Anh Ấy Có Bảy Phần Hoang Dại

Chương 5



Sau khi trở về, anh vẫn không thích tôi.

 

Mua đồ cho Từ Thanh Nhu, lại còn để Trần Xán biết được.

 

Tôi còn phải giả vờ như không có chuyện gì, bảo anh ấy tôi không quan tâm, bảo anh ấy tém tém lại.

 

Tôi khóc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

 

Lúc tôi tỉnh dậy, trên bàn đã đặt mấy chiếc túi Hermes.

 

Tôi không biết Trì Lân làm cách nào có được, có lẽ anh muốn bù đắp cho tôi.

 

Vì anh đã mua cho người phụ nữ khác, nên anh muốn bịt miệng tôi, không để ông nội biết.

 

Tôi nhìn mấy chiếc túi trên bàn, cảm thấy thật quá mỉa mai.

 

Tôi không động vào mấy chiếc túi đó, đem tất cả trả về phòng Trì Lân.

 

Chúng rất quý giá, nhưng tôi không cần.

 

Tôi thu dọn một chút, trang điểm, chuẩn bị đi tìm luật sư tư vấn chuyện ly hôn.

 

Hai năm nay, tôi cũng để dành được một khoản tiền, đủ để chữa bệnh cho bố và nuôi em trai ăn học.

 

Không cần đợi tám tháng nữa, Trì Lân mới ly hôn với tôi.

 

Sở dĩ tôi cố chấp đến tận bây giờ, không phải vì món tiền lớn kia của Trì Lân, mà là vì tôi không muốn ly hôn với anh.

 

Giờ đây, trong lòng tôi đã rõ, anh vẫn còn thích Từ Thanh Nhu, tôi cứ bám riết lấy anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

 

Tôi đã hẹn xong với luật sư, đang định đi gặp mặt.

 

Thì bố tôi gọi điện đến.

 

"Tiểu Dư, nhà mình xảy ra chuyện lớn rồi, con có rảnh không, về nhà một chuyến đi."

 

"Sao vậy bố? Bệnh của bố lại trở nặng ạ?"

 

Tôi lo lắng hỏi bố.

 

Bố tôi cười đáp lại.

 

"Không phải, con mau về đi, là chuyện tốt."

 

Không hỏi nhiều, tôi hoãn lịch hẹn với luật sư, lái xe chạy vội về nhà.

 

Vừa đến cửa nhà, tôi nhìn thấy một hàng dài xe sang đậu trước cửa, xếp từ đầu phố đến cuối phố.

 

Cái vẻ khí thế đó còn phong quang hơn cả nhà họ Trì.

 

Tôi đầy vẻ kinh ngạc bước vào cửa.

 

"Bố, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

 

Mẹ tôi hưng phấn kéo tôi lại.

 

"Tiểu Dư, nhà mình phát tài rồi!"

 

"Bố con trúng số độc đắc ạ?"

 

"Không phải, là phát tài thật đó, phát tài to lắm luôn, cực kỳ nhiều tiền, nhiều tiền lắm."

 

Mẹ tôi kích động không thôi.

 

Bố tôi đang đứng ở kia, một đám người đang khúm núm nói chuyện với ông, thái độ vừa tốt vừa khách sáo.

 

Cả căn nhà lúc này trông thật thiếu thực tế.

 

Mãi đến khi vị luật sư đang nói chuyện với bố tôi cho biết, bố tôi là con riêng của một gia đình giàu có, ông có một người cậu ruột cực kỳ giàu ở nước ngoài nhưng không con không cái.

 

Ông ấy có một khối di sản khổng lồ, bỗng nhiên nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của bố tôi, cảm thấy rất có duyên với bố tôi.

 

Ông ấy quyết định để lại toàn bộ số tiền và tài sản khổng lồ đó cho bố tôi.

 

Suy nghĩ của người giàu, tôi thật sự không hiểu nổi.

 

Tôi ngây ngô hỏi luật sư: "Nhiều lắm sao ạ?"

 

"Rất nhiều, tài sản cực kỳ lớn, cả nhà cô tiêu mấy đời cũng không hết."

 

Luật sư nói rất thẳng thắn.

 

Sau này, khi nhìn thấy con số thiên văn đó, tôi mới thấy luật sư nói rất chính xác, đúng là mấy đời tiêu cũng không hết.

 

Tôi quả thực không dám tin tình tiết trong tiểu thuyết lại xảy ra với mình.

 

Tình tiết sảng văn (truyện hay, kết thúc có hậu) lại xuất hiện chân thực trong cuộc sống của tôi, còn kịch tính hơn tiểu thuyết gấp trăm lần.

 

Bố tôi nhận được một khoản tiền và tài sản lớn, tôi bỗng chốc trở nên giàu có, kiểu siêu siêu giàu luôn ấy.

 

Luật sư làm thủ tục bàn giao tài sản với bố tôi trong suốt quá trình.

 

Mẹ tôi hưng phấn liên lạc gọi em trai tôi về nước, vì lý do dịch bệnh nên bà bao trọn gói máy bay luôn.

 

Quả nhiên, sau khi có tiền, ai cũng biết hưởng thụ cuộc sống, ai cũng biết cách tiêu tiền.

 

"Mẹ, không cần thiết phải bao máy bay đâu, đặt vé khoang hạng nhất là được rồi."

 

Tôi kéo mẹ lại khuyên can.

 

Mẹ tôi ngược lại ôm lấy tôi: "Nhà mình có nhiều tiền như vậy rồi, sau này có thể sống tốt hơn, con không cần phải chịu để nhà họ Trì bắt nạt nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khoảnh khắc lời nói ấy thốt ra.

