẳng muốn nghe thêm nữa.
Tôi ngồi trong phòng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gọi điện cho Trì Lân.
"A lô."
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trì Lân.
"Trì Lân, tối nay anh có về không?"
"Có về."
Trì Lân im lặng một lúc.
"Được, vậy em đợi anh."
Cúp điện thoại, tôi ngồi trên sô pha đợi Trì Lân về.
Khoảng tầm chín giờ.
Tôi nghe thấy tiếng ổ khóa xoay chuyển.
Chẳng nghĩ ngợi gì, tôi chạy vội ra cửa.
Trì Lân thấy dáng vẻ kích động của tôi thì có chút ngạc nhiên.
Tôi không nhìn Trì Lân, đưa tay sờ soạng vào túi áo khoác của anh.
"Đường Dư, em tìm cái gì?"
Tôi không nói gì, vẫn lục lọi trong áo Trì Lân.
Quả nhiên, tôi tìm thấy một tờ hóa đơn trong người Trì Lân, hóa đơn mua túi Hermes.
Ở Hermes, muốn mua được túi thì phải mua kèm các món đồ khác (phối hàng).
Dãy số dài dằng dặc trên đó khiến mắt tôi đau nhói.
Tôi và Trì Lân kết hôn một năm, anh chưa từng tặng tôi thứ gì, vậy mà lại mua túi, mua cả bộ mỹ phẩm cho Từ Thanh Nhu.
Tôi nén sự chua xót nơi đáy mắt, ngước lên nhìn Trì Lân.
Trì Lân có chút căng thẳng: "Đường Dư, em nghe anh nói, sự việc..."
"Anh mua đồ cho ai, em không quan tâm. Lần sau mua đồ thì chú ý tránh người quen ra một chút, em không để bụng đâu, nhưng nếu để ông nội biết được thì mặt mũi mọi người đều không đẹp đâu."
Nói xong, tôi xoay người đi về phòng.
Nằm trên giường, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.
Những lời tàn nhẫn tôi vừa nói, coi như là để vớt vát lại chút lòng tự trọng cho bản thân.
Nói cái gì mà không quan tâm Trì Lân chứ.
Sao có thể không quan tâm?
Thích từ hồi cấp ba đến tận bây giờ, biết bao nhiêu năm.
Anh là cả thanh xuân của tôi.
Khi biết tin được gả cho Trì Lân, tôi vui hơn bất cứ ai.
Cả một đêm tôi lôi kéo Trần Xán, nói với cậu ấy rằng tôi sắp được gả cho người mình thích rồi.
"Trần Xán, tớ thật sự rất thích Trì Lân, tớ sắp trở thành vợ của anh ấy rồi."
"Cậu bị bệnh à, đừng phát điên nữa, còn phát điên là Trì Lân không cần cậu nữa đâu."
Tôi sợ đến mức không dám phát điên nữa.
Nhưng Trì Lân vẫn không cần tôi.
Kết hôn xong, anh chuyển công tác đi nơi khác, không nói một lời, thậm chí không từ biệt tôi.