 

Hốc mắt tôi cay xè, tôi vẫn luôn giấu gia đình, làm cho bố mẹ tưởng tôi sống rất tốt.

 

Hóa ra mẹ tôi đều biết tất cả, biết mẹ chồng và em chồng ức h.i.ế.p tôi.

 

Biết tôi và Trì Lân sống không hạnh phúc.

 

"Tiểu Dư, mẹ biết con gả cho Trì Lân là vì bệnh tình của bố, vì chuyện học hành của em trai. Con thích nó như vậy mà lại không dám bày tỏ tình cảm, chỉ vì nhà chúng ta kém nhà họ Trì quá nhiều."

 

"Mẹ biết môn đăng hộ đối rất quan trọng, sau này con không cần phải tủi thân nữa."

 

Tôi ôm lấy mẹ, buồn bã rất lâu.

 

Chuyện nhà tôi đột nhiên có tiền, tôi không nói cho Trì Lân biết.

 

Em trai tôi đã về, bố mẹ tôi bắt đầu lo liệu mua nhà, mua xe, còn đòi mua cho tôi, đưa tiền cho tôi mở công ty.

 

Tôi đều từ chối cả, tôi không biết kinh doanh, không cần thiết phải đem tiền đi phung phí.

 

Thời gian này tôi đều sống ở nhà mẹ đẻ, tiện thể nhờ luật sư tư vấn chuyện ly hôn.

 

Luật sư là đàn anh đại học của tôi, tên là Ôn Đình, người cũng như tên, vừa dịu dàng lại có năng lực, gia cảnh rất tốt, được coi là nam thần của trường.

 

Hồi đại học chúng tôi đều ở trong câu lạc bộ kịch nói, tôi phụ trách kịch bản, anh ấy là nam chính.

 

Sau đó anh ấy ra nước ngoài, năm ngoái mới về nước, họp lớp chúng tôi mới liên lạc lại.

 

Trong quán cà phê, tôi và Ôn Đình ngồi đối diện nhau.

 

"Em muốn ly hôn với Trì Lân?" Ôn Đình hỏi tôi.

 

Tôi gật đầu: "Vâng, em muốn nhờ anh soạn giúp em một bản thỏa thuận, em sẽ ra đi tay trắng."

 

Số tiền đó đều là tiền của nhà họ Trì.

 

Tôi không định lấy, trước đây đã không muốn lấy, bây giờ nhà tôi có rất nhiều tiền rồi, càng không cần thiết.

 

"Được, anh giúp em."

 

Ôn Đình không hỏi nhiều.

 

Anh ấy biết tình cảm giữa tôi và Trì Lân không tốt, nói chính xác hơn là anh ấy biết Trì Lân không thích tôi.

 

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, tôi cảm giác có một ánh nhìn sắc bén chiếu vào lưng mình, cảm giác rất gai người.

 

Chưa đợi tôi kịp quay đầu lại, một giọng nói đã vang lên.

 

"Đường Dư."

 

Tôi nhìn sang, là Từ Thanh Nhu.

 

Người đứng bên cạnh cô ta là Trì Lân.

 

Từ Thanh Nhu đeo chiếc túi Hermes mà Trì Lân tặng, ánh mắt đắc ý như thể cô ta mới là Trì phu nhân, còn tôi thì không phải.

 

Hình ảnh hai người đứng cạnh nhau khiến tim tôi đau nhói, đau đến ngột ngạt, sắc mặt trắng bệch.

 

Không ai biết tôi thích Trì Lân, thích vô cùng.

 

"Em ổn chứ?" Ôn Đình quan tâm hỏi tôi.

 

Tôi vừa định nói.

 

Trì Lân đã sải bước đi tới, đứng trước mặt tôi.

 

"Đang làm gì thế?"

 

"Bàn chuyện công việc."

 

Tôi không nói cho Trì Lân biết tôi đang nhờ Ôn Đình soạn thỏa thuận ly hôn.

 

Chuyện ly hôn tôi sẽ tìm cơ hội nói sau, chứ không phải nói trước mặt Từ Thanh Nhu, tôi không muốn để Từ Thanh Nhu quá đắc ý.

 

Trì Lân nhìn chằm chằm một lúc lâu, rồi lại nhìn sang Ôn Đình với ánh mắt đầy cảnh cáo.

 

"Tránh xa cô ấy ra."

 

"Nếu tôi không tránh thì sao?"

 

Khóe miệng Ôn Đình mang theo nụ cười nhạt, đầy vẻ khiêu khích.

 

Tôi không rõ hai người họ có chuyện gì, nhưng tôi biết tính khí Trì Lân không tốt.

 

Ôn Đình khiêu khích anh, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

 

Nắm đ.ấ.m trong tay Trì Lân siết chặt.

 

Tôi sợ Trì Lân đ.á.n.h anh ấy, vội vàng kéo Trì Lân lại: "Trì Lân, anh không được đ.á.n.h người."

 

Trì Lân cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn tôi: "Yên tâm đi, anh sẽ không đ.á.n.h cậu ta, chút giác ngộ này anh vẫn có."

 

"Nhưng mà Ôn Đình, cậu còn dám làm càn nữa thì sẽ không có kết cục tốt đâu."

 

Nói xong, Trì Lân xoay người bỏ đi.

 

Từ Thanh Nhu nhìn theo bóng lưng Trì Lân, vội vàng đuổi theo.

 

Tôi xin lỗi Ôn Đình xong, cầm thỏa thuận ly hôn về nhà